– Thực lực không đủ, vẫn quá mức miễn cưỡng.
Lâm Hi nhìn qua Thượng Quan Dao Tuyết đang thi đấu, thầm nghĩ trong lòng.
Thượng Quan Dao Tuyết bước vài Khu Thần Kỳ thời gian quá ngắn. Hơn nữa, Tinh Vệ Đại Pháp là tuyệt học hoàng thất thượng cổ quá mức thượng thừa, vẫn vượt qua phạm vi thừa nhận của nàng. Chỉ nhìn nàng sau khi đánh ra một chiêu này mồ hôi chảy ròng là biết nàng còn chưa khống chế hoàn toàn.
Hô!
Thân hình chấn động, Lâm Hi lập tức nhảy lên sân thi đấu tiên khí này. Tay áo vung lên và mấy viên “Đại Tiên La Đan” bay ra ngoài.
– Nuốt vào đi.
Thượng Quan Dao Tuyết gật gật đầu, nuốt Đại Tiên La Đan mà Lâm Hi đưa qua, sắc mặt lập tức tốt rất nhiều.
– Lâm Hi, ngươi thấy không, ta chiến thắng rồi!
Thượng Quan Dao Tuyết vẻ mặt hưng phấn nói.
– Ân. Không tệ.
Lâm Hi cười cười, đưa ngón tay cái lên:
– Nhưng mà ngươi vẫn phải cẩn thận đấy. Ngươi bây giờ hiển lộ toàn bộ át chủ bài ra hết. Phi thường bất lợi với ngươi.
– Ờ, biết rõ.
Thượng Quan Dao Tuyết le lưỡi, có chút xấu hổ.
Nàng cũng cảm giác được chung quanh có rất nhiều ánh mắt đánh giá mình. Những kẻ này chốc lát sẽ là đối thủ của nàng.
Xác thực Thượng Quan Dao Tuyết tuy chiến thắng đối thủ, những cũng bạo lộ toàn bộ át chủ bài. Hiện tại đối thủ của nàng đã biết rõ chi tiết.
– Bỏ qua, dù thế nào đi tới bây giờ ta cũng bất ngờ đấy.
Thượng Quan Dao Tuyết vẫy vẫy đầu, nhìn qua Lâm Hi vẻ mặt cực kỳ hâm mộ:
– Lâm Hi, vẫn là ngươi lợi hại. Đến hiện tại bọn họ còn chưa biết thủ đoạn của ngươi đấy.
Xác thực, tuy Lâm Hi đánh mấy trăm hiệp nhưng không ai bức hắn dùng át chủ bài cả. Lâm Hi toàn bộ chỉ dùng phương pháp đơn giản nhất đánh bại đối thủ.
Tuy Vương Đái Tông bức Lâm Hi đánh ra một quyền, nhưng chỉ làm cho người ta nhận ra chân khí của hắn rất mạnh mẽ, mặt khác pháp khí, tuyệt học, phương thức chiến đấu đều không biết gì cả.
Có thể nói đến bây giờ mới thôi, đối thủ nhìn Lâm Hi như nhìn một dòng sương mù. Cũng là uy hiếp lớn nhất của bản thân.
– Tốt. Đi xuống đi. Quyết đấu lát nữa phải cẩn thận đây.
Lâm Hi kéo Thượng Quan Dao Tuyết nhảy ra khỏi đấu trường.
Đệ tử khu vực tây nam vốn còn thừa lại năm mươi người, trải qua vòng loại này chỉ còn lại hai mươi lăm người, còn cần chém giết từng đôi mới có thể quyết ra cuối cùng mười người mạnh nhất sẽ tham gia tranh đoạt vị trí “Thần Tiêu Tinh Túc Bảng” cuối cùng.
Trong một vòng này Lâm Hi dứt khoát xuất một chiêu đánh bại đối thủ cầm pháp khí, đánh ra khỏi đấu trường. Mà ra ngoài ý định bởi vì chỉ còn lại hai mươi năm người, Thượng Quan Dao Tuyết may mắn luân không (không đấu).
Cho nên nàng không cần chiến vẫn thuận lợi tiến thêm một bước. Chuyện này làm nha đầu hưng phấn nhảy dựng lên.
Một vòng này chỉ còn lại mười ba người. Vẫn phải đào thải ba ngươi mới có thể xác định mười người cuối cùng.
– Các ngươi đều nghe kỹ. Các ngươi hiện tại chỉ còn mười ba người, nhưng mà chúng ta chỉ cần mười người. Cho nên hiện tại bắt đầu rút “Tử Vong Thiêm”. Phàm là người rút được “Tử Vong Thiêm” phải lựa chọn một đối thủ để đánh bại. Nếu không sẽ bị đào thải. Tiên đạo đấu pháp không chỉ xem thực lực, cũng phải nhìn vận khí. Vận khí không tốt, thực lực có cao cũng phải chết trong tay đối thủ. Hiện tại chính là xem vận khí của các ngươi.
