Sáng sớm hôm sau Tô Ngang lên máy bay trở về. Vừa mới xuống máy bay anh mặc kệ hành lý còn xách trên tay chạy thẳng tới bệnh viện, nóng lòng muốn gặp vợ con. Lúc tới bệnh viện Giản Nịnh còn đang ngủ, mẹ anh trời vừa sáng đã thức dậy đi ngắm cháu gái, con bé cũng đang ngủ rất say, mẹ anh thấy anh về tới cũng hết hồn: “Con về sớm thế? Tiểu Nịnh với con bé còn đang ngủ.”
Tô Ngang nghe mẹ nói vậy lập tức chạy vào nhìn hai mẹ con còn đang say giấc nồng.
Mẹ anh nói: “Khó trách người ta hay nói con gái giống bố, nhìn con bé giống con chưa này, y như đúc cùng một khuôn với con vậy.”
Tô Ngang vẫn thấy giống mẹ thì tốt hơn, bởi vì mẹ xinh đẹp nên con gái giống mẹ cũng sẽ rất xinh xắn. Nhìn cục cưng nhỏ nhắn như thế Tô Ngang không nhịn được đưa tay vuốt nhẹ bàn tay nhỏ của con gái, thật sự là rất nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Anh không kiềm chế được nên hốc mắt ửng hồng, có cảm giác xúc động muốn khóc. Đây là cục cưng của hai người, đáng yêu quá đi thôi!
Tô Ngang nhìn người còn đang ngủ say, không nhịn được cúi đầu hôn một cái, tuy là động tác rất nhẹ nhưng đã đánh thức Giản Nịnh.
Nhìn thấy anh xuất hiện trước mắt cô còn tưởng chính mình đang nằm mơ.
“Ông xã, là anh thật sao?”
Tô Ngang hôn cô một cái rồi nói: “Là anh đây, bà xã vất vả rồi. Còn đau không em?”
Cô không còn thấy đau nữa nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy chồng mình rồi lại không nhịn nổi mà bật khóc.
“Không đau nữa.”
Tô Ngang lau nước mắt cho cô, mẹ Tô thấy hai vợ chồng thắm thiết như vậy cũng không tiện quấy rầy, tiện tay đem hành lý của con trai về nhà, để con trai ở lại đây trông chừng vợ con.
Giản Nịnh từ từ khỏe lên, sinh thường ngoại trừ lúc sinh thấy đau ra thì sau sinh không còn đau nhiều nữa.
Cô đem chuyện của cô giáo Lý ngày hôm qua kể lại cho chồng nghe, thật ra lúc trước cô không thích cô giáo Lý lắm nhưng sau chuyện hôm qua cô lại nhận ra cô giáo Lý là người rất tốt.
Dù sao cô ấy cũng không phải loại người xấu xa như cô từng nghĩ, có lẽ là do cuộc sống trước đây không được như ý nên mới khiến cô ấy bị kích động như vậy.
Tô Ngang sau khi nghe chuyện của cô Lý cũng thấy rất đau lòng, số mệnh cô ấy không tốt, cả hai lần đều gặp phải hai tên cặn bã.
Giản Nịnh cũng có cùng suy nghĩ với anh.
Cục cưng đã thức dậy rồi. Bé cưng tỉnh giấc chuyện đầu tiên tất nhiên là đói bụng. Ngày hôm qua còn chưa được uống sữa, chỉ mới được uống một chút nước ấm, bây giờ thức dậy đang khóc toáng lên.
Giản Nịnh chưa có kinh nghiệm cho con bú nên không biết phải làm thế nào, cô cảm giác bây giờ vẫn chưa có sữa.
Tô Ngang thấy cô sốt ruột nên lập tức chạy đi tìm y tá tới.
Y tá thấy chồng cô đã tới, lúc này cô ấy còn đang bận tối mặt nên nói: “Chồng cô tới rồi thì để chồng cô giúp là được. Bây giờ sữa còn chưa xuống có thể dùng khăn lông ấm chườm đầu v* rồi mát-xa nhẹ nhàng xung quanh để kích thích sữa xuống, sữa ra là bé bú được rồi.”
Tô Ngang nghe y tá nói xong thì ra ngoài lấy nước nóng vào, trong phòng đã có khăn mặt, sau khi đã khóa trái cửa phòng anh cầm khăn lông nhúng nước ấm rồi đi về phía Giản Nịnh.
Giản Nịnh thấy hơi xấu hổ nhưng nghe con gái khóc nức nở như thế cô cũng sốt ruột, sợ con gái đói bụng nên vén áo lên để anh mát-xa.
Tô Ngang tuy rằng chưa có kinh nghiệm trong chuyện này nhưng lại làm rất nghiêm túc, động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Anh chườm khăn ấm lên đầu ti rồi đánh vòng tròn xung quanh, quả nhiên là đã kích thích sữa chảy ra.
Sữa của cô khá nhiều, lúc vừa mới bắn lên người anh đã khiến cả hai người giật mình. Rõ ràng là cô cảm giác chưa có sữa mà bây giờ đã bắn ra nhiều thế này rồi.
Tô Ngang thấy cô đã xuống sữa thì nhanh chóng bế con gái tới để lên ngực cô cho bé con bú sữa.
Trẻ con bú sữa là phản xạ tự nhiên, miệng vừa kề sát đã lập tức ngậm ti mà uống sữa ngon lành.
