Có cao thủ tầng 9 cấp bậc Khí Tông đánh lén năm người.
Huyết ảnh máu tươi lòe loẹt kia chính là chân khí hình người do cao thủ tầng 9
Khí Tông kia phát ra, xuất quỷ nhập thần.
Nếu như ở dưới tình huống bình thường, năm đệ tử tạp dịch tầng 8 gặp phải nhân
vật tầng 9 sợ rằng sẽ chết hết. Đáng tiếc là ở trong đội ngũ lại có một nhân
vật như Dương Kỳ, huyết ảnh bị chân khí của hắn đánh cho tan tác.
“Không ngờ trong đám đệ tử tạp dịch của học viện Thiên Vị lại có một cao thủ?”
Trong cổ thành hoang phế vang vọng thanh âm như ma kêu, mùi máu tươi theo gió
bay khắp nơi, khí tức tanh tưởi của máu lại bay tới, khiến cho người khác buồn
nôn.
“Mau chuẩn bị giải độc đan, đây là huyết độc khí công, trong khí tức tanh tưởi
này có kịch độc.”
Hoa Dần Hổ cố gắng móc từ trong lòng ngực móc ra một viên thuốc, đây là đan
dược có thể khu trừ độc khí, sau khi nuốt vào sắc mặt hắn nhẹ nhàng hơn một
chút, độc khí từ trong cơ thể cũng bị bức ra ngoài.
Lý Hạc móc ra một viên tị độc đan dược, bọn họ kinh nghiệm phong phú cho nên
chuẩn bị đầy đủ từ trước, sau đó hắn nói:
“Chúng ta phải tìm cơ hội chạy đi, chỉ cần liên thủ với nhau đồng thời phát
tín hiệu cầu cứu là có thể báo động cho đệ tử trong vòng trăm dặm, họ sẽ nhanh
chóng chạy tới thôi.”
Trong lúc nói chuyện, trong tay hắn đã có một quả Yên Hoa đạn (pháo sáng).
Ánh sáng lóe lên trên trời cao, trông mỹ lệ vô cùng, chiếu sáng phạm vi mấy
dặm.
“Không cần đâu, mấy thứ huyết độc này không ảnh hưởng tới ta được.”
Dương Kỳ vận chuyển khí công bao phủ quanh mình, đem tất cả huyết tinh ô uế
ngăn ở bên ngoài.
Thậm chí lấy hắn trung tâm, trong phạm vi 10 bước xung quanh đều gió êm sóng
lặng, thời tiết ôn hòa.
Nhận ra tình huống này, mất người xung quanh mắt tròn mắt dẹt nhìn Dương Kỳ.
Bọn họ đâu phải kẻ tầm thường, tình huống như vậy còn không nhận ra thì thực
là rất ngu. Thực lực của Dương Kỳ đã vượt rất xa bọn họ, lúc bình thường ai
cũng giấu diếm thực lực, chỉ tới thời khắc mấu chốt với bộc lộ ra ngoài.
“Dương Kỳ, không ngờ ngươi giấu diếm thực lực tốt như vậy.”
“Lẽ nào ngươi đã sớm tấn chức trở thành tầng 9 Khí Tông? Lúc nãy ta còn muốn
tỉ thí với ngươi, chẳng phải là tự rước lấy nhục hay sao?”
“Ta không phải tầng 9 Khí Tông.”
Dương Kỳ cười cười, lắc đầu:
“Nhưng mà miễn cưỡng có thể đánh ngang tay với Khí Tông, hiện giờ các ngươi
không nên hành động thiếu suy nghĩ, tốt nhất là nên phối hợp với ta.”
Kỳ thực, với tu vi của Dương Kỳ, hắn có thể dùng khí công tìm ra cao thủ tầng
9 nấp trong cổ thành, sau đó trực tiếp đánh chết, nhưng mà nếu làm như vậy thì
kinh thế hãi tục.
Hiện giờ hắn chỉ có thể vận dụng Bất Bại Vương Quyền, Kim Chung Tráo Thể Đại
Khí Công mà thôi.
Nếu không một khi sự tình truyền ra ngoài, việc hắn biết võ học của Xuân Thu
Môn cũng là một phiền toái rất lớn, bản thân hắn không sợ, thế nhưng còn có
gia tộc, phụ thân, đại ca nhị ca.
Nhưng mà chỉ cần dùng khí công hùng hậu thi triển Bất Bại Vương Quyền, và Kim
Chung Tráo Thể Đại Khí Công cũng đủ để đánh bại cao thủ Khí Tông.
Tiếng cười quái dị lại một lần nữa vang lên:
“Tiểu tử, ngươi tự tin như vậy sao, ngươi tưởng rằng có một chút khí công thâm
hậu là có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của ta? Đúng là nực cười, mấy tên
tiểu tử không biết trời cao đất rộng, vậy mà lại muốn học người trảm yêu trừ
ma? Các ngươi đều là khí công tầng 8, xuất thần nhập hóa, máu nhất định là món
đại bổ, tốt hơn nhiều so với phàm nhân, ta nhất định phải hút khô các ngươi.”
