Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 45


CHƯƠNG 45: ANH MUỐN CHIẾN THÌ TÔI SẼ CHIẾN
Đầu điện thoại bên kia không có bất kỳ âm thanh gì, Hạ Thanh Thanh cũng không tiếp tục chờ đợi nữa mà lập tức cúp điện thoại.
Thủy triều càng dữ dội thì âm thanh khi dâng lên càng nhỏ, sóng thần càng lớn thì khi bắt đầu đáy biển càng yên tĩnh. Cuộc điện thoại mà Hạ Thanh Thanh gọi đi cũng như vậy, dù chỉ nói một câu đơn giản, nhưng khi bình tĩnh lại thì sóng lớn cuồn cuộn.

Trong vòng bốn tiếng, Triều Bạch Hà quản lý đập chứa nước thượng nguồn nhận được bốn mươi hai cuộc điện thoại, cuộc nào cũng tỏ ý nếu trong vòng ba ngày đập chứa nước của Triều Bạch Hà có một giọt nước chảy tới hạ du thì chức quản lý này anh ta cũng không cần tiếp tục ngồi nữa.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, mồ hôi trên trán quản lý đập chứa nước Triều Bạch Hà càng ngày càng nhiều, tay nắm cũng càng ngày càng chặt. Những cuộc điện thoại này đều giống nhau, toàn bộ đều liên quan đến Quốc Tự, bất kỳ người nào trong đó đều không phải là người anh ta có thể chọc vào.
Thậm chí trong những cuộc điện thoại đó còn có mấy người đã lâu rồi không liên lạc, các bô lão vốn vô cùng lánh đời cũng gọi tới. Âm thanh của các bô lão này trầm thấp, càng khiến quản lý đập chứa nước Triều Bạch Hà gần như sợ tè cả ra quần, bắt đầu từ khi nào thì phần đất một mẫu ba này của anh ta lại bắt đầu trở nên quan trọng như vậy chứ.
Quản lý đập chứa nước Triều Bạch Hà căn bản không có thời gian suy nghĩ, anh ta chỉ biết bản thân nhất định phải nghe lời dặn dò của những người trong điện thoại, không cho phép có một giọt nước chảy tới hạ du, cũng không cho phép tập hợp các nhánh sông xung quanh mình quản đập chứa nước Triều Bạch Hà phát sinh bất kỳ sự cố gì với hạ du.
Cũng may bây giờ là mùa khô, không phải mùa lũ lụt, bằng không cái đầu của quản lý đập chứa nước Triều Bạch Hà đoán chừng cũng sắp nổ tung rồi.
Lúc này sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng không chỉ có mình Triều Bạch Hà, mà còn có Trần Bắc Hoàng của ngoại ô thành phố, anh ta cũng hết sức phiền muộn, hơn nữa trong phiền muộn của anh ta còn chứa đựng tức giận nhiều hơn so với quản lý Triều Bạch Hà.
Sau khi nghe xong cơ sở ngầm của mình phái ra trong điện thoại giải thích chuyện liên quan tới Hạ Thanh Thanh. Trần Bắc Hoàng thẹn quá hoá giận, một tay lật ngược cái bàn trong phòng làm việc, lớn tiếng mắng: “Đám người các người làm ăn như thế à? Nếu không cho ả đàn bà thối đó biết tay, thì ả còn không biết trời cao đất rộng là gì. Tìm xác sao, tôi thấy cứ ném ả ta vào sông cho cá ăn là tốt nhất.”
“Dù trận pháp tối đó tôi bố trí đã bị người của Hạ Thanh Thanh dẫn dắt tập kích mà hủy bỏ, nhưng tôi có thể đảm bảo, bị âm khí như thế tập kích thì người bị thương chắc chắn không thể sống qua một tuần.” Thiên Dương Tử cắn chặt môi, nhìn Trần Bắc Hoàng nói như đinh đóng cột.
