Thể Tôn

Chương 232: Người hữu duyên


Nhóm Càng đi tới gần tiên phủ màu tím , Lôi Cương càng hết sức tập trung, trong lòng hắn có một cảm giác khó tả, giống như có một lời kêu gọi từ thời viễn cổ vậy. Hắn thật sự tò mò, không biết trong tiên phủ rốt cuộc có những gì? Đến khi bước đến cửa tiên phủ, ngước nhìn lên, hắn thật sự choáng váng, đập vào mắt hắn đó là một tòa tiên phủ màu tím cực kì hùng vĩ, đầy huyền bí.

Từ xa nhìn lại, tiên phủ phảng phất như đang trôi nổi giữa hư không, xung quanh phát ra ánh sáng màu tím, càng nhìn càng có cảm giác sùng bái. Thế nhưng, cho đến đứng tại cổng vào rồi, sẽ bị cảnh tượng hùng vĩ của tòa tiên phủ choáng ngợp, đám người Ngu Đao vẫn như chìm đắm trong sự khiếp sợ.

Tại đại môn của tiên phủ màu tím, có vô số linh thú được điêu khắc hết sức sống động, trong đó có thần long, có những con thú khổng lồ và rất nhiều linh thú không biết tên nữa. Ngoài ra còn có vô số những văn tự cổ đại hết sức huyền bí, nhìn nó người ta có cảm giác như muốn cúng bái. Tất cả hợp lại khiến đại môn của tiên phủ có một khí thế uy nghiêm, ngưỡng mộ khiến các cường giả thiếu chút nữa quỳ xuống bái lạy.

“Phanh…”

“Rống…” Một tiếng nổ mạnh, kèm theo đó là tiếng gầm của tiên thú thủ hộ ở bên trong tiên phủ phát ra làm các cường giả giật mình tỉnh lại. Trong lòng họ hết sức sợ hãi, không dám… liếc nhìn đại môn một lần nào nữa. Nội tâm Lôi Cương rung động, chuyện gì thế này? Vì sao trong ý thức của hắn có một thứ tin tức bí mật khó hiểu? Hơn nữa, nó khiến hắn nhớ lại những chuyện của vô số năm trước. Lôi Cương trầm tư một lúc, có thể đại môn của tiên phủ này có điểm quái dị, nên hắn không dám nhìn tiếp, lập tức quan sát hai thân ảnh đang đại chiến ở bên trong đại môn. Hắn bỗng biến sắc, mà thân ảnh tiểu Giác bên cạnh cũng biến mất, tiến nhập tiên phủ màu tím. Lôi Cương đi về phía trước một bước, hắn nghĩ có thể dễ dàng vào được tiên phủ màu tím, thế nhưng có một kết giới ngăn cản hắn đi vào.

Nét mặt Lôi Cương trầm xuống, lo lắng nhìn trận đại chiến bên trong, chợt hắn nhìn về phía Ngu Đao ở đằng sau nói: “Có biện pháp gì để tiến vào bên trong đó không?” Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ngu Đao lắc đầu nói: “Sư tôn, mỗi lần chúng ra đến chỗ này đều bị tiên thú cản trở. Căn bản chưa có lần nào tiếp xúc được tới cánh cổng này!” Lôi Cương gật đầu tiếp nhận, chợt hai mắt hắn sáng ngời, vội truyền âm cho Ngu Đao nói: “Ngu Đao, lúc trước Thiết Quyển tìm được ở đâu?” Khuôn mặt Ngu Đao khẽ động, hai mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng hắn cũng nhanh nhẹn bay về phía bên phải đại môn của tiên phủ, rồi truyền âm nói: “Sư tôn, lúc đó Ngu Đao phát hiện nó ở chỗ này!” Ngu Đao bay tới một góc hẻo lánh ở phía bên phải tiên phủ. Thân ảnh Lôi Cương nhoánh lên rồi xuất hiện bên cạnh Ngu Đao, hắn liếc mắt nhìn quanh, vẻ mặt đầy nghi hoặc, Thiết Quyển sao lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh như thế này? Cùng lúc đó, Địch Ngược và Địch Thanh đang bay xung quanh tiên phủ, tìm kiếm. Tiên phủ cực kì rộng lớn, diện tích có thể lên đến mấy vạn mẫu, có rất nhiều nơi để bọn họn hắn tìm kiếm, tuy rằng không vào được bên trong tiên phủ, thế nhưng chăm chỉ kiếm chút bảo tàng ở ngoại vi tiên phủ cũng làm bọn hắn thỏa mãn phần nào rồi.

