Bỗng nhiên trước mắt Huyền Mộc lão ma xuất hiện một lục sắc thanh niên. Tại sao lão không có bất cứ cảm giác về sự xuất hiện của người thanh niên này? Hơn nữa… Tại sao trong hai mắt người thanh niên và còn có ấn ký cực kì quỷ dị? Chợt, Huyền Mộc lão ma nghĩ tới một việc, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lôi Cương. Vậy mà còn chưa chết? Chẳng lẽ do may mắn? Huyền Mộc lão ma lần thứ hai nhìn về tiểu Giác, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Chốc sau, như nghĩ ra điều gì đó, lão bỗng mỉm cười.
“Thế nào, ngươi chính là tiểu tử trước kia phải không? Khó có thể tin rằng ngươi thật sự đã mạnh như vậy?” Huyền Mộc lão ma hết sức mừng rỡ nói, rồi nhìn tiểu Giác đầy tán thưởng.
“Ngươi là người trong căn phòng đó?” Tiểu Giác cười cười nhìn lại Huyền Mộc Lão Ma, thế nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo, như đang đè nén sự tức giận.
Huyền Mộc Lão Ma kinh ngạc, không hiểu vì sao tiểu Giác lại tức giận như vậy.
“Thế nào? Ngươi mau mau tránh ra, để ta đi giết tiên thú, rồi sau đó có thể tiến vào tiên phủ thu lấy bảo tàng a!” Huyền Mộc lão ma chậm rãi nói.
Khóe miệng tiểu Giác co giật. Trừng mắt nhìn Huyền Mộc lão ma, rồi cái miệng nhỏ nhắn khẽ động, tất cả nhưng bóng đen đang bao vây tiên thú điên cuồng tu tập lại miệng của nó. Huyền Mộc lão ma hoảng hốt, trừng mắt, khuôn mặt hiện lên sự sợ hãi cùng tức giận, chợt quát một tiếng rồi nói: “Dừng lại!” Thân thể hắn nhoáng lên hướng tiểu Giác chộp tới , thế nhưng tiểu Giác đâu phải dễ dàng để Huyền Mộc lão ma bắt giữ như thế? Thân ảnh tiểu Giác liền tiêu thất, rồi xuất chỗ cái đuôi của tiên thú. Mà thoáng chốc những cái bóng đen đã bị tiểu Giác thôn phệ hết phân nửa.
Đó chắc chắn là kết quả mà Huyền Mộc Lão Ma không bao giờ muốn thấy cả! Sát khí hiện rõ trong mắt lão, theo đó một làn khí thế bùng nổ từ thân thể của Huyền Mộc lão ma, hình thành từng tầng sát vụ dày đặc ép về phía tiểu. Thế nhưng tiểu Giác chẳng thèm để ý tới khí thế của Huyền Mộc Lão Ma, vẫn điên cuồng thôn phệ. Thân ảnh Huyền Mộc Lão Ma nhanh chóng tiến đến gần tiểu Giác, thôi động Tế Hồn phiên hòng thu hồi những bóng đen còn lại. Hai mắt lão phừng phừng lửa giận, quay lại nhìn tiểu Giác, liền đơ cả người. Chẳng biết tiểu Giác tự khi nào đã xuất hiện trên trán của tiên thú, trong lòng Huyền Mộc Lão Ma kinh hãi vạn phần, “Nó di chuyển thế nào mà sao mình không phát hiện được?” Bóng đen biến mất khiến cho tiên thú lộ ra nguyên hình, đó là một rùa màu vàng kim. Trên đầu của kim sắc cự quy mặc dù bị thương, thế nhưng tứ chi và phần bụng thì đầy tiên huyết, da thịt tróc ra. Trong cặp mắt to lớn của cự quy tràn ngập hận thù, thân thể khổng lồ không ngừng co rút lại, cho đến khi dài khoảng 10 trượng thì đình chỉ. Bỗng thân ảnh cự quy quỷ mị xuất hiện gần Huyền Mộc Lão Ma, gầm lên một tiếng, thanh âm cực lớn, khiến cho lão choáng váng mặt mày. Cùng lúc đó, cự quy phun ra một ngọn lửa màu vàng kim, bao phủ Huyền Mộc Lão Ma, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản lão không kịp làm được một hành động phản kháng nào.