Giản Nịnh lúc này đã có cảm giác căng sữa, cô tự thấy bản thân mình giống hệt một con bò sữa đang cho con bú.
Trẻ sơ sinh bú không nhiều, bú no rồi thì không khóc nữa mà sẽ tiếp tục ngủ.
Tô Ngang từ nãy đến giờ vẫn ngồi bên cạnh nhìn, anh rất tò mò không biết hương vị của đàn ông sẽ là thế nào. Vừa rồi sữa của cô bắn lên tay anh đã lau sạch, hương vị ra sao anh không thể mô tả được.
Hiện tại Giản Nịnh đang rỉ sữa, cục cưng bú không nhiều nên sữa vẫn còn chảy xuống. Cả hai người đều là lần đầu làm bố làm mẹ, chưa biết phải xử lý thế nào cho nên sữa cứ liên tục chảy ra.
Sau khi cô sinh xong núm vú thật sự đã lớn hơn trước rất nhiều.
Giản Nịnh nghĩ đến việc mua một cái máy hút sữa từ khi cô đọc một quyển sách hướng dẫn chăm sóc mẹ và bé. Trong sách có nói khi sữa về nhiều mà em bé không uống hết thì dùng máy hút hết sữa ra cho vào túi rồi đem trữ đông.
Cô quyết định nuôi con bằng sữa mẹ, trước đây vẫn luôn lo lắng bản thân không đủ sữa nhưng hiện tại xem ra cô không khác bò sữa là bao.
window.googletag = window.googletag {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot(“/21758146787/enovel_banner_200x250”, [300, 250], “gpt-passback”).addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display(“gpt-passback”); });
Giản Nịnh nói với Tô Ngang: “Trong túi đi sinh của em hình như có máy hút sữa, anh xem thử xem em có bỏ vào đó không? Sữa em đang về nhiều lắm, em phải hút sữa ra.”
Tô Ngang nghe cô nói thì đi tới chỗ để túi lục tìm một hồi thì tìm được cái máy hút sữa. Máy đã được khử trùng trước nên bây giờ có thể dùng hút sữa ngay, lúc này anh đứng đó nhìn cái máy hút sữa kia áp lên bầu ngực của vợ mình hút lấy sữa của cô.
Tô Ngang nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, anh nhận thấy bản thân dư sức để làm chuyện này chứ không cần tới loại máy móc tiện lợi kia. Anh đi tới ngồi xổm xuống nói với cô: “Bây giờ em hút sữa ra mà không có tủ lạnh để trữ cũng không tốt, để anh hút giúp em.”
Giản Nịnh nghe anh nói thì nhìn anh một cái, vừa chạm phải ánh mắt của anh là cô đã tỏ tường. Rõ ràng là bản thân anh tham ăn lại còn tìm được cái cớ này cơ đấy.
Giản Nịnh vừa cất máy hút sữa đi thì miệng Tô Ngang đã thế chỗ ngậm lấy núm vú của cô.
Vừa nãy anh thật sự rất thèm, còn hiện tại anh đã được uống sữa của cô rồi.
Đã vậy anh còn uống gấp gáp vô cùng, dốc hết sức bình sinh mà mút như muốn uống hết sữa trong ngực cô.
Tốc độ uống của anh so với con bé tất nhiên là nhanh hơn nhiều, cô nhìn anh uống sữa mà không khác gì uống nước cả, uống xong bên này lại đổi sang vú bên kia.
Giản Nịnh thật sự không biết nói gì với anh, dáng vẻ của anh với bé con lúc uống sữa không giống nhau chút nào.
Dáng vẻ của Tô Ngang khi uống sữa đặc biệt sắc tình, chỉ cần cúi đầu một chút là đã nhìn thấy miệng anh đang ngậm đầu ti của cô.
Tô Ngang mút một lúc lâu thì sữa không chảy ra nữa, tất cả sữa đều bị anh uống sạch rồi.
Giản Nịnh thấy anh uống vui vẻ như thế thì có hơi tò mò về hương vị của sữa này. Trước đây cô có nghe nói sữa mẹ không phải dễ uống, không biết rõ là cảm giác thế nào nhưng cô thấy anh uống như thể sữa của cô rất thơm ngọt vậy.
“Hương vị thế nào?”
Tô Ngang đáp: “Không hình dung được nhưng mà uống rất ngon.”
Giản Nịnh nghe anh trả lời xong thì càng thêm tò mò hương vị của sữa mẹ. Cô ngửi thử mùi hương của chút sữa đọng lại trên máy hút sữa, cảm giác mùi sữa có hơi ngọt, có lẽ là anh thích hương vị này.
“Mùi sữa không dễ uống.”
Tô Ngang nói: “Anh với con thích là được rồi.”
Giản Nịnh: “…”
Tô Ngang sáng sớm vừa mới xuống máy bay nên còn chưa kịp ăn sáng, nhưng mới vừa uống sữa xong nên anh đã thấy no rồi.
Anh lau ngực giúp Giản Nịnh rồi kéo áo xuống cho cô.
Lúc này Giản Nịnh cảm thấy đói bụng rồi.
Tô Ngang bèn ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cô, anh còn đặc biệt đi hỏi bác sĩ xem sản phụ bữa sáng có thể ăn được gì.