Trên Bách Hoa phong.
Có hai đạo khí công quấn vào với nhau, giống như đang đánh nhau kịch liệt.
Một đạo khí công là kiếm khí, như rồng như rắn, kèm theo huyền bí của xuân hạ
thu đông trong Tứ Quý Kiếm Thuật, khi thì hóa thành sợi tơ kiếm khí bay khắp
bầu trời, lúc thì lại như hoa tuyết rơi rơi, khi thì kiếm khí vang lên những
thanh âm như tiếng sấm ì ùng.
Kiếm khí như tiếng sấm.
Trong khi đó có một đạo kiếm khí khác như hoa tươi nở rộ, ngưng tụ thành vô số
các bông hoa, nào là mẫu đơn, phù dung, hoa hồng, hoa bách hợp, u lan… Cánh
hoa bay khắp bầu trời, ẩn chứa uy lực của chân khí.
Một đạo là kiếm khí của Dương Kỳ, một đạo khác chính là khí công của Dương Tố
Tố.
Dương Kỳ đang thi triển khí công tổng hợp của “Đại Nhật Càn Khôn Kiếm” và “Tứ
Quý Kiếm Thuật”, hai cái đều là vương cấp khí công bị Địa Ngục Dung Lô dung
hợp sinh ra biến hóa kỳ diệu.
Đương nhiên, nếu là cường giả sẽ nhận ra, trong khí công này có ẩn chứa Tứ Quý
Kiếm Thuật.
Thế nhưng với tu vi hiện giờ, Dương Kỳ không còn sợ nữa, bởi vì trong học viện
Thiên Vị, cũng có phương pháp tu luyện Tứ Quý Kiếm Thuật, chỉ cần có điểm công
lao là có thể đổi.
Tuy rằng hắn không đổi nhưng mà thân phận của hắn đã là đệ tử tinh anh, không
ai dám điều tra hắn cả.
Hơn nữa, đạt tới đệ tử tinh anh, học viện đã ngầm cho phép mỗi người có một bí
mật nhỏ cho mình
Keng!
Hai đạo kiếm khí đụng nhau, thân hình hai người bắn ra hai phía. Dương Tố Tố
kinh ngạc nhìn Dương Kỳ:
“Kỳ nhi, khí công của cháu thật là lợi hại, mới đoạt mệnh một lần mà lại có
thể sánh ngang với cô cô đã đoạt mệnh 2 lần, phải biết rằng mỗi một lần đoạt
mệnh đều có chênh lệch vô cùng lớn.”
“Điều này cũng không tính là gì, nếu có cơ hội cháu sẽ cho cô cô thấy lực
lượng chân chính của cháu.”
Hiện giờ trên Bách Hoa phong chỉ còn lại có Dương Tố Tố và Dương Kỳ, nên hắn
cũng không cố kỵ gì cả.
“Tư chất của cháu thế này, sợ rằng một vài nhân vật cảnh giới Truyền Kỳ cũng
coi trọng mà thu làm đồ đệ, lần này khi sư phụ xuất quan, ta sẽ xin người tìm
cho cháu một vị sư phụ có uy danh lớn.”
Dương Tố Tố đột nhiên nói:
“Được rồi, ta nghe nói Dương gia đã trở thành thành chủ thành Yến Đô, chuyện
là thế nào vậy?”
“Hiện giờ phụ thân cháu đã thành lập một cái triều đình nhỏ.”
Dương Kỳ nói:
“Phụ thân cháu xưng vương, hiện tại đang suy nghĩ vấn đề quốc hiệu, à, cô cô,
cháu đã ở học viện Thiên Vị nhiều ngày nhưng vẫn có một câu muốn hỏi, đó là
tình hình cụ thể của Huyền Không sơn.”
“Huyền Không Sơn? Cháu muốn biết nơi này làm gì? Đây là một nơi cấm kỵ.”
Dương Tố Tố biến sắc.
Dương Kỳ vì muốn biết Huyền Không sơn nên đã đi học không ít kiến thức về địa
lý, nhưng không một ai nói về Huyền Không sơn cả.
Mà hắn lại không tiện hỏi người ngoài.
“Cô cô, khoảng chừng cô cũng biết chuyện của mẫu thân cháu.”
Dương Kỳ trịnh trọng nói.
“Mẫu thân của cháu?”
Dương Tố Tố trầm mặc một lúc mới nói:
“Từ nhỏ ta luôn sống với cháu, nhưng không nhìn thấy mẫu thân của cháu lần
nào, nghe nói là lúc cháu mới sinh ra, mẫu thân của cháu đã rời đi. Khi đó ta
còn quá nhỏ, nên không biết chuyện gì xảy ra cả, sau đó ta được sư phụ mang
đến học viện Thiên Vị, không cách nào biết chân tướng của sự việc? Lẽ nào mẫu
thân của có quan hệ với Huyền Không sơn?”
“Đúng, phụ thân cháu gửi thư nói, mẫu thân cháu là thánh nữ của Huyền Không
sơn.”
Dương Kỳ nói.