Phía xa, mấy cường giả ở cạnh Lôi Cương đều hít một hơi cảm thấy ớn lạnh, sự biến hóa của tiên thú đã làm bọn hắn khiếp sự. Thân thể dài cả nghìn trượng rút nhỏ còn khoảng mười trượng chỉ trong nháy mắt, mà chuỗi động tác công kích phía sau lại càng khiến bọn hắn kinh sợ hơn nữa. Mà lúc này Lôi Cương thì lại nhìn chằm chằm tiểu Giác ở trên không, nội tâm hắn có chút lo lắng, sự xuất hiện nó khiến hắn rất khẩn trương. Sau khi thấy Huyền Mộc Lão Ma không hề công kích tiểu Giác, hắn hơi có phần hơi yên tâm. Cuối cùng khi tiểu Giác thôn phệ những… thần hồn, thiếu chút nữa hắn đã xông lên rồi, thế nhưng tiểu Giác bảo không cần phải bảo vệ nó khiến hắn hơi do dự.
Lôi Cương kìm chế sự lo lắng cùng sát khí của bản thân lại. Tiếp tục quan sát sự việc phía trước.
“Phanh…” Một chấn động mạnh mẽ từ trong ngọn lửa màu vàng kim của cự quy tràn ra. Huyền Mộc Lão Ma tay cầm hồn phiên nhảy ra khỏi ngọn lửa, vung Tế Hồn phiên đánh xuống con tiên thú.
“Rống!” Tiên thú tiếp tục phun một vầng lửa về phía Huyền Mộc Lão Ma, nó bám theo sau ngọn lửa đánh tới. Sau khi Tế hồn phiên đánh tan ngọn lửa màu vàng kim, mà theo đó thân thể của tiên thú cũng hiện ra. Con ngươi của Huyền Mộc lão ma chợt co rút lại, thế nhưng khóe miệng lại mỉm cười. Tế hồn phiên vừa chuyển động, trong nháy mắt đã to hơn mười trượng, liền hướng tới cự quy xuất kích. Tiên thú cũng không có đối cứng với Huyền Mộc Lão Ma, thân thể bỗng đảo ngược, dùng mai rùa làm tấm chắn, áp gần tới. Một kích cường đại đánh kên mai rùa liền biến mất vô ảnh vô tung, mà cùng lúc đó, lợi dụng phản lực, thân thể của Huyền Mộc Lão Ma cũng bay ngược lại, biến mất ở phía chân trời.
Khóe miệng Lôi Cương co giật. Huyền Vũ không hổ là tiên thú có sức phòng ngự mạnh đến biến thái. Một kích cực mạnh của Huyền Mộc Lão Ma không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đã nói lên tất cả. Tuy chỉ đứng từ xa nhìn lại không thể biết được lực lượng một kích kia ra sao, thế nhưng uy thế cùng với sát vụ bao phủ cả nửa bầu trời cũng đủ để tưởng tượng công kích đó có kinh khủng tới đâu.
“Tiên thú càng ngày càng mạnh, ôi chao, xem ra chúng ta đã quá ngây thơ rồi. Tiên thú không phải là thứ chúng ta có thể địch lại được a!” Sắc mặt Địch Thanh tái nhợt, bỗng mở miệng than thở. Thực lực kinh khủng của Huyền Vũ khiến bọn họ không có được chút chiến ý nào.
Mấy cường giả xung quanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia quang mang, thế nhưng cũng không có ai nói gì khác, đều thầm đồng ý với Địch Thanh. Bọn họ người nào miệng cũng trào máu, trước mặt Huyền Vũ, vòng phòng ngự của họ chẳng đáng giá một xu.
“Tiểu Giác trở về mau! Lôi Cương thấy cuộc chiến giữa tiên thú và Huyền Mộc Lão Ma đã kết thúc, liền vội vã truyền âm thúc giục tiểu Giác trở về. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
“Không! Phụ thân! Tiểu Giác không sao, tiểu Giác không hề sợ. Hơn nữa, tiểu Giác phải giúp gia… Tiểu giác cảm thụ được khí tức thân thiết trên người gia gia a!” Ngoài dự liệu của Lôi Cương, tiểu Giác từ chối lời yêu cầu, khiến hắn ngẩn người ra một chốc, bất đắc dĩ đành cam chịu. Thế nhưng, tiểu Giác cảm nhận được khí tức thân thiết trên người tiên thú, điều đó làm Lôi Cương không thể hiểu nổi.
