CHƯƠNG 44: TRẬN PHÁP PHONG THỦY NGŨ QUỶ VẬN TÀI
“Trận pháp phong thủy Ngũ Quỷ Vận Tài này bắt nguồn từ cửu tinh pháp, cửu tinh pháp lại được gọi là thiên tinh pháp. Cửu tinh ý chỉ chín ngôi sao Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Võ Khúc, Phá Quân, Tả phụ, Hữu bật của chòm sao Bắc Đẩu
“Chín ngôi sao này trên trời thành tượng dưới đất thành hình. Trên quan sát thiên tượng và sự biến đổi của đất trời, nắm quyền sinh sát trong tay. Dưới phân biệt địa hình, đoán được họa phúc, giàu nghèo của con người. Dưới phân biệt địa hình ý muốn nói đến phong thủy. Có một bậc thầy phong thủy tên là Lãnh Khiêm Chú Vân sống ở thời nhà Minh đã viết trong chương Tinh Phù của cuốn Quy Hậu Lộc: Toàn bộ hóa khí lưu hành trong trời đất này đều do chín ngôi sao ấy chủ trì…”
“Trận pháp phong thủy Ngũ Quỷ Vận Tài này và trận pháp Thiên Tinh Thôi Quan Cục đều là truyền thừa của phái Quỷ Tương, phái Thiên Tướng chúng tôi và phái Quỷ Tương chính là kẻ thù truyền kiếp, Thiên Tướng chú ý đạo pháp tự nhiên, còn Quỷ Tương thì chú trọng tất cả những mọi thủ đoạn đê tiện bỉ ổi có thể sử dụng được!” Trương Tài Dịch cau mày chậm rãi nói với Lâm Sáng.
Tiền văn của phái Quỷ Tương đã từng nói, khởi nguồn của họ là vì chiêu hồn cho người chết nên mới được sinh ra, ví dụ như người đã giúp Đường Minh Hoàng chiêu hồn cho Dương Ngọc Hoàn năm xưa chính là tông chủ của phái Quỷ Tương. Tuy phái Quỷ Tương không hẳn là quá chú trọng vào thủ đoạn nhưng vẫn được coi là đạo lý trong nghề của bọn họ đồng thời cũng được coi là một nhánh riêng của tướng thuật.
Thế nhưng cùng với sự phát triển của lịch sử, nhất là đến cuối đời nhà Thanh, phái Quỷ Tương dần thất truyền, từ bản lĩnh của một người chiêu hồn chuyển sang bài bố phong thuỷ lập mưu lừa tiền người ta.
Bài bố trận pháp phong thủy vốn không phải chuyện gì xấu, thậm chí còn có rất nhiều tiền bối nghiên cứu phong thuỷ để lợi dụng bố cục phong thuỷ trong việc cứu đời giúp người, thăng quan phát tài, công đức vô lượng. Nhưng những người thuộc phái Quỷ Tinh lại học nghệ chưa tinh đã ra ngoài khoe khoang, những việc mà họ làm lại càng là thương thiên hại lý, không những không thăng quan phát tài mà thậm chí còn ngược lại, rất chi là hại người.
Khi xưa lão đạo sĩ Mao Sơn đã từng cảm khái với Trương Tài Dịch như vầy: Nếu không nghiêm trừ phái Quỷ Tương thì tướng thuật chân chĩnh vĩnh viễn không thể trở thành tướng học được người đời biết đến.
Sư phụ có thể nhịn nhưng đồ đệ không thể nhẫn, Lâm Sáng vừa nghe thấy những lời này liền hiểu ra rằng người có ân oán với mình bấy lâu chính là oan gia một mất một còn, anh nói thầm trong bụng rồi ngẩng đầu nói với Trương Tài Dịch: “Sư huynh đã nhận ra trận pháp phong thủy này rồi thì hai sư huynh đệ chúng ta hãy phá nó đi, tiện tay có thể dẫn dụ cái tên Quỷ Tương đã ám toán chúng ta ra!”