“Cái gì? Thánh nữ Huyền Không Sơn?”
Dương Tố Tố biến sắc:
“Điều này không có khả năng? Huyền Không sơn là nơi nào, đó là thánh địa của
yêu tộc, trong có rất nhiều Cổ Đại Thánh, vậy thì Thánh nữ của họ sẽ như thế
nào? Chính là một người nổi danh nhất ở yêu thú. Nếu đem so sánh Dương gia
chúng ta với Huyền Không sơn, thì chẳng khác nào một hạt bụi, không bằng một
con kiến. Nếu mẫu thân của cháu là thánh nữ của Huyền Không sơn, thì sao có
quan hệ với phụ thân cháu được, một người ở trên trời, một người ở nhân gian,
địa vị kém nhau quá xa.”
“Cháu biết nên mới phải kiếm chứng chuyện này một lần, nếu Huyền Không Sơn có
tin tức của mẫu thân, cháu sớm muộn cũng đi vào trong đó. Hơn nữa mẫu thân của
cháu đã từng nói với phụ thân, chỉ cần có một ngày phụ thân cháu trở thành chủ
nhân của toàn bộ đại lục, người sẽ lại xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Dương Kỳ cười khổ.
“Chủ nhân của toàn bộ đại lục Phong Nhiêu, làm sao có thể?”
Dương Tố Tố nghe thấy vậy thì không dám tin tưởng:
“Trên đại lục Phong Nhiêu này quần hùng như nước biển, có học viện, có Thánh
Tổ hoàng triều, các đại môn phái, Hải tộc, yêu ma… tất cả vẫn tranh đoạt với
nhau mà vẫn không phân thắng bại, không ai có thể coi là chủ nhân thực sự của
đại lục, ngay cả vị hoàng đế khai sáng ra Thánh Tổ hoàng triều cũng chỉ là chủ
nhân trên danh nghĩa mà thôi.”
“Vậy Huyền Không Sơn thì sao?”
Dương Kỳ hỏi tới một câu then chốt.
“Huyền Không Sơn địa vị vô cùng cao, đại lục Phong Nhiêu vốn chỉ là một phần
của Huyền Không sơn. Nó không ở trên đại lục này mà là ở một không gian khác.
Nhưng mà trên đại lục Phong Nhiêu có thất thập nhị động yêu vương, đều là thần
tử dưới trướng của Huyền Không sơn. Mỗi một yêu vương đều có tu vi ở cảnh giới
Truyền Kỳ… nhưng họ cũng chỉ là một thế lực nhỏ của Huyền Không sơn mà thôi.
Ở trên các đại lục khác cũng có các thế lực như vậy tồn tại.”
Dương Tố Tố nói:
“Cháu đã muốn biết về Huyền Không Sơn, ta sẽ nói cho cháu biết vài điều. Ở
thời viễn cổ, đại lục Phong Nhiêu chúng ta không được gọi là đại lục, mà được
gọi là Phong châu, thuộc về một chi nhánh của đại lục Hồng Hoang. Sau đó ở
thời viễn cổ xảy ra thần ma đại chiến, làm cho mặt đất tan vỡ, đại lục Phong
Nhiêu tách khỏi đại lục Hồng Hoang, trở thành một đại lục mới, giống như vô số
đại lục khác bị chia lìa. Mà Huyền Không Sơn cũng bị chia tách trong trận
chiến đó, tạo thành một thế giới mới ở ngoại vực vô tận, nằm trong thời không
loạn lưu, đúng thần kỳ.”
“Thì ra là thế.”
Dương Kỳ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời vô tận, nơi đó có một Huyền Không sơn mà
mẫu thân của hắn cư trú.
Đột nhiên, Dương Kỳ cảm thấy mẫu thân mình giống như tiên nữ trong thần thoại,
phụ thân là một người phàm nhưng lại có một nguyện vọng vĩ đại, đó chính là
muốn đoàn viên với mẫu thân mình nơi thượng tiên.
Truyền thuyết Huyền Không Sơn đối với hắn mà nói, giống như trời!
Cho dù hiện giờ hắn tu luyện tới cảnh giới Đoạt Mệnh, có thọ mệnh rất lâu,
nhưng vẫn không cách nào với tới.
Hai người đều im lặng.
Ông!
Đúng lúc này, trên một ngọn núi cao vút tận trời của Bách Hoa phong có một âm
thanh du dương như chuông vang tới.
Trong giây lát đó, Dương Kỳ cảm thấy một cỗ chân khí cường đại bộc phát ra
xung quanh, vô số hoa tươi, rất nhiều yêu thú ở đây đều vui mừng khôn xiết, có
một con bướm thật lớn bay lên, phấn bướm tạo thành vô số chữ trên không trúng,
giống như cung nghênh một đại nhân vật vĩ đại xuất quan.
“Sư phụ xuất quan.”
Dương Tố Tố vội vã kéo Dương Kỳ quỳ xuống đất.
