Thánh Vương

Chương 59: Gặp lại Vân Hải Lam


Một dòng máu nóng bùng lên não Dương Kỳ, hai hàm răng của hắn nghiến vào nhau
ken két, cánh tay chấn động run rẩy, hai bàn tay nắm chặt, gân xanh từng sợi
hiện lên khắp người.

Từ lúc hắn khôi phục lực lượng tới giờ, đây lần đầu tiên nhìn thấy Vân Hải
Lam.

Chuyện đã qua được nửa năm, thế nhưng dung nhan nữ tử này vẫn như cũ, tuy vậy
nó không còn làm hắn rung động, nhìn thấy bóng người này là những cái nhìn với
ánh mắt và nụ cười khinh miệt cứ hiện lên trong mắt hắn, một khuôn mặt tuyệt
mỹ nhưng lại vô cùng ti tiện!

Lần này gặp mặt, trong lòng hắn bùng lên sóng lớn, cừu hận vốn áp chế ở trong
lòng đã lâu nay lại bùng nổ, thế nhưng hắn bây giờ vẫn chưa thể, vẫn không thể
hoàn toàn tùy tâm sở dục, bởi vì hắn còn chưa mạnh! Thực lực còn yếu!

Dần dần, Dương Kỳ cũng đã kìm chế được kích động trong lòng mình, bởi vì ở đây
có một cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, Sở Thiên Ca.

Vừa rồi “Sở Thiên Ca” đã thi triển ra kiếm thuật kinh người, bao phủ toàn
thành, một chiêu đã diệt tất cả mã tặc hút máu, Dương Kỳ trong lòng biết rằng
bản thân hắn không phải là đối thủ.

Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến uy lực của cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh.

Vốn cho rằng, cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh chỉ cao hơn Khí Tông một chút
thôi, thế nhưng hiện giờ hắn đã biết cảnh giới Đoạt Mệnh so với khí công tầng
9 đâu chỉ cao hơn một chút, mà cao như mây với đất.

Thậm chí, hắn ở vừa còn thấy “Sở Thiên Ca” đã bộc phát ra kiếm phí giống như
mặt trời, không khí bốn xung quanh giống như có thiên địa linh khí sát nhập
vào trong kiếm thế, giống như làm chủ toàn bộ bầu trời, có năng lực khắp mặt
đất.

Đây là cảnh giới hấp thu thiên địa linh khí cho mình sử dụng.

Dương Kỳ biết khi tu luyện tới đạt cảnh giới cực cao, có thể tự động hấp thu
thiên địa linh khí, tinh hoa nhật nguyệt, chứ không phải dùng Tụ Khí đan như
hiện giờ nữa.

Kỳ thực một số dược thảo đã có năng lực hấp thu thiên địa linh khí, tinh hoa
nhật nguyệt. Mọi người chỉ cần tinh luyện nó, chắt lọc thiên địa linh khí tinh
hoa nhật nguyệt bổ sung vào chân khí cho mình sử dụng là được.

Nhưng mà nếu như đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, có thể “Đoạt khí”, cướp đoạt
thiên địa linh khí.

Khí chính là mệnh, mệnh chính là khí.

Người thường nói, không có khí tức là sinh mệnh đã hết.

Trong thiên địa này có vô số linh khí và tinh hoa, những người tu luyện có
cảnh giới dưới Khí Tông sẽ không thể hấp thu, thế nhưng cảnh giới Đoạt Mệnh có
thể.

Đây là sự cường đại của “Cảnh giới Đoạt Mệnh”, có thể nói là một bước lên
trời.

“Với tu vi tầng 8 của mình hiện giờ, mặc dù bên trong có 10 con viễn cổ cự
tượng nhưng muốn đánh với cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh vẫn chưa đủ, nói thẳng
ra là một con đường chết, nếu như có thể đột phá cảnh giới, đạt đến tầng 9 Khí
Tông, luyện thành Địa Ngục Dung Lô, vậy mới có một chút hi vọng. Vân Hải Lam,
cô mạnh mẽ lắm ư? Tuy rằng chưa đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, thế nhưng lại có
thể tu luyện tới cảnh giới Khí Tông! Chuyện này chẳng nhẽ hoàn toàn là nhờ vào
Phục Long đan.”