“Trận pháp mà tên Quỷ Tương ấy đã bố trí không tồi chút nào, nếu có sơ sót thì chính là trong lúc bài bố trận pháp, tên đó đã quên mất hai điểm quan trọng nhất đã được nói đến ở trên. Tuy rồng đã được họa thành nhưng vẫn chưa được điểm mắt.” Trương Tài Dịch không trả lời Lâm Sáng mà chỉ tiếp tục than thở.
“Trước kia khi sư phụ bài bố trận pháp toàn dựa vào tính mệnh của bản thân để tạo thành, chọn thời điểm, phương vị tốt nhất khiến trời, đất, người hòa làm một, sử dụng tạo hóa của đất trời để tương hợp ‘Phù’, Chú, ‘Pháp’. Chiếu theo bố cục dẫn khí nhập trận, trận pháp được tạo thành theo cách đó được gọi là “Trận pháp sống.” Trận pháp sống không chỉ có thể phát huy được vai trò quan trọng của nó trong thời gian ngắn mà còn nhằm mục đích cứu đời giúp người.”
Trương Tài Dịch vừa nói vừa đi tới bờ sông, cúi đầu quan sát rong rêu đang lượn lờ dưới nước rồi khẽ nói: “Tựu như trận pháp phong thủy Ngũ Quỷ Vận Tài mà tên đó bày ra này thì gã đã áp năm phương vị của chín ngôi sao lên thi thể của trẻ sơ sinh chết non, và dùng nó để trấn áp sự tái sinh của vận khí nơi này, nhưng theo truyền thừa của sư môn chúng tôi thì chúng tôi cũng có thể làm được điều này bằng cách khác.”
Hạ Thanh Thanh nghe hai người họ nói những thứ mơ hồ ấy mà chẳng hiểu chút gì, cô chỉ trơ mắt nhìn Trương Tài Dịch. Hơi nước ven sông dày đặt nên trời vừa tối xung quanh liền trở nên vô cùng mát lạnh, ấy vậy mà mồ hôi trên trán Hạ Thanh Thanh vẫn cứ tuôn ào ào.
“Đại sư, không biết có thể đưa thi hài của Nam Vũ từ dưới đáy sông lên không?” Hạ Thanh Thanh sốt ruột nói.
Trương Tài Dịch thở dài một hơi rồi chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Hạ Thanh Thanh. Tỉ mỉ quan sáng thân hình của Hạ Thanh Thanh, Hạ Thanh Thanh bị anh ta nhìn như vậy hiển nhiên là có chút ngượng ngùng, nhưng cô vẫn ngẩng đầu, cắn chặt môi nhìn thẳng vào mắt Trương Tài Dịch, sắc mặt không chút thay đổi.
Trương Tài Dịch vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của cô trong lòng liền dấy lên cảm giác thất bại, chẳng lẽ cô gái này không nhận thấy anh là một soái ca sao?
“Ai cũng nói phong thủy tức là gió thổi nước chảy nhưng trận pháp phong thủy này đã mượn lực của các vì tinh tú. Then chốt không nằm ở con sông mà nằm ở bùn cát và bèo rong dưới đáy sông. Khi ấy người bày ra trận pháp phong thủy này nhất định đã phải nhờ thiên thời địa lợi và nhân hòa mới làm được.” Trương Tài Dịch rung đùi đắc ý, nói một thôi một hồi những lời lẽ mơ hồ hù cho những người còn lại phải sửng sốt.
Thấy Hạ Thanh Thanh vẫn im lặng, mặt không thay đổi, Trương Tài Dịch lại càng nói những lời khó hiểu hơn, sau đó cô liền hỏi: “Đại sư, ngài có nắm chắc là sẽ phá giải được trận pháp này không?”
Trương Tài Dịch nhìn lướt qua Lâm Sáng, sau đó tiến đến cạnh bên Hạ Thanh Thanh, mặt mày hớn hở nói: “Chuyện vặt vãnh này với tài nghệ của tôi mà nói thì đương nhiên là có thể, chỉ là phải tổn thương nguyên khí nặng nề, không bằng người đẹp hãy hôn tôi một cái để bổ sung nguyên khí được không?”