Dương Kỳ đột nhiên chấn động chân, một tảng đá lớn dưới chân vỡ ra, nó được
chân khí điều khiển chợt bắn về phía tường thành, tạo thành những âm thanh ì
ùng trên không trung.
Một tiếng kêu sợ hãi than truyền tới.
Sau đó huyết ảnh hiện lên, tảng đá lớn bị đánh nát bấy.
Một nam tử cao lớn, mặc trường bào đỏ tươi đi ra.
Nam tử này có diện mục dữ tợn, khuôn mặt tái nhợt, loáng thoáng có thể thấy
hai cái răng nanh rất dài, giống như nó được sinh ra để hút máu, trên người
hắn tỏa ra yêu khí, vừa giống người lại vừa giống yêu, khí công màu đỏ đậm
lượn quanh, biến thành từng cầu vồng đỏ tươi.
Hắn di chuyển trên không trung như giẫm trên đất bằng.
Cùng lúc đó, ở trên tường thành xuất hiện rất nhiều mã tặc, phải tới mấy trăm
người, người nào cũng có khí công thâm hậu, ít nhất cũng là cao thủ tầng 5
cảnh giới Bạo Khí, Dương Kỳ thậm chí còn nhìn thấy hơn mười cường giả khí công
tầng 8, thân đầy máu tươi, hung thần ác sát.
Đám mã tặc hút máu đứng ở trên tường thành nhìn đám người Dương Kỳ, chẳng khác
nào là một đám sói đói nhìn thấy mỹ thực, ánh mắt ai nấy đều đỏ ngầu.
Đám người Lý Hạc nhìn thấy trận thế này thì sắc mặt trắng bệch, trong lòng
buồn như chìm xuống vực sâu.
Hoa Dần Hổ không thể kiềm chế được nữa, hắn bắn tín hiệu lên trên bầu trời.
Một luồng ánh sáng mãnh liệt phóng lên không trung nổ tung, những tiếng tí
tách theo đó bay tứ phương, tạo thành một chữ “Thiên” không ngừng lấp lánh.
Trong phạm vi mấy trăm dặm chắc chắn phải nhìn thấy chữ này.
“Phóng đi, bản tọa đã sớm bố trí thiên la địa võng, trong vòng phương viên
trăm dặm quanh đây không có một bóng người, ngươi định gọi môn đồ của học viện
Thiên Vị tới đây cứu viện ư, đúng là si tâm vọng tưởng.”
Tên thủ lĩnh Khí Tông này hạ xuống đất, nhìn ánh sáng trên bầu trời, hắn không
ngăn cản bởi trong tim không hề sợ hãi.
Ánh mắt của hắn nhìn Dương Kỳ thật lâu rồi nói:
“Máu của tiểu tử này ta cần, còn những người khác các ngươi tự chia nhau đi.”
Trên tường thành, có rất nhiều mã tặc hút máu điên cuồng cười lớn.
“Làm sao bây giờ?”
Hoa Dần Hổ và mọi người nhìn Dương Kỳ, bất tri bất giác Dương Kỳ đã trở thành
tâm phúc của họ.
Trong cổ thành xuất hiện nhiều mã tặc, hơn nữa ai nấy đều là cao thủ, nếu như
chúng đồng loạt ra tay thì chẳng ai trốn thoát cả.
Dương Kỳ cũng cau mày, nói:
“Xem ra chỉ còn cách thể hiện thực lực chân chính, giết hết đám mã tặc này.
Nhưng mà việc này khó tránh khỏi ầm ĩ, đối với tình hình của ta hiện giờ bất
lợi? Tuy vậy nếu có thể làm cho bốn người này kinh sợ, để cho ta điều khiển,
vậy thì cũng được.”
Hắn chuẩn bị đại khai sát giới.
Nhưng đột nhiên thủ lĩnh mã tặc hút máu tầng 9 Khí Tông điên cuồng hét lớn,
hai tay đưa ngang.
Một tiếng hú dài từ xa vọng lại.
Tiếng hú này lúc đầu ở cực xa, thế nhưng qua mấy hơi thở đã kéo gần khoảng 10
dặm, sau đó một tích tắc thanh âm cuồn cuộn như sấm, chấn động tòa thành cổ.
Thậm chí sắc mặt Dương Kỳ cũng thay đổi.
Bởi vì, hắn nhận ra trong số những người hắn biết không có ai có chân khí hùng
hậu như người này, trong tiếng hú ấn chứa lực lượng vô cùng, vượt rất xa những
Khí Tông cao thủ khác, tính ra phải gấp Khí Tông mấy chục lần, thậm chí hơn
trăm lần, có thể nói là một bước lên trời, siêu phàm thoát tục.
“Chẳng lẽ là… . .”
Dương Kỳ chấn động toàn thân:
“Cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh…”
Hắn vốn định xuất thủ nhưng khi nghe tiếng hú này lập tức thu hồi chân khí,
yên lặng theo dõi kỳ biến.
Sau đó, một bóng người xuất hiện ở trên thành tường.