Mười ba cây thăm đặt cùng một chỗ. Trong đó ba cây là “Tử Vong Thiêm”, ba cây là “Bị Tuyển Thiêm”.
Lâm Hi không có chọn phải “Tử Vong Thiêm”, nhưng vận khí tốt rút được “Bị Tuyển Thiêm”. Cái gọi là “Bị Tuyển Thiêm” chính là đối tượng khiêu chiến của ba gã “Tử Vong Thiêm”.
Mà người rút trúng “Tử Vong Thiêm” có thể tùy ý chọn một trong ba “Bị Tuyển Thiêm”, sau đó chọn làm đối thủ của mình.
Người rút Tử Vong Thiêm tên là “Phương Vạn Lý”, là đệ tử Khu Thần Kỳ thực lực cường đại. Một hồi giao thủ là trực tiếp đào thải một tên “Bị Tuyển Thiêm”.
Người rút Tử Vong Thiêm thứ hai là “Lưu Đạo Chân”, đáng tiếc thực lực không đủ bị “Hồ Cư Nhân” Bị Tuyển Thiêm đả bại.
Người rút Tử Vong Thiêm đi thẳng tới trước mặt Lâm Hi.
– Xem ra ta đã không có lựa chọn khác rồi. Nếu như có khả năng thì ta không muốn gặp ngươi chút nào.
Lý Lâm Thần vô cùng nhàn tản, trấn định tự nhiên nhìn qua Lâm Hi, cười khổ nói.
– Là ngươi.
Con mắt Lâm Hi híp lại, nhận ra người này. Chính là đệ tử ở Phúc Đức đại điện hối đoái Hô Hấp Đại Pháp, lúc đi ra gặp đệ tử mạnh mẽ.
Trong những người này thì hắn là người có thực lực gần với Lâm Hi nhất.
– Là ta.
Lý Lâm Thần buông tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
– Xem ra vận khí của ta quá kém. Chẳng những rút trúng Tử Vong Thiêm, còn chọn phải ngươi. Muốn thắng ngươi tỷ lệ quá xa vời.
Lý Lâm Thần nói rất thẳng.
Làm tiền nhiệm “Thần Tiêu Tinh Túc Bảng” cho nên thực lực của hắn rất mạnh mẽ.
Nhưng đáng tiếc gặp được Lâm Hi. Lý Lâm Thần phi thường hiểu thanh niên trước mặt là người thế nào.
Tuổi còn trẻ, ở trong ngoại môn đã có được một ngàn ba trăm vạn điểm công huân, đây không phải là người nào cũng làm được. Hơn nữa sĩ biệt tam nhật (chia tay ba ngày) phải lau mắt mà nhìn. Hiện tại Lâm Hi cho hắn cảm giác cường đại hơn, càng thêm thâm bất khả trắc.
Lý Lâm Thần cũng không phải người tự xem nhẹ mình, nhưng đứng trước mặt Lâm Hi hắn có cảm giác như nhìn thấy vực sâu không đáy, không có một chút nắm chắc.
– Lý sư huynh, cố gắng lên! Tiêu diệt hắn!
– Đúng vậy! Mau ra tay đi! Đào thải tiểu tử kia!
– Lý huynh đệ, tham gia tranh đoạt Thần Tiêu Tinh Túc Bảng, làm vẻ vang đệ tử khu vực tây nam chúng ta, tất cả phải dựa vào ngươi!
– Ồ, xảy ra chuyện gì à? Tại sao còn đang nói chuyện, còn chưa động thủ?
…
Dưới đài thi đấu vô cùng huyên náo. Nhìn thấy Lý Lâm Thần đi tới thì những đệ tử xem thi đấu bên dưới nhao nhao kêu to lên, trong mắt đầu kích động, hưng phấn, bội phục, cực kỳ hâm mộ. Nhân khí cao khó tưởng tượng được.
Hắn là một trong thập tinh của “Thần Tiêu Tinh Túc Bảng” lần này, địa vị giống như sao trời, được rất nhiều đệ tử ngoại môn sùng bái. Nhưng mà,đoán chừng ai cũng không nghĩ tới một trong thập tinh ở trước mặt Lâm Hi đang có hương vị thỏa hiệp.
– Xem ra nhân khí của ngươi rất cao.
Lâm Hi nhìn qua bên ngoài sân thi đấu nói.
– Là bọn họ nâng đỡ. Vinh quang trôi qua đại biểu đã qua. Bằng không cũng không phải sau năm năm đi tham gia tranh đoạt Thần Tiêu Tinh Túc Bảng lần nữa. Lúc này tranh đoạt tinh túc có không ít người mạnh mẽ. Nghe nói khu tây bắc xuất hiện một gia hỏa thu được truyền thừa đạo nho chính thống, rất cường đại. Có hai cao thủ trên tinh túc bảng lúc trước bị hắn đánh bại.
Lý Lâm Thần lắc lắc đầu nói.