Lôi Cương nhìn quanh một hồi, rồi thấp giọng nói: ” Ngu Đao, ngươi cũng đi xung quanh tìm một phen đi, không biết chừng lại có thể tìm được bảo vật đó!”

Ngu Đao hơi sửng sốt, nhưng cũng gật đầu đồng ý. rồi lão lập tức bay đi. Lôi Cương cũng không vội tìm kiếm, mà ngồi xổm tại trong góc, tỉ mỉ kiểm tra lại, Ngu Đao bảo rằng Thiết Quyển tìm được ở chỗ này. Thế nhưng, vì sao nó lại ở chỗ này? Lôi Cương cố gắng suy nghĩ, bỗng nhiên một tia sáng hiện lên trong đầu, hắn vội nắm cố gắng nắm bắt nhưng không được. Lôi Cương đưa tay chạm vào bức tường, không biết nó được đúc bằng cái gì? Bỗng nhiên, tay hắn không di chuyển xuống nữa, sắc mặt dần chăm chú hơn, nhìn chằm chằm vào địa phương mới chạm được. Hắn có cảm giác rằng ở đây có sự khác biệt so với các nơi khác. Nếu hắn không chạm phải thì dùng mắt thường không thể nào cảm nhận được a.

Chuyện gì sẽ xảy ra? Lôi Cương tự hỏi bản thân, lập tức ra sức ấn mạnh xuống một cái.

“Ầm ầm… Oanh…” Một tiếng nổ vang lên khiến Lôi Cương hoảng sợ, phản xạ có điều kiện liền triệu hoán lân giáp ra. Sau lúc giật mình, Lôi Cương mặc lân giáp nhìn chằm chằm tảng đá bị ấn xuống, trong lòng cảm thấy rất thắc mắc. Âm thanh đó phát ra từ đâu? Bỗng nhiên, bàn tay phải hắn đang đặt trên tảng đá bị hẫng hụt đi. Hắn vội rút tay lại, tò mò nhìn xung quanh một chốc, rồi chậm rãi cúi đầu nhìn xuống tảng đá bị thụt sâu vào tường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngay khi hắn đang tò mò quan sát tảng đá, một lực hút rất mạnh trong nháy mắt xuất hiện từ phía dưới. Hắn không kịp phản ứng, thân thể đã bị hút vào trong. Không thể tưởng tượng nổi, thân thể hắn cao to cứ như thế lại bị hút vào một cái lỗ bé bằng bàn tay a! Mà tảng đá Lôi Cương vừa ấn xuống cũng chậm rãi khôi phục lại như lúc đầu, so với những chỗ khác nhìn chẳng có gì khác biệt.

Huyền Mộc Lão Ma đang đại chiến với một lão nhân mặt mũi hiền lành. Mà lúc này tiểu Giác cũng đang ở trong một góc nhỏ của tiên phủ, lẳng lặng quan sát tình hình. Trong mắt nó lâu lâu lại hiện lên vẻ lo lắng.

“Lão gia hỏa, ngươi không giết được ta, mà ta cũng không phá được phòng ngự của ngươi a. Thế nên, ngươi có thể để ta tiến vào tiên phủ không?” Huyền Mộc Lão Ma hung hăng nói.

“Hừ, lão phu thủ hộ nơi này để tìm được người hữu duyên, làm sao mà thả cho ngươi vào được?” Lão nhân đáp lại, thanh âm cực kì lãng đạm.

“Khặc khặc, lão gia hỏa, ngươi ở tại nơi này vô số năm, mà chính ngươi cũng không rõ đang thủ hộ vật gì. Ngươi cam lòng làm chuyện đó?” Huyền Mộc Lão Ma hiểu rằng hắn với lão nhân này khó lòng phân được thắng bại, nên lên giọng dụ dỗ.