Bóng người này là một thanh niên, khí vũ hiên ngang, mặc áo vải mộc mạc, lưng
đeo kiếm, trông như khổ tu sĩ, thế nhưng toàn thân phát ra khí thế khiến cho
người khác muốn quỳ xuống cúng bái.
Hắn vừa đến tường thành, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một lượt, hễ ai tiếp xúc
với ánh mắt của hắn đều run rẩy, giống như có một tia sét phá rách trời cao,
chỉ cần linh hồn cũng đã có thể khống chế linh hồn người khác rồi.
“Đám yêu nghiệt các ngươi thật lớn lá gan, lại dám bố trí mai phục muốn giết
đệ tử của học viện Thiên Vị chúng ta.”
Thủ lĩnh đám mã tặc hút máu Khí Tông rít lên:
“Ngươi là ai?”
Hắn đã đã nhìn ra người tới này vô cùng bất phàm.
” Sở Thiên Ca của Học viện Thiên Vị, các ngươi có xuống địa ngục cũng đừng
quên cái tên này, miễn khi xuống địa ngục lại làm quỷ hồ đồ.”
Trong lúc thanh niên mộc mạc này nói chuyện, ở phía sau lưng hắn hiện lên một
đạo kiếm quang giống như mặt trời chói chang, kiếm quang chiếu sáng cả cổ
thành.
Đám mã tặc hút máu này còn chưa kịp phản ứng, đã bị vô số kiếm khí trực tiếp
xuyên thủng, kêu lên thảm thiết, thân thể bị cắt thành vô số mảnh nhỏ.
Thủ lĩnh mã tặc hét lớn một tiếng bỏ chạy ra ngoài, sau lưng hắn ngưng tụ
thành một đôi cánh rơi trực tiếp biến mất.
Thế nhưng kiếm quang như mặt trời kia chiếu khắp thiên hạ, bất kỳ địa phương
nào cũng bị chiếu sáng.
Vốn nơi đây vốn là một cái quỷ thành, âm khí um tùm, hiện giờ bị kiếm quang
chói chang chiếu xuống, quỷ khí đã tiêu trì, những người đứng dưới nó cảm thấy
vô cùng ấm áp.
Một chiêu này đã thay đổi được thiên văn, uy mãnh bực nào?
“Đại nhật càn khôn vạn nhân đầu, tật ác như cừu phích lịch thủ, thiên vị tinh
anh hữu kỷ đa? Duy ngã sở thị hướng thiên ca!”
Thấy thủ lĩnh mã tặc hút máu bay lên muốn chạy, Sở Thiên Ca ngâm một câu thơ
thần thành, một đạo kiếm khí mông lung bao phủ tất cả, thủ lĩnh mã tặc hút máu
kêu thảm một tiếng, không kịp phản kháng đã chết tươi.
Sau đó, từ trong người của thủ lĩnh mã tặc bay ra một viên yêu hạch.
Chỉ một chiêu mà mấy trăm mã tặc, thậm chí còn có cả một người mang tu vi Khí
Tông chết ở trong tay Sở Thiên Ca.
“Tham kiến Thiên Ca sư huynh.”
Đám người Hoa Dần Hổ, Lý Hạc thấy iếm quang biến mất, lập tức cúi đầu.
Thiên Ca nhìn lướt qua mọi người, sau đó dừng lại ở trên người Dương Kỳ một
chút, nói:
“Vừa rồi là các ngươi phóng tín hiệu đúng không.”
“Các ngươi đều là đệ tử tạp dịch, ra ngoài tiêu diệt mã tặc hút máu đúng là
nguy hiểm, ta đã điều tra xong, đám quần mã tặc hút máu này nằm dưới trướng
của Yêu vương của Huyết Yêu Động Quật bồi dưỡng ra, động quật này là một trong
72 động thuộc Huyền Không Sơn, ý đồ làm cho thiên hạ đại loạn, tàn sát chúng
sinh.”
Sở Thiên Ca nhìn về phía bầu trời, nói:
“Các ngươi không phải là đối thủ của chúng, mau chóng trở về đi.”
Lúc này, trên bầu trời truyền tới mấy tiếng giống như sư tử gầm.
Có mấy bóng người bay tới, bay đầu tiên rõ ràng là một con sư tử thân chim,
Dương Kỳ nhận ra đây chính là mãnh thú Sư Thứu hung mãnh, là một loại thái cổ
dị chủng, bị học viện thuần hóa dùng làm tọa kỵ.
Có mấy người từ trên lưng Sư Thứu nhảy xuống, cũng là đệ tử của học viện Thiên
Vị, thân phận nhất định đã vượt qua đệ tử tạp dịch.
“Thiên Ca sư huynh quả nhiên lợi hại, một kiếm giết toàn bộ đám mã tặc này.”
Mấy tên đệ tử cấp cao cười lớn nhìn cảnh tượng trong thành.
Đột nhiên, trong mắt Dương Kỳ hiện lên một đạo hàn quang, ánh mắt nhìn chằm
chằm vào một bóng người, đây là một nữ tử mặc áo xanh từ trên lưng Sư Thứu
nhảy xuống.
Vân Hải Lam!