Hắn sở dĩ ở trước mặt Lâm Hi bày ra tư thái thấp như vậy không phải là không có nguyên nhân. Vết xe đổ hắn đã nhìn thấy rồi. Hiện tại trong tông đã có đồn đãi, nhóm đệ tử lần này so với lần trước thực lực mạnh hơn nhiều.
Dựa theo quy củ của tông phái tiên đạo từ trước tới nay, cơ hồ tất cả đệ tử nhận được truyền thừa đạo nho chính thống chỉ cần thời gian đầy đủ xác định vững chắc trở thành “Đệ tử chân truyền”. Không có ngoài ý muốn. Dù sao không có Thần Tiêu Tinh Túc Bảng thì tông phái cũng phân nhiều tài nguyên cho bọn họ.
Tuy Lâm Hi không có tiếng tăm gì, nhưng Lý Lâm Thần lại biết hắn là một trong những đệ tử đạt được truyền thưa đạo nho.
Thành tựu của những người này không thể đong đếm được! Không người nào dám khinh thị bọn họ!
– Vậy sao? Tây bắc khu…
Lâm Hi như có điều suy nghĩ.
Hắn trong khoảng thời gian này cũng không quan tâm đối thủ ở khu vực khác. Lý Lâm Thần nói có cao thủ tinh túc bảng lúc trước bị nhân vật mới đánh bại, hắn không biết chuyện này.
– Tính toán. Nói nhiều như vậy, vẫn nên giao thủ đi, nói chuyện dừng lại ở đây. Vẫn chưa có người nào có thực lực như ngươi cả. Hiện tại ta phải thử một lần.
Chân của Lý Lâm Thần đạp mạnh, bày ra tư thái giao thủ.
– A, như ngươi mong muốn.
Lâm Hi cười nhạt một tiếng, gật gật đầu.
Kỳ thật không chỉ Lý Lâm Thần, rất nhiều người đều muốn biết thực lực của Lâm Hi như thế nào. Lâm Hi vừa dứt lời thì nhiều ánh mắt nhìn qua người của hắn.
Khu vực tây nam chỉ còn lại mười ba người, Lâm Hi có thực lực được mọi người công nhận là mạnh nhất. Thậm chí còn vượt qua cả Lý Lâm Thần, bởi vì đến bây giờ chưa ai nhìn thấy thực lực của hắn.
Trong tranh đoạt “Thần Tiêu Tinh Túc Bảng” không thể tưởng tượng nổi. Cũng phản ánh thực lực của Lâm Hi như thế nào.
– Chờ một chút!
Đột nhiên lúc này một âm thanh từ tên đệ tử thân hình gầy gò đi ra.
– Ân?
Lâm Hi nháy mắt một cái, lập tức nhìn qua.
Nhưng mà người đệ tử này không có nhìn qua Lâm Hi, mà là đi tới bên cạnh sân thi đấu chắp tay với đệ tử giám sát tỷ thí điện:
– Vị sư huynh này, dựa theo quy tắc tranh đoạt tinh túc bảng lần này, nếu như thân thể không khỏe, cảm giác không có lực thi đấu thì chúng ta có tư cách chủ động bỏ cuộc đúng không?
– Ân.
Đệ tử nội môn được hỏi trả lời, nhìn qua đệ tử đi tới.
– Đúng vậy. Có quy củ này. Như thế nào, ngươi muốn bỏ tư cách dự thi à? Ngươi cần phải cân nhắc tốt, có thể đi tới bây giờ không dễ dàng đâu.
Thần sắc đệ tử Tỷ Thí điện có chút khó tin. Người có thể đứng trên “Sân khấu” không ai là người ngu xuẩn cả, dễ gì bỏ qua?
– Ta muốn hỏi lại mà thôi. Nếu như ta rời khỏi thì Lý sư huynh có phải không cần thi đấu hay không?
Đệ tử gầy yếu hỏi.
Nghe đến đó đệ tử nội môn hiểu ý của hắn rồi, có chút xem thường nhìn hắn một cái:
– Đúng vậy. Quy tắc đúng là như vậy. Nếu như ngươi tự động rời khỏi, cũng chỉ còn mười người, tự nhiên không cần thi đấu nữa.
– Vậy thì tốt. Ta buông tha tư cách thi đấu.
Đệ tử gầy yếu không chút do dự nhấc tay, buông tha tư cách của mình. Sau đó vẻ mặt nịnh nọt chạy tới trước mặt “Lý Lâm Thần”, khúm núm nói:
– Lý sư huynh tốt! Ta tên là Hà Tiểu Sơn, về sau kính xin sư huynh chiếu cố nhiều hơn.
Nói xong hắn tươi cười đi xuống.
Lâm Hi nhìn qua tên đệ tử này, quay đầu nhìn qua “Lý Lâm Thần”, mỉm cười nói:
– Xem ra vừa rồi sư huynh nói sai rồi. So đấu tiên đạo trừ thực lực và vận khí, còn có bối cảnh và chỗ dựa.