Lưu Kim Thiên vốn đang ngửa đầu uống nước thì nghe thấy những lời ấy của Trương Tài Dịch, anh ta liền giống như cái vòi xịt phun sạch nước trong miệng ra ngoài.
Hạ Thanh Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Trương Tài Dịch chăm chằm, gương mặt xinh đẹp ngập tràn sự xấu hổ, ngay cả dái tai cũng ửng hồng. Lâm Sáng thấy Trương Tài Dịch lại trổ mòi liền tức giận nhưng không biết phải xả vào đâu, không việc gì phải xấu hổ khi tán gái nhưng thật xấu hổ khi lại tán người ta ngay tại nơi chồng người ta chết.
“Sư huynh, anh có cảm nhận được một luồng khí lạnh không?” Lâm Sáng liếc ra phía sau Trương Tài Dịch mơ hồ nói.
Trương Tài Dịch vừa nghe thấy câu nói của Lâm Sáng thì bộ mặt vốn dĩ đang tươi cười liền như hiểu ra điều gì, chớp mắt mặt mũi anh ta đã trở nên trắng bệch và anh ta quay lại nhìn chằm chằm sau lưng mình bắt đầu dò xét.
Đây là mộ phần của chồng người ta, mình tán gái ngay đây lỡ như bị bị quỷ kia hồn nghe được, bò ra khỏi mộ bắt mình đi thì biết làm thế nào?!
Càng nghĩ như vậy, Trương Tài Dịch lại càng cảm thấy sau lưng mình gió lạnh thổi từng cơn, cả người bất giác dựng tóc gáy, đổ mồ hôi lạnh, quay sang nhìn Lâm Sáng với vẻ mặt bàng hoàng.
Lâm Sáng quay đầu nhìn Hạ Thanh Thanh, nhẹ nhàng nói: “Dì Thanh cứ yên tâm, sư huynh của tôi rất thích nói đùa, cô đừng để bụng. Chúng tôi sẽ cố hết sức tìm cho ra thi hài của chồng cô.”
Sau khi biết được người tên Trần Nam Vũ này, Lâm Sáng đã bảo Lưu Kim Thiên đến gặp những người có địa vị ở thành phố Tử Cửu để điều tra chuyện của người này. Trần Nam Vũ là một người khiêm tốn, rất quan tâm bạn bè, dù gặp những người hành khất trên đường thì cũng không kiêu căng chút nào.
Lưu Kim Thiên thậm chí còn hỏi Lưu Quân Văn thấy thế nào về Trần Nam Vũ và khi đó, Lưu Quân Văn đã nói một câu, nếu như Trần Nam Vũ có thể sống đến tận bây giờ thì tuyệt đối không phải là một tên độc tài như Tào Thành Châu, ngoài ra, nhà họ Trần cũng tuyệt đối sẽ không rơi vào tình huống như hiện nay.
Người nhà họ Lưu nổi tiếng là kiêu ngạo ở thành phố Cửu Châu nên có thể khiến cho người con nhà họ Lưu đang nắm giữ chức vụ quan trong trong ủy ban cải cách và phát triển quốc gia đưa ra nhận xét như vậy cũng đủ hiểu cái hay trong đối nhân xử thế của Trần Nam Vũ.
Nếu như lúc đó Lưu Kim Thiên đi điều tra và rút ra được kết luận rằng Trần Nam Vũ và Trần Bắc Hoàng là cùng một loại người thì Lâm Sáng tuyệt đối không đồng ý giúp đỡ Hạ Thanh Thanh mà sẽ để nhà họ Trần bị diệt bởi trận pháp phong thủy.
“Vậy cũng được…” Ngay khi nghe thấy câu nói ấy của Trương Tài Dịch, trong lòng Hạ Thanh Thanh đã triệt để lạnh lẽo nhưng lúc này nghe thấy câu trả lời của Lâm Sáng, sắc mặt đã bớt giận dữ hơn nhiều.
