Thần Tọa

Chương 318: Truyền nhân chính thống đạo nho


– Trận tiếp theo, Đỗ Duy Ma đấu Diêu Vô Song!

Âm thanh to lớn vang vọng hư không.

Sau một khắc một bóng người tay áo bồng bềnh từ hướng đông bắc bay đi, như con nhạn lớn bay lên võ đài.

– Ân?

Ánh mắt Lâm Hi nháy mấy cái, lập tức nhìn sang. Khác với những người khác, Lâm Hi chú ý đầu tiên là cái đầu của tên đệ tử này, là đầu trọc.

– Đó là Đỗ Duy Ma, là một trong những người thắng khu vực đông bắc, tên hiệu ‘Tiểu La Hán’. Nghe nói rất sớm từ trong một đống phế tích đạt được truyền thừa Phật đạo thượng cổ. Đầu trọc nghe nói là thói quen của đệ tử Phật đạo trượng cổ.

Âm thanh của Lý Lâm Thần vang lên bên tai.

Lâm Hi nhìn qua hắn, mỉm cười thiện ý với Lý Lâm Thần. Lâm Hi gật gật đầu, cũng không nhiều lời, lập tức xoay đầu suy nghĩ trong lòng.

Phật đạo thượng cổ đúng là có thói quen cạo đầu, cho nên nam nhân phần lớn đầu trọc. Người khác không rõ ràng thì hắn lại biết rõ.

Đỗ Duy Ma là đệ tử tiên đạo lại có đầu trọc thì nhìn qua hơi kỳ quái, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên Lâm Hi chú ý tới hắn.

Hô!

Một đạo nhân ảnh bay lên cao cao, không cần nhiều lời đây là đối thủ của Đỗ Duy Ma, Diêu Vô Song.

– A Di Đà Phật!

Tiếng phật hiệu quỷ dị vang lên, vang trong Thần Tiêu Tông thì nó quá quái dị. Niệm phật hiệu xong, Tiểu La Hán Đỗ Duy Ma đã xuất thủ trước.

Oanh!

Phật khí màu đen phô thiên cái địa phát ra âm thanh ken két như sắt thép vang vọng.

Đỗ Duy Ma vừa ra tay thì đạo khí thế này quét ngang tất cả, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Thực lực của Diêu Vô Song cũng không yếu, lúc ra tay là kinh thiên động địa, muôn hình vạn trạng, nhưng so với Đỗ Duy Ma còn cách biệt nhiều.

– Duy Ma La Hán Đại Pháp!

Đỗ Duy Ma gào thét như sư tử rống chấn động bát phương, ngay cả đấu trường trung ương cũng rung động lên. Phật khí phóng thẳng lên trời, sau lưng Đỗ Duy Ma quang ảnh biến ảo thật nhiều, một hình ảnh Duy Ma La Hán mặc áo cà sa hai mắt tức giận và hai tay hợp thành hình chữ thập xuất hiện.

Phật đạo La Hán thật sự rất uy nghiêm, cao chừng mười người. Áo đen toàn thân phần phật, mây đen dưới chân tỏa ra khí thế trang nghiêm giống như La Hán chính thức, La Hán này giống như đã trải qua dòng sông lịch sử cọ rửa thật lâu rồi.

Tiếng phạn xướng vang vọng hư không, phụ trợ Tiểu La Hán Đỗ Duy Ma ở trên võ đài như thiên thần hạ phàm, cực kỳ oai hùng.

– Oanh!

Thân hình Đỗ Duy Ma khẽ động, Duy Ma La Hán sau lưng hợp nhất với thân hình của hắn, thân hình hơi nghiêng về phía trước, phật khí đại cuộn trào và đánh ra một chưởng.

– Ah! —

Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng, Diêu Vô Song giống như cành cây khô bay thẳng ra ngoài, miệng phun máu tươi, sau đó ngã xuống đất bất tỉnh.

– Sư đệ, đắc tội!

Hai tay Đỗ Duy Ma hợp thành chữ thập, cao giọng nói.

Phía sau hắn là hư ảnh Duy Ma La Hán cũng tự động biến mất.

Hống!

Trên Thần Tiêu Sơn tiếng hoan hô vang vọng, đặc biệt là đệ tử hướng đông bắc, càng hăng say, nhao nhao ủng hộ Tiểu La Hán Đỗ Duy Ma.

– Thằng này đúng là lợi hại.

Thượng Quan Dao Tuyết nhìn qua Tiểu La Hán Đỗ Duy Ma trên khán đài, trong mắt khó dấu khiếp sợ.

– Đây là đệ tử có được truyền thừa đạo nho chính thống. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hắn sau đó bước vào Tiên Đạo Cảnh, trở thành đệ tử chân truyền cũng là chuyện ván đóng thuyền.