Trần Bắc Hoàng mỉm cười ác độc, nhìn Thiên Dương Tử lạnh giọng nói: “ông có thể đảm bảo, ông có thể bảo đảm cái gì, bảo đảm tôi còn có thể thuận buồm xuôi gió ngồi ở vị trí này sao?”
“Tôi cam đoan với anh, tôi có thể tiếp tục ra tay, nhưng nhất định anh phải cho tôi thêm tiền. Tôi muốn Quỷ Tướng nhất mạch của tôi sẽ trở thành một bộ môn trong trường đại học, trở thành một loại học thuật.” Ánh mắt Thiên Dương Tử run lên, giở công phu sư tử ngoạm nói.
Khiến tướng thuật phong thuỷ trở thành một chuyên ngành được giảng dạy trong trường đại học, đây có thể nói là hi vọng của người làm nghề phong thủy đã mấy đời. Dù hiện tại đã có trường học mở chương trình học nghiên cứu kinh dịch, nhưng lại không có một trường học nào đưa tướng thuật phong thuỷ vào chương trình học. Nếu yêu cầu này của Thiên Dương Tử thật được thực hiện, thì lo lắng trước đó của Lý Thiên Nguyên rằng người đời chỉ biết Quỷ Tướng, mà không biết Thiên Tướng chính thống sẽ thành hiện thực.
“Ông giở công phu sư tử ngoạm đấy à. Bây giờ nói chuyện càng ngày càng khí phách rồi.” Nụ cười ác độc nơi khóe miệng Trần Bắc Hoàng ngày càng sâu. Anh ta nhìn chằm chằm Thiên Dương Tử trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm ông dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể giải quyết xong mấy kẻ giúp đỡ Hạ Thanh Thanh, chờ ngày tôi lên chức, tôi sẽ đáp ứng hết những điều kiện này của ông, nhưng ông nhất định phải cho tôi một sự bảo đảm đáng tin nhất.”
“Khi cậu hứa hẹn với tôi, đã từng đã cho tôi bảo đảm đáng tin chưa?” Thiên Dương Tử chế giễu lại, nghiêm giọng nói: “Tôi đã lấy tuổi thọ của chính mình ra cược, cậu còn muốn tôi đưa ra bảo đảm gì đáng tin nữa? Hay là nói hiện cậu đã quên mất biểu tình trên mặt năm người phụ nữ tưởng con mình đã chết lưu trong bệnh viện đó rồi?” Thiên Dương Tử nhìn Trần Bắc Hoàng lạnh giọng cười một tiếng, không tiếp tục nói nữa mà quay người đi ra khỏi phòng.
Trần Bắc Hoàng nghiến chặt răng, khóe miệng chảy ra một tơ máu, tròng mắt anh ta cũng đỏ ngầu, ánh mắt nhìn qua hết sức dữ tợn. Sau khi Thiên Dương Tử đi ra, thư ký bên ngoài muốn vào xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa đi vào trong phòng đã nhìn thấy biểu hiện trên mặt Trần Bắc Hoàng, giật mình kêu lên, cất bước định chạy ra khỏi phòng.
“Lăn lại đây” Trần Bắc Hoàng nhìn vòng eo mảnh dẻ của thư ký, nuốt nước bọt, nghiêm giọng quát.
Thư ký thấy tâm trạng Trần Bắc Hoàng không tốt lắm, lập tức đi nhanh lên đến bên cạnh anh ta, áp sát cơ thể vào người anh ta, nũng nịu nói: “Hôm nay cậu Trần của chúng ta làm sao thế, ai chọc anh tức giận rồi?”
“Một đám đàn bà lẳng lơ giống như cô.” Sau khi hừ một tiếng, Trần Bắc Hoàng lạnh giọng nói.
Nét mặt thư ký lúc xanh lúc trắng, nhưng cũng không dám nổi giận, chỉ cúi gằm mặt. Trần Bắc Hoàng đột nhiên cất tiếng cười to, đưa tay nắm eo thư ký nhỏ, cười xấu xa nói: “Anh quá nóng nảy rồi, cần nhân viên phòng cháy là em đến giảm nhiệt cho anh.”