“Khặc khặc…” Trong hư không đột nhiên vang lên tiếng cười của Huyền Mộc Lão Ma. Tiên thú hết sức cảnh giác, đưa mắt nhìn bốn phía, rồi vội che chắn ở trước mặt tiểu Giác, như muốn bảo hộ cho nó.
Bỗng nhiên, một thân ảnh xuất hiện trước mặt tiên thú, cầm trong tay một thanh kiếm hình dạng như một con rắn. Thân ảnh di chuyển nhanh chóng, hướng về phía trán tiên thú phát động công kích.
“Ngao… Phốc!” Tiên thú mạnh mẽ phun ra một ngụm hỏa diễm, thế nhưng dị biến lại nổi lên. Xà kiếm trong tay bóng đen bỗng vang lên một tiếng long ngâm, một con giao long dài cả trăm trượng hiện ra, rồi mở cái mồm đầy máu hướng tiên thú cắn tới, không thèm để ý tới ngum kim sắc hỏa diễm trước mặt. Chỉ trong nháy mắt cả hỏa diễm cùng tiên thú đều bị con giao long thôn phệ.
Huyền Mộc Lão Ma lơ lửng trên trời nên nhìn thấy tất cả sự việc. Nhìn giao long thôn phệ được tiên thú, hai mắt lão hiện lên tia âm độc, hai tay không ngừng bắt quyết khống chế giao long cuộn mình lại. Thế nhưng, Huyền Mộc Lão Ma quá coi thường tiên thú Huyền Vũ, giao long còn chưa kịp tiêu hóa được tiên thú, trên bụng nó bỗng xuất hiện một vết thương lớn. Mà thân thể của tiên thú cũng chưa xuất hiện, giao long bỗng hóa thành nguyên bản, một thanh xà kiếm. Thế nhưng, xà kiếm bây giờ chỉ phát ra những tia sáng yếu ớt, thân kiếm không ngừng rung rẩy. Khuôn mặt Huyền Mộc Lão Ma trầm xuống, cấp tốc gia trì một lồng cương khí, rồi lạnh lùng nhìn xung quanh. Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm tiểu Giác, hai mắt lóe lên tia dị sắc, thân ảnh hóa thành một lưỡi đao sắc bén hướng tiểu Giác vọt tới.
“Graoooo!” Trong hư không bỗng vang lên một tiếng gầm phẫn nộ, tiên thú đột nhiên xuất hiện trước mặt tiểu Giác, nhìn chằm chằm Huyền Mộc Lão Ma đang lao tới, rồi phun ra một vầng lửa tấn công lão. Trong nháy mắt, Huyền Mộc Lão Ma lại bị bao phủ trong kim sắc hỏa diễm. Thế nhưng, khi ngọn hỏa diễm biến mất hoàn toàn cũng không thấy thân ảnh của Huyền Mộc Lão Ma đâu.
Chẳng lẽ “chu du miền cực nhọc” rồi sao? Đang đứng quan sát ở phía xa, Lôi Cương âm thầm tự hỏi.
“Phanh…” Khi mọi người đang “cá độ” xem Huyền Mộc Lão Ma đã chết hay chưa thì ở phía trước bỗng vang lên tiếng nổ mạnh. Tiên thú thủ hộ giật mình, nhìn về phía tiên phủ, rồi phát ra một tiếng huýt dài, nhằm hướng tiên phủ vọt tới.
Tốt tốt, đúng là qua gian trá!! Lôi Cương thầm nghĩ. Huyền Mộc Lão Ma chỉ giả vờ công kích tiểu Giác, dẫn dắt sự chú ý của tiên thú thủ hộ mà thôi, bản thân hắn đã tiến vào tiên phủ rồi. Chẳng lẽ khi giao long thôn phệ tiên thú thì hắn đã dùng thế thân, rồi trực tiếp tiến vào tiên phủ? Lôi Cương âm thầm suy đoán, Huyền Mộc Lão Ma này quỷ kế đa đoan, phải cẩn thận đề phòng a. Mấy người Lôi Cương nhìn nhau, rồi song song hướng tiên phủ bay đi.