Trong mắt Lý Lâm Thần khó dấu được vẻ hâm mộ.

Tông phái tiên đạo là đệ tử có được truyền thừa đạo nho chính thống đặc thù. Bọn họ không chỉ nhận được tài nguyên ủng hộ, càng được tài nguyên đạo thống ủng hộ.

Điểm này là đệ tử khác còn kém xa.

Lâm Hi nhìn qua một màn này, im lặng và trong lòng như có điều suy nghĩ.

Bốn mươi đệ tử tranh tài tới cuối cùng thực lực rất mạnh. Nhưng mà làm cho Lâm Hi kinh ngạc chính là tông phái tiên đạo bao dung với đệ tử.

Phật đạo thượng cổ hoàn toàn khác với môn phái tiên đạo hiện giờ. Hình tượng đầu trọc quy y như Đỗ Duy Ma trong hàng đệ tử Thần Tiêu Tông hoàn toàn không hợp nhau.

Nhưng mà Thần Tiêu Tông cũng không có ý kiến gì, hoàn toàn chẳng quan tâm.

Đối với tông phái tiên đạo mà nói chỉ để ý tới năng lực của đệ tử và truyền thừa đạo nho chính thống cường đại. Về phần bản thân truyền thừa đạo nho chính thống là tà đạo hay là phật đạo cũng không để ý. Chỉ cần không làm ra chuyện thương thiên hại lý thì tiên đạo tông phái cũng chứa chấp.

– Lý huynh, Đỗ Duy Ma ngươi biết bao nhiêu?

Đột nhiên Lâm Hi nói.

Lý Lâm Thần liền giật mình, giống như đã biết Lâm Hi sẽ mở miệng hỏi hắn, lập tức nói.

– Đệ tử có được truyền thừa đạo nho chính thống từ trước tới nay rất thần bí. Ta biết rõ không phải quá nhiều. Nhưng mà nghe nói Đỗ Duy Ma có được Duy Ma Kinh. Hơn nữa trong môn phái có vị trưởng lão nhìn trúng hắn rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra sau cuộc tranh tài này hắn sẽ bái tên trưởng lão đó làm thầy.

Lý Lâm Thần nói tiếp:

– Lần này tranh đoạt Thần Tiêu Tinh Túc Bảng thì trừ Đỗ Duy Ma ra. Kỳ thật còn có rất nhiều người có được đạo nho chính thống. Nếu chúng ta muốn chiếm một chỗ cắm dùi. Những người này chính là kình địch. Như khu vực phương đông có Khổng Kinh Thế, Yến Kỷ Đạo, Sở Vân Vũ, đây là ba người mạnh nhất khu vực phương đông, cũng đều có được truyền thừa đạo nho. Trong khu vực đông bắc trừ Đỗ Duy Ma thì còn có Tần Quan cũng có truyền thừa đạo nho chính thống, phi thường lợi hại; Mặt khác khu vực tây bắc trừ Lý Phần Đính có nhiều người biết rõ, còn có Trần Bất Nhượng, Long Đan Ny là nhân vật lợi hại.

– Long Đan Ny…

Trong mắt Lâm Hi hiện ra hào quang sắc bén. Tia sáng lóe lên rồi biến mất, ngay cả Lý Lâm Thần ở gần cũng không phát hiện.

Lý Lâm Thần xem như đệ tử thâm niên. Bốn mươi người thi đấu cuối cùng hắn rõ như lòng bàn tay. Được hắn nhắc nhở nên Lâm Hi cũng đại khái hiểu được đối thủ trong “Thần Tiêu Tinh Túc Bảng”.

Trừ Lý Phần Đính, trong ngoại môn có ngọa hổ tàng long ẩn nấp. Như Khổng Kinh Thế, Đỗ Duy Ma, Yến Kỷ Đạo, Sở Vân Vũ đều là đối thủ lợi hại. Loại đệ tử này đều có thể chiến thắng đệ tử nội môn Khí Tiên Kỳ, cho dù đệ tử nội môn cũng phải kinh hãi.

Đệ tử Khu Thần Kỳ tích lũy càng nhiều, ngày sau bước vào Khí Tiên Kỳ càng mạnh mẽ. Hiển nhiên ôm loại suy nghĩ này không chỉ có mình Lâm Hi.

Trận đấu được tiếp tục, một đám đệ tử ngoại môn thực lực mạnh mẽ không ngừng bước vào đấu trường trung ương thi triển thực lực.

Ánh mắt Lâm Hi chuyên chú, cũng nhìn thấy thực lực đệ tử thiên tài khác trong Thần Tiêu Tông.