Thư ký mặt đỏ bừng, miệng nói chán ghét, nhưng lại dụi mạnh bầu ngực mềm mại nở nang lên cánh tay Trần Bắc Hoàng. Tay Trần Bắc Hoàng dùng lực, thư ký nhỏ lập tức ngã vào ngực anh ta. Một tay anh ta xốc góc áo lên thò vào, nắm lấy bầu ngực đẫy đà ấm áp.
Khuôn mặt thử ký càng đỏ hơn, dùng tay ấn tay Trần Bắc Hoàng xuống, nói khẽ: “Cậu Trần, đây là văn phòng, cẩn thận có người đi vào, hay là chúng ta vào phòng riêng đi.”
“Sợ cái gì, nơi này ngoài cô gái lẳng lơ là em thì còn có ai có thể tùy tiện đi vào chứ. Ai dám nói lung tung nửa câu anh sẽ cắt đầu lưỡi của kẻ đó.” Trần Bắc Hoàng cười lớn một tiếng, vẻ mặt âm tàn nói.
Thư ký cúi đầu, dùng miệng kéo khóa quần Trần Bắc Hoàng mở ra, môi đỏ khẽ nhếch ngậm “em trai” đã ngẩng đầu ưỡn ngực của anh ta vào miệng. Trong phòng lập tức vang lên một loạt tiếng rên rỉ, xuân sắc vô biên.
Ngay lúc đó, bên phía Triều Bạch Hà, Lâm Sáng, Trương Tài Dịch và Lưu Kim Thiên trợn mắt há mồm nhìn đội ngũ máy xúc bất thình lình hoạt động.
Mắt thấy nước sông nước càng ngày càng cạn, dòng sông đầu nguồn của Triều Bạch Hà thế mà lại đổi dòng, Lâm Sáng lắc đầu cười khổ, với tốc độ này, e là trước khi làm lễ tốc độ xây nhà cùng lắm cũng chỉ như thế.
Sông vừa được đào mở ra một nhánh, thế nước lập tức nhỏ đi rất nhiều, mơ hồ còn có thể nhìn thấy tình hình dưới đáy sông. Hai người Lâm Sáng và Trương Tài Dịch lập tức bắt đầu bàn bạc kế hoạch hành động tiếp theo.
“Bố cục phong thủy Ngũ Quỷ Vận Tài có khẩu quyết thế này: Sơn Long Liêm Trinh có hướng, Thủy Long Cự Môn gặp nước. Cái gọi là Ngũ Quỷ tức chỉ sao Liêm Trinh trong chín sao. Cái gọi là tài chỉ nước mà nói, bởi vì nước là nguyên nhân phát tài. Nước này tức nước Cự Môn. Nước sông nơi đây mênh mông vô cùng, hơn nữa còn chạy dài không ngừng, nên bố trí bố cục phong thủy Ngũ Quỷ Vận Tài để phong tỏa vận khí, hiệu quả càng cao.”
“Nguyên lý của Ngũ Quỷ Vận Tài là Sơn Long, hướng là Thủy Long, Sơn Long Thủy Long mỗi nơi một quẻ, quẻ cũng tiến hành theo lệ, theo Tịnh Âm Tịnh Dương cùng ba quẻ Hào nguyên lý Nạp Giáp đặt vào hai mươi bốn núi, vị trí hướng về Liêm Trinh trên Sơn Long, nước dâng lên tới Cự Môn. Lúc đó được gọi là Ngũ Quỷ Vận Tài.” Trương Tài Dịch nhìn chằm chằm bố cục đáy sông, chậm rãi nói.
Trên mặt Lâm Sáng cũng có vẻ trịnh trọng. Bố cục phong thủy Ngũ Quỷ Vận Tài này đã sớm thất truyền trong phái Quỷ Tướng, nhưng giờ đây lại có người sử dụng. Hơn nữa, trước kia người này còn từng ám hại anh, nếu lúc ấy không có báu vật sách cổ phòng thân, e là anh đã sớm gặp Diêm Vương rồi. Nên anh càng không dám khinh thường.