Dương Kỳ nhìn “Vân Hải Lam” đang từ trên lưng con Sư Thứu đáp xuống, khí tức
trên người cô ta vô cùng cường đại, thỉnh thoảng nhận ra chân khí phía sau
lưng cô ta ngưng tụ thành một biển cả, trong lòng biển có những luồng chân khí
bốc lên, lực lượng thâm thúy, mênh mông, có dáng dấp của chân long.

Cô ta mặc một bộ trang phục màu xanh ngọc, phiêu phiêu như tiên, giống như
tiên tử tới từ biển cả, càng nhìn càng xuất trần, dung nhan trang nghiêm, xinh
đẹp hơn mấy tháng trước nhiều, khí chất đã siêu phàm thoát tục, làm cho một số
nam nhân chỉ có thể đứng từ xa nhìn, sùng bái, không thể coi thường.

Lúc này cô ta không nhìn xuống phía dưới, mà chỉ nhìn vào Sở Thiên Ca để nói
chuyện.

“Sở sư huynh, kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn của huynh đã đạt tới trình độ đăng
phong tháo cực, chắc không bao lâu nữa sẽ tiến hành đoạt mệnh lần thứ 2, khi
đó sẽ mạnh gấp đôi so với hiện giờ!”

Giọng nói của Vân Hải Lam giống như vọng từ trên trời xuống, truyền khắp không
gian, ai nấy chỉ nghe thôi cũng thấy thoải mái, duy chỉ có Dương Kỳ biết,
trong trái tim nữ tử này toàn là âm mưu xảo quyệt, thâm bất khả trắc.

“Vậy thì chưa chắc, cảnh giới Đoạt Mệnh có 9 tầng cảnh giới, mỗi một lần hướng
thiên đoạt mệnh, công lực cũng tăng tiến cực lớn. Thế nhưng người tấn chức
cũng sẽ bị thiên địa linh khí phản phệ, có rất nhiều tiền bối bởi vì không
khống chế được linh khí trong cơ thể mà bị nổ thành bột phấn. Lần thứ hai đoạt
mệnh của ta không phải chuyện đùa, không thể vội vàng hành sự.”

Sở Thiên Ca lắc đầu, cái khí phách ngang tàng lúc giết người dường như đã biến
mất, hắn nhìn hai người vừa xuống ôn hòa cười nói:

“Nhưng mà trên người muội lại có huyết mạch Hải thần, nghe đồn là hậu duệ của
thần linh đã được kích phát, tốc độ tu luyện cực nhanh, trong mắt của các vị
lão sư trong học viện, muội còn được xếp trên ta, tin tưởng không bao lâu sau
có thể tấn chức đến cảnh giới Đoạt Mệnh.”

“Cám ơn cát ngôn của sư huynh.”

Vân Hải Lam cười nhạt, phong độ vô cùng ung dung:

“Lần này giết được nhiều mã tặc hút máu như vậy, sư huynh nhất định sẽ có
không ít điểm công lao.”

“Điểm công lao đối với ta mà nói không tính là gì cả. Nếu như có tác dụng với
sư muội, vậy thì muội hãy lấy huyết châu của mã tặc này này về đi.”

Sở Thiên Ca phất tay một cái, một cái túi đựng những viên huyết châu, yêu hạch
của mã tặc bay tới.

“Vậy đa tạ sư huynh.”

Vân Hải Lam ngón tay khẽ động, một nam tử tiến lên nhận lấy cái túi.

Nam tử này cũng có tu vi Khí Tông, mặc áo giáp màu trắng, hắn chính là Tống
Hải Sơn, trong vòng nửa năm ngắn ngủi, hắn ở trong học viện Thiên Vị học tập
đã đạt tới tu vi tầng 9 Khí Tông, quả thực là tương đương với ở bên ngoài tu
luyện 60 năm.

“Đệ tử tạp dịch mà cũng dám tới nơi này giết mã tặc hút máu, thật là không
biết sống chết. Đám mã tặc này chính là quân dưới trướng của Huyết Yêu Động
Quật, một trong những yêu vương của 72 động, thuộc Huyền Không Sơn, tên nào
tên nấy đều tu luyện huyết yêu khí, dựa vào việc hút máu người để tăng cường
thực lực. Loại như các ngươi có gặp cũng không phải là đối thủ, các ngươi mau
chóng trở về đi, tránh làm lãng phí thời gian của chúng ta.”