“Tiểu oa nhi, lão phu đã sống vô số năm rồi, người nào cũng đều gặp qua, người giống như ngươi nhiều lắm, nhưng chẳng có một ai thành công tiến vào tiên phủ cả!” Lão nhân lạnh lùng nói. Trong mắt tràn đầy vẻ cao ngạo cùng khinh thường.

“Không thể nào, không phải đã có người dùng tiên phủ này để rời khỏi Huyết Ngục sao?” Mộc Huyền Lão Ma hét lên một câu, như không thể tin vào những gì lão nhân đã nói.

“Hừ, rời khỏi Huyết Ngục? Chỉ cần có lão phu bảo vệ ở đây không ai có thể rời Huyết Ngục được!” Lão nhân lạnh lùng nói.

“Vậy, chuyện trong truyền thuyết là sao? Không phải nói muốn rời khỏi Huyết Ngục chỉ có thể đi từ tiên phủ này hay sao?” Sắc mặt Huyền Mộc Lão Ma đã trắng bệch, lão không còn chút động cơ nào để công kích lão nhân trước mặt nữa. Lão nhìn chằm chằm vào Lão nhân chứa đầy nghi hoặc, không tin tưởng. Lão đã dùng trăm phương ngàn kế trong vô số năm chỉ để rời khỏi Huyết Ngục a. Các cường giả không thể phá vỡ được tầng ngăn cách của Huyết ngục, bị nhốt lại đây vĩnh viễn. Ở trong Huyết Ngục, tuy rằng không gian cực kì rộng lớn nhưng tu vi bị áp chế, không thể tu luyện cao hơn được nữa. Nó khiến giấc mộng của các cường giả tan vỡ .

“Không ai có thể tiến vào sâu bên trong tiên phủ, ngoại trừ người hữu duyên. Đến lão phu cũng không thể, huống chi là các ngươi?” Lão nhân mặt mũi hiền lành hừ lạnh nói, cũng ngừng công kích, đứng trước mặt tiểu Giác.

“Chuyện đó làm sao có thể?” Huyền Mộc Lão Ma như mất đi linh hồn, thẫn thờ nói, đột nhiên, trừng mắt, nhìn chăm chú phía trước đại môn, vẻ mặt dữ tợn, thân ảnh nhoáng lên phóng về phía đại môn.

Lão nhân cũng không có ngăn cản, nhìn Huyền Mộc Lão Ma phóng về phía đại môn.

“Phanh” một tiếng trầm thấp vang lên, Huyền Mộc Lão Ma bị bắn ngược về sau, phun ra một ngụm tiên huyết, vẻ mặt như không thể tin được nhìn chằm chằm đại môn. Ở đó hắn thấy có một kết giới nhàn nhạt.

“Không thể nào? Không thể nào?…” Huyền Mộc Lão Ma thất hồn lạc phách, lẩm bẩm nói.

“Số mệnh của các ngươi là ở lại Huyết Ngục này, không ai có thể cải biến được, lão phu cũng không ngoại lệ, có lẽ, chỉ có người hữu duyên mới làm được a!” Lão nhân trầm giọng nói.

“Vậy cường giả thời viễn cổ khi ấy thì sao?” Huyền Mộc Lão Ma như nhớ tới cái gì đó, vội vã hỏi lại.

Lão nhân xoay người chỉ về phía sau của đại môn mang phong cách cổ xưa, mà tiểu Giác đứng bên cạnh lão nhân cũng lộ vẻ nghi hoặc.

“Bọn họ đều bị vây trong kết giới ở phía sau đại môn, mãi mãi cũng không ra được. Nếu như ngươi muốn đi vào thì kết quả cũng như bọn chúng thôi!” Lão nhân chậm rãi nói.

Huyền Mộc Lão Ma có vẻ thất vọng, chán chường. Vẻ mặt đầy tuyệt vọng – vĩnh viễn không thể ly khai Huyết Ngục? Như vậy… Vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới cương tiên sao? Bỗng nhiên, hai mắt của Huyền Mộc Lão Ma đỏ như máu, nhìn về phía tiểu Giác ở bên cạnh lão nhân, trong mắt hiện lên sự tham lam, gầm nhẹ một tiếng rồi biến mất tại chỗ, một cổ khí thế cường đại bao phủ lấy tiểu Giác. Thật sự quá nhanh, căn bản tiểu Giác chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị một cự lực đanh bay về phía sau đại môn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.