Trương Tài Dịch am hiểu phong thuỷ, nhưng vẫn không am hiểu tướng thuật. Lâm Sáng lấy tóc máu của Trần Nam Vũ ra, lần nữa khắc trận pháp lên đá, sau đó khoanh chân ngồi trước mặt tảng đá, tiếp nhận đồng tiền Trương Tài Dịch đưa tới, bắt đầu xem bói.
Lúc này, phương pháp xem bói mà Lâm Sáng dùng là ném tiền, là quẻ Lục Hào, cổ đại được gọi là Nạp Giáp Thệ Pháp.
Thao tác cụ thể dùng ba đồng tiền, ném sáu lần, xem trái phải, chữ làm trái, hoa làm phải, ghi lại kết quả từng lần, một lưng hai trái, nhớ làm đơn, là thiếu dương, một chữ hai lưng, nhớ làm hủy, là thiếu âm, ba cái lưng, nhớ làm giao, là lão Âm, làm biến Hào, ba chữ, nhớ làm nặng, là Lão Dương, cũng là biến Hào.
Ném xong ba lần quẻ giả, thế ứng, lục thân, lục thú, quẻ tốt như thế, lại căn cứ nhật nguyệt can chi và Hào và Ngũ Hành trong Hào để tiến hành giải quẻ.
Sau ba lần ném, vẻ mặt Lâm Sáng hết sức ngạc nhiên. Lúc này, rõ ràng trên tay anh là một quẻ Thiên Hỏa Đồng Nhân Biến Hỏa Phong Đỉnh, trong quẻ này, cái gọi là Thiên Hỏa chính là lửa mặt trời, cũng chính là Bính Hỏa, khắp thiên hạ Bính Hỏa quang minh chính đại, chiếu rọi khắp nơi trên dưới bốn phương. Nhưng Phong Đỉnh càng biến đổi, đây chính là lửa của lò thiêu để người khác sử dụng, biến thành một quẻ hung.
Lúc này trời đất càng thêm mịt mù, mưa bụi lâm râm càng ngày càng dày hạt, giữa trời đất như có một tầng hơi nước bao phủ, mù mịt không rõ.
Lâm Sáng lắc đầu, hiện trời mưa đã chứng minh thiên thời, quẻ thôi diễn với anh vừa nãy càng bất lợi, nhất là trong nước mưa ẩn chứa nguyên khí trời đất, quẻ tượng sẽ càng dễ thay đổi.
“Chuyện này thật phiền phức, biểu hiện của quẻ tượng không tốt lắm.” Lâm Sáng nheo mắt lại, lau nước mưa trên trán, nói khẽ với Trương Tài Dịch trước mặt.
Trương Tài Dịch cười lớn, cao giọng nói: “Sư đệ, cậu lo lắng vô cớ rồi, một khi sư huynh đệ chúng ta liên thủ, thì trừ khi sư phụ đội mồ sống dậy, bằng không thiên hạ này còn có ai thể đấu lại chúng ta chứ”
Dù lời này của Trương Tài Dịch có chút khinh thường, nhưng hoàn toàn chính xác. Thiên Tướng vốn nổi bật trong tướng thuật phong thuỷ, nhất là hai người bọn họ đều do Lý Thiên Nguyên dốc lòng dạy dỗ. Sau khi Lý Thiên Nguyên mất đi, đúng là khó gặp địch thủ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Sáng ngạo nghễ đứng dậy, nhìn thế núi mờ mịt trong mưa bụi, cười vang nói: “hắn ta muốn chiến, thì em sẽ chiến, chỉ là một Quỷ Tướng mà thôi, chúng ta đã được chân truyền từ sư phụ, trong lúc nói cười cũng khiến Quỷ Tướng tan thành mây khói.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.