“Tiểu Thánh Nhân” Khổng Kinh Thế nhận được truyền thừa đạo nho chính thống của thánh nhân. Hắn chỉ cần động bút là nguyên khí như nước thủy triều cuộn lên, hư ảnh thánh nhân ẩn hiện.

Khổng Kinh Thế ra tay tư thái nhẹ nhàng, thần thái thong dong, có tiêu sái phiêu dật nói không nên lời. Hắn múa bút giống như thư sinh yếu ớt chứ không phải là Luyện Khí sĩ.

Đối thủ của hắn trên cơ bản là bị ép tới đường cùng, không sóng không gió chấm dứt trận đấu.

“Tiểu Thiết Quan” Yến Kỷ Đạo có được một tuyệt học truyền thừa đạo nho chính thống.

Lúc ra tay triệu hồi hóa thân “Thượng cổ đạo quân”, khí tượng đại khí, trang nghiêm bao la hùng vĩ, thực lực sàn sàn với Khổng Kinh Thế.

Trừ hai người này thì Tần Quan, Trần Bất Nhượng… đều có thực lực mạnh mẽ, đều là có tranh đoạt bài vị “Thần Tiêu Tinh Túc Bảng”.

Đông nam, tây nam, tây bắc, đông bắc không ngừng quyết đấu. Lúc này giống như khảo nghiệm thực lực tổng hợp của các đệ tử, đệ tử tinh anh bên cạnh Lâm Hi không ngừng lên sân khấu. Ngay cả Thượng Quan Dao Tuyết cùng Lý Lâm Thần cũng đi lên.

Trừ Lý Lâm Thần thắng nhẹ nhàng một chút, Thượng Quan Dao Tuyết và hai người khác thắng rất gian nan, cơ hồ đều là khổ chiến. Đặc biệt là Thượng Quan Dao Tuyết có thời gian thi đấu dài nhất. Nhưng là một trong những nữ đệ tử thi đấu ở đây, Thượng Quan Dao Tuyết xuất hiện được tất cả nam nữ đệ tử hoan hô.

Đặc biệt lúc nàng thắng thì âm thanh hoan hô vang vọng, so với đệ tử khác còn phong cách hẳn. Thật khiến Thượng Quan Dao Tuyết thỏa mãn nho nhỏ.

Đến tận đây nhân số thi đấu đã qua một nửa. Khán đài tây nam chỉ còn bốn đệ tử, chỉ còn Lâm Hi chưa lên thi đấu. Những người khác đều bị loại bỏ.

Trong khu vực này thì đệ tử khu vực tây nam bị loại nhiều nhất. Chuyện này đã nghiệm chứng lời đồn đãi. — Đệ tử ngoại môn khu vực tây nam thực lực tổng hợp là yếu nhất.

– Trận tiếp theo, Lâm Hi quyết đấu Trương Sướng!

Âm thanh vừa dứt thì xông vao vang lên, vô số ánh mắt nhìn qua khán đài tây nam.

Trong đó kể cả Khổng Kinh Thế, Yến Kỷ Đạo, Tần Quan thậm chí là Đỗ Duy Ma cùng vài tên cao thủ khu vực tây bắc đều nhìn qua Lâm Hi.

Cả Thần Tiêu Sơn đột nhiên yên tĩnh lại.

Khu vực tây nam chỉ còn mình Lâm Hi là chưa thi đấu. Trên Thần Tiêu Sơn có rất nhiều đệ tử nghe danh của hắn rồi. Nhưng hiểu thực lực của hắn thì không nhiều. Về phần đệ tử khu vực ngoài khu tây nam nhìn qua hướng này với ánh mắt chờ mong.

Đệ tử tinh anh của khu tây nam bị loại bỏ quá nhanh, quá nhiều. Rất nhiều người đều ký thác hi vọng vào Lâm Hi.

Về phần bọn người Khổng Kinh Thế mặc dù hiểu rất ít về Lâm Hi, nhưng mà trận khi đấu loại giai đoạn đầu vừa dứt thì Lâm Hi bộc phát khí trụ đỏ thẫm đã đủ để hấp dẫn rất nhiều người chú ý.

– Rốt cục đã xuất hiện!

Hướng tây bắc, Long Đan Ny ngồi thẳng người lộ ra thần sắc chú ý. Đây là cơ hội tốt tìm hiểu thực lực của Lâm Hi.

– Hắc!

Cùng lúc đó một hướng khác có một thanh niên mặc áo đen liếm liếm bờ môi, lộ ra ánh mắt hứng thú.

-Hô!

Trường hồng quán nhật, một đạo hào quang năm màu hiện ra, giống như sao băng rơi xuống sân thi đấu, mang theo hào quang vô tận từ hướng tây bắc bước lên võ đài.

Oanh!

Đám người trên Thần Tiêu Sơn sôi trào lên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.