Dương Kỳ len lén phóng một luồng chân khí thăm dò, hắn nhận ra trong tầy mây
cao nhất của ngọn núi kia, có một hình ảnh của một người con gái đang xuất
hiện.
Chân khí hình người của nữ tử này cao chừng 10 trượng, giống như thiên thần,
sau đó nén lại và biến mất.
Sau đó, khí tức cường đại phủ xuống cung điện trước mặt.
Một thiếu nữ mặc y phục bách hoa đẹp tuyệt vời xuất hiện. Thiếu nữ này rất nhỏ
tuổi, trông chỉ độ khoảng 15, 16 tuổi, thế nhưng uy nghiêm không cách nào che
giấu, mỗi một cử động đều bộc lộ một loại khí tức khổng lồ, làm cho Dương Kỳ
cảm thấy, chỉ cần hắn có địch ý là bị khí tức này ép thành tro bụi.
“Thật là mạnh mẽ… Cho dù có thi triển toàn bộ chân khí cũng không phải đối
thủ của nàng ta? Thánh nữ này có cảnh giới gì? Đoạt mệnh bao nhiêu lần?”
Trong lòng Dương Kỳ chấn động.
“Sư phụ của cô cô chính là cường giả vô thượng đã trải qua 9 lần đoạt mệnh, 20
năm trước đã bắt đầu tìm hiểu truyền kỳ, là một trong những đại trưởng lão có
hy vọng trở thành truyền kỳ nhất.”
Dương Tố Tố ghé vào tai Dương Kỳ nói:
“Hơn nữa sư phụ của ta tuổi không lớn lắm, mới chỉ hơn 40 tuổi mà thôi, không
giống mấy lão mấy trăm tuổi trong học viện.”
“Tố Tố, tại sao lại có nam tử tới Bách Hoa phong?”
Nữ tử này mới phủ xuống, nhìn thấy Dương Kỳ liền nhíu mày nói.
Dương Kỳ cũng nhận thấy toàn thân mình giống như trần truồng, mọi bí mật đều
bị hiển thị, không thể giấu diếm được.
Cũng may hắn đã sớm luyện thành Ma Thần Phong Ấn, cho nên Bách Hoa thánh nữ
cũng không nhìn thấy điểm khác thường.
“Sư phụ, đây là cháu của con, cũng là người của Dương gia. Hắn là một thiên
tài, hiện giờ mới 19 tuổi đã đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, đang là đệ tử tinh
anh của học viện Thiên Vị, con hi vọng sư phụ có thể giới thiệu cho hắn một
lão sư tốt.”
Dương Tố Tố đi tới trước mặt Bách Hoa thánh nữ cười nói.
Nàng và Bách Hoa thánh nữ thân thiết, cho nên nói chuyện không bị câu thúc.
“A? Mười chín tuổi đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh!”
Nghe Dương Tố Tố nói như vậy, Bách Hoa thánh nữ cũng chấn động, nhìn Dương Kỳ
vài lượt rồi nói:
“Trong số đệ tử tinh anh cũng có một vài người 19 tuổi, trên đại lục Phong
Nhiêu có một quy định bất thành văn, dưới hai mươi tuổi tu luyện đạt tới cảnh
giới Đoạt Mệnh là được coi là thiên tài, xem ra ngươi cũng là một thiên tài.”
“Đại trưởng lão quá khen, đệ tử không dám nhận.”
Dương Kỳ dậy, nói năng theo quy của của học viện.
Hắn là đệ tử tinh anh trong học viện, cho nên đối mặt với Bách Hoa thánh nữ
phải có một số quy định ước thúc.
“Sư phụ, vừa rồi Long Huyền Diệp của học viện Nhật Nguyệt lại tới nữa, hắn đã
đột phá thành công đoạt mệnh lần 3, chuẩn bị cầu hôn con, may mà bị Kỳ nhi đẩy
lùi, mong rằng sư phụ có thể đứng ra nói chuyện này với học viện Nhật Nguyệt,
tránh việc hắn cứ quấy rầy con.”
Dương Tố Tố cáo trạng.
“Hỗn láo!”
Bách Hoa thánh nữ nghe thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống:
“Long Huyền Diệp này chẳng nhẽ lại không biết, đã làm đồ nhi của ta là cả đời
không lấy chồng, toàn tâm toàn ý truy cầu cực hạn của khí công, sao lại bị
tình yêu làm vướng bận? Vừa rồi con nói cái gì? Long Huyền Diệp bị cháu của
con đẩy lui? Chẳng phải con nói hắn đã đoạt mệnh lần 3 thành công hay sao.”
Bách Hoa thánh nữ nghi hoặc nhìn Dương Kỳ nói:
“Ngươi tên là Dương Kỳ đúng không, làm đệ tử tinh anh đúng là đã có tư cách
khiến cho một số trưởng lão nhớ tên. Nhưng mà bây giờ ngươi mới chỉ là nhân
vật đoạt mệnh lần 1, có khoảng cách cực lớn với nhân vật đoạt mệnh lần 3, tại
sao ngươi có thể đánh lui Long Huyền Diệp ?