“Chuyện cần làm bây giờ là chặn sông, tháo nước!” Lâm Sáng quay lại nhẹ nhàng nói với Hạ Thanh Thanh: “Việc này cần phải có dì Thanh thu xếp còn chuyện ở đây, chúng tôi sẽ lo liệu chu đáo.”
Hạ Thanh Thanh gật đầu, không nói thêm gì nữa mà chỉ xoay người đi về phía bãi đỗ xe bên bờ sông Triều Bạch, càng đi càng đau lòng, cô cố nén tiếng khóc sụt sùi nhưng nước mắt vẫn không cầm được mà rơi đầy trên má..
Sông Triều Bạch nằm ở ngoại ô thành phố nhưng cũng không xa thành phố B là bao, mấy chục phút sau, chiếc Bentley của Hạ Thanh Thanh đã lái về tới cổng hội sở của cô.
Trước mặt người khác Hạ Thanh Thanh đã khôi phục lại dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng vốn dĩ của mình, sau khi quay về đến hội sở, cô nhẹ nhàng nói với người đàn ông trung niên đang đứng đón cô trước cửa: “Mang cuốn sổ điện thoại của tôi đến đây, tôi muốn gọi điện thoại.”
Người đàn ông trung niên ấy khẩn trương nhận lấy chìa khóa két sắt từ tay Hạ Thanh Thanh đi sang bên cạnh cẩn thận vặn chìa, sau đó lấy ra một cuốn sổ ghi chép đã hơi ố vàng.
Bìa cuốn sổ ghi chép đã hơi cũ nát, thậm chí còn trông hơi rẻ tiền, thế nhưng khi cầm nó, người đàn ông trung niên cảm thấy trong lòng dâng trào sục sôi, tuy cuốn sổ điện thoại này trông tầm thường là vậy nhưng những số điện thoại được ghi chép bên trong nó lại rất có trọng lượng.
Không một số nào trong đó là số điện thoại ghi cho có cả mà tất cả chúng đều là số điện thoại mà một khi gọi đi sẽ trực tiếp gặp được chủ nhân của số đó, bất cứ ai có được số điện thoại này đều có thể sai người ở đầu dây bên kia làm cho mình bất cứ chuyện gì nằm trong sự cho phép của thể chế.
Trong phòng làm việc, Hạ Thanh Thanh vẫn đứng ở bậu cửa sổ, lặng lẽ ngắm khung cảnh bên ngoài căn nhà. Trong thành phố rộng lớn này có rất nhiều người đang vật lộn, đang đấu tranh với cuộc sống nhưng cũng có rất nhiều người thịt nát xương tan ngay tại đây, thậm chí tung tích thi hài cũng tìm không ra.
Nhìn thấy Hạ Thanh Thanh không nói lời nào, người đàn ông trung niên đã đặt cuốn sổ điện thoại lên bàn rồi thận trọng hỏi: “Dì Thanh, cô có muốn tôi giúp cô gọi cho những số điện thoại này không?”
Hạ Thanh Thanh xoay người, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không cần, ông ra ngoài đi.”
Người đàn ông trung niên cuối đầu thầm thở dài một hơi rồi ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Hạ Thanh Thanh, ông cảm thấy cô của hiện tại không giống với ngày xưa nữa mà giống như một người mất hồn đã lâu rồi đột nhiên tìm lại được linh hồn một lần nữa.
Cô mở bìa cuốn sổ điện thoại ra và nhìn những trang giấy đã ố vàng bên trong cùng với những con chữ hoặc non nớt hoặc cứng cáp bên trên, khóe mắt Hạ Thanh Thanh chợt ướt, cô rút một tờ khăn giấy lâu khóe mắt xong cầm điện thoại lên gọi cho từng số một.
Bầu trời ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên u ám và tiếng mưa bắt đầu rơi tí tách trên nền đất, trời đất bắt đầu nhá nhem, Hạ Thanh Thanh buông chiếc điện thoại di dộng đã hơi ấm xuống rồi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cuộc điện thoại mà cô gọi ra ngoài ấy chỉ nói độc một câu:
“Tôi muốn… Chặn! Dòng!… Sông Triều Bạch!