Tống Hải Sơn tiếp nhận yêu hạch, sau đó ném cái túi lên lưng Sư Thứu, vênh váo
tự đắc, nhìn năm người Dương Kỳ phất tay một cái.

Người có được Sư Thứu, vậy… ít nhất … người này cũng là đệ tử ngoại viện,
thậm chí là đệ tử nội viện, địa vị của họ đệ tử tạp dịch không thể bằng được.

“Dương Kỳ, chúng ta đi thôi.”

Hoa Dần Hổ đã sớm bắt đầu có ý tưởng rút lui, lôi kéo Dương Kỳ.

Đúng lúc này, Vân Hải Lam đột nhiên nhìn tới bên này, lướt qua mặt một số
người sau đó dừng lại trên cơ thể Dương Kỳ, trên mặt nàng ta hiện lên sự kỳ
quái, một chút kinh ngạc, thậm chí có chút thần kỳ.

Tống Hải Sơn kia cũng cảm thấy sự khác thường của Vân Hải Lam, hắn lập tức đảo
mắt tới bên này và phát hiện ra Dương Kỳ, trong lòng cũng kinh ngạc, nhưng
trên mặt lại hiện ra sự trào phúng và dữ tợn:

“Dương Kỳ! Là ngươi! Ngươi có thể tiến vào học viện Thiên Vị.”

“Đúng vậy, ta đã vào học viện Thiên Vị, Tống Hải Sơn, ngươi thật không ngờ
đúng không. Một người bị phế Khí Hải lại có thể khôi phục thực lực, tiến vào
học viện Thiên Vị tu luyện.”

Thanh âm của Dương Kỳ rất lớn, giống như chuông lớn, ai nấy đều nghe rõ.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tống Hải Sơn, trong mắt toàn là miệt thị.

Sau đó hắn nhìn về phía Vân Hải Lam, bình tĩnh nói:

“Vân Hải Lam, chúng ta đã nửa năm không gặp mặt rồi. Chúc mừng tu vi của cô
tăng tiến nhanh chóng, chắc đều do hiệu quả của Phục Long đan mang lại.”

Sắc mặt Vân Hải Lam đã khôi phục bình tĩnh, im lặng nhìn Dương Kỳ, không ai
biết được trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì, một lúc sau cô ta cười nhạt:

“Dương Kỳ, ngươi đã tu luyện đạt tới tầng 8, xem ra đúng là có một chút kỳ
ngộ, có thể tiến vào học viện Thiên Vị ta rất vui mừng vì được gặp lại ngươi,
chúc mừng ngươi đã tiến vào học phủ đứng đầu đại lục. Cố gắng làm một đệ tử
tốt, làm đệ tử bình thường, tốt nhất là nên ngoan ngoãn, sau đó trở về thành
Yến Đô chấn hưng gia tộc, cưới vợ sin con, đời này cứ bình yên như vậy thôi.”

Câu nói của nàng rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa ý tứ đặc biệt, thầm báo cho
Dương Kỳ biết rằng, nếu đã may mắn sống sót thì nên an phận thủ thường, đừng
nghĩ tới chuyện viển vông.

“Cả đời bình yên?”

Dương Kỳ cười nhạt, giọng nói bình thản:

“Nếu như tu vi của ta đột phá tới cảnh giới Đoạt Mệnh, thọ mệnh thêm nhiều,
cầu được trường sinh, lúc đó quang mang vô tận, cuộc đời có vô vàn đặc sắc,
hưởng thụ sao hết. Cuộc sống còn bao nhiêu điều thú vị đang chờ ta, ta cũng sẽ
không ngừng nỗ lực vươn lên đỉnh núi cao nhất! Nhưng mà, Vân Hải Lam. Ta
khuyên ngươi một câu, dựa vào xảo quyệt vĩnh viễn không thể tiến tới cảnh giới
cao nhất. Cường giả, mạnh ở tâm!”

“To gan!”

Dương Kỳ vừa dứt lời, Tống Hải Sơn đã rống to một tiếng, thân hình bay tới
trước mặt Dương Kỳ nói:

“Ngươi là ai, chỉ là một tên đệ tử tạp dịch mà dám nói chuyện với đệ tử tinh
anh như vậy sao?”

“Thế nào? Tống Hải Sơn, ngươi định chèn ép ta nữa à?”

Dương Kỳ không nhúc nhích tí nào, sát khí trong lòng cũng nổi lên.

“Chèn ép ngươi?”

Tống Hải Sơn cười ha ha:

“Ngươi xứng sao? Dương Kỳ, ta cho ngươi biết, lúc trước ta chỉ cho rằng ngươi
là một con kiến hôi, tiểu nhân vật, hiện giờ ta vẫn coi ngươi như vậy. Ngươi
cho rằng bằng với một chút thủ đoạn nhỏ tiến tới tầng 8 là có thể dương oai?
Có người, thiên tài mãi mãi là thiên tài, phế vật mãi mãi là phế vật. Chênh
lệch vĩnh viễn là chênh lệch, loại người thấp kém như ngươi bây giờ có nói
chắc cũng không hiểu!”

“Dương Kỳ huynh, bớt tranh cãi đi, Tống Hải Sơn tối thiểu cũng là đệ tử ngoại
viện, địa vị so với chúng ta cao hơn rất nhiều. Cừu hận trước đây cứ cho qua
đi.”

Lý Hạc thấy tình huống như vậy, rất sợ Dương Kỳ bị hại, vội vàng tiến lên
khuyên nhủ, đồng thời hắn nhìn Tống Hải Sơn nói:

“Vị này chính là Tống sư huynh sao, Dương Kỳ huynh đệ có một chút ân oán với
huynh, thế nhưng hiện giờ đều là đệ tử của học viện Thiên Vị, mọi người biến
chiến tranh thành hòa bình có được không? Nể mặt ta một chút… .”

Bốp!

Lý Hạc còn chưa nói xong, một cái bạt tai nhanh như tia chớp bay tới, làm cho
hắn ngã văng dưới đất, một bên mặt sưng hồng, máu tươi và một vài cái răng
cũng phun ra.

Là Tống Hải Sơn xuất thủ như sấm sét.

Thấy Lý Hạc bị đánh ngã, Tống Hải Sơn còn nhổ một bãi nướt bọt lên người hắn,
nói:

“Nể mặt ngươi? Ngươi là ai? Ngươi chỉ là một đệ tử tạp dịch mà thôi, một cái
tạp dịch mà dám bảo ta nể mặt ngươi, vậy ai nể mặt ta?”

Dương Kỳ không ngờ rằng Tống Hải Sơn lại ra tay.

Vốn hắn có thể ngăn cản nhưng mà Sở Thiên Ca lại đang đứng bên cạnh dùng ánh
mắt tra xét trên người hắn, dường như muốn nhận ra sự biến hóa trong cơ thể.

Cho nên hắn đem 9 phần chân khí và Thần Tượng Trấn Ngục Kình nén sâu trong Khí
Hải, chỉ để lại Bất Bại Vương Quyền và Kim Chung Tráo thể đại pháp vận chuyện.

Thấy Lý Hạc ngã trên mặt đất, sát khí trong mắt hắn càng lúc càng đậm.

Tiến lên đỡ Lý Hạc dậy, đồng thời đưa một đạo chân khí vào trong cơ thể hắn,
giúp hắn trị thương, chỉ một lát sau khuôn mặt sưng đỏ đã biến mất.

Chỉ tiếc một điều, mấy cái răng bị gãy không mọc lại được.

Nhưng mà cường giả khí công khác với người thường, chỉ cần vận chuyển chân
khí, kích thích tủy sống, thì việc gãy răng mọc lại không khó.

“Đa tạ Dương huynh, huynh đệ đã làm xấu mặt rồi.”

Lý Hạc cười khổ nói.

“Đừng lo, Lý huynh bị cái tát này, ta sẽ đòi lại hết cho.”

Dương Kỳ nói với giọng lạnh như băng:

“Không ai có thể đánh huynh đệ của ta. Huynh đệ của ta bị gãy răng, ta đánh
hắn gãy một cái xương sườn!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.