Cô giáo ở văn phòng nghe nói cô sắp sinh thì vô cùng hốt hoảng, vội vã chạy đi tìm cô. Lúc tìm được cô rồi, cô ấy chạy tới muốn gọi 120 cho cô, nhưng mà đợi xe cấp cứu đến cũng phải mất một lúc. Thầy cô trong trường không có xe, không biết phải làm thế nào.
Giản Nịnh lo cô mà sinh ngay trong lớp học để mấy đứa nhỏ nhìn thấy sẽ không tốt nên muốn đi ngay.
Tình cờ Lý Khuynh trở về trường lấy đồ, nghe nói Giản Nịnh sắp sinh lại thấy xe cấp cứu chưa tới, cô ấy sốt ruột chạy vào nói với Giản Nịnh: “Cô Giản, lên xe tôi đi, tôi có đi xe tới. Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Trước đây quan hệ của Giản Nịnh với cô ấy không được tốt, suốt ngày vẫn bị cô ấy dòm ngó. Lúc này thấy cô ấy có lòng tốt như thế, Giản Nịnh còn chưa kịp phản ứng lại thì Lý Khuynh đã nóng ruột kêu: “Cô nhanh lên nào, không phải cô sắp sinh sao? Còn đi được không? Không được thì để bọn tôi khiêng cô ra.”
Giản Nịnh có thể đi được, lớp học ở ngay tầng trệt, chỉ cần đi một đoạn ngắn là tới. Cô không nghĩ con người Lý Khuynh lại tốt như vậy, trước đây vẫn còn có thành kiến với cô ấy.
Sau khi đỡ cô lên xe, Lý Khuynh lập tức lái xe tới bệnh viện, mấy thầy cô trong trường không tiện đi theo, buổi chiều còn có tiết. Lý Khuynh nói với mọi người: “Tôi đưa cô Giản đến bệnh viện được rồi, mọi người về lớp đi, không sao đâu, tôi chăm sóc cho cô ấy là được rồi.”
Mọi người nghe xong cũng thấy yên tâm, Giản Nịnh nằm ở băng ghế sau, không ngồi thẳng được. Lý Khuynh vừa lái xe vừa cố gắng phân tán sự chú ý của cô, cô ấy hỏi: “Cô Giản, chồng cô có ở nhà không hay là còn ở đơn vị chưa về thế? Cô sắp sinh rồi, gọi về nhà báo cho người nhà biết đi, không thì gọi cho chồng cô đi. Túi đi sinh của cô đã chuẩn bị chưa?”
Vừa rồi Giản Nịnh bị dọa sợ nên cái gì cũng không nhớ được, được cô ấy nhắc nhở cô mới nhớ ra. Cô đã chuẩn bị tất cả đồ đạc nhưng đều để ở nhà, may mà ở nhà còn có mẹ chồng thế là cô gọi điện báo cho bà ấy.
Cô nói mẹ chồng mang theo đồ đi thẳng tới bệnh viện phụ sản, cô đã có hẹn trước với bệnh viện. Mẹ chồng của cô không nghĩ tới bây giờ đã sinh nên có chút khẩn trương, lo lắng, bà nói sẽ thu xếp đồ đạc tới ngay.
Cơn co thắt của Giản Nịnh vừa rồi rất dữ dội nhưng lúc này tạm gián đoạn nên không còn khó chịu nữa.
Giản Nịnh gọi cho Tô Ngang, không biết anh có nghe được không nhưng cô vẫn muốn gọi, cho dù chỉ nghe được vài tiếng của anh cũng được rồi.
Điện thoại được kết nối, Tô Ngang bắt máy hỏi: “Alo, vợ à, có chuyện gì vậy em?”
Mới nãy Giản Nịnh còn rất kiên cường nhưng vừa nghe được giọng của Tô Ngang thì lại không kiềm chế được. Nghĩ tới lúc mình sinh con mà chồng không ở bên cạnh cô cảm thấy tủi thân, ấm ức nói với anh: “Chồng ơi, em sắp sinh, em vỡ ối rồi. Em đang trên đường đến bệnh viện, làm sao bây giờ? Chồng ơi, em sợ lắm!”
Tô Ngang nghe cô nói trong nháy mắt cũng hoảng sợ, đầu óc anh trống rỗng mờ mịt như hồ nhão, anh sốt ruột hỏi: “Em đang ở với ai, mẹ đâu? Mẹ có ở đó không? Em đừng cúp máy, anh muốn nghe được tiếng của em, không sao đâu, em đừng lo quá.”
“Em đang ở với cô Lý, cô ấy đang chở em tới bệnh viện. Bây giờ em ổn rồi, chỉ là vừa rồi đau quá, em không nghĩ lại đột ngột sinh sớm như vậy. Ông xã à, anh có về được không?”
Tô Ngang vốn dự định cuối tuần này mới về vì nghe nói ngày dự sinh là trong tuần sau, anh đã xin nghỉ phép nhưng không ngờ bây giờ cô lại sắp sinh rồi. Anh lập tức trả lời: “Về được, ngày mai anh về.”
Vừa rồi Giản Nịnh còn lo lắng nhưng lúc này đã nghe được giọng nói của anh nên cô không còn thấy khó chịu nữa. Cô dặn đi dặn lại nói là anh nhất định phải về, cô muốn nhìn thấy anh, cô cũng không hiểu tại sao mình lại nói nhiều đến thế, lại còn khóc lóc thảm thiết vô cùng.
Tô Ngang ở bên kia không có cách nào xuất hiện trước mặt cô ngay lập tức, anh cũng sốt ruột liên tục dỗ dành cô.
Lý Khuynh không quản được nhiều việc, trên xe có thai phụ sắp sinh, cô ấy mặc kệ cả đèn đỏ phóng xe như bay tới bệnh viện rồi vội vã đưa cô vào phòng sinh. Mẹ chồng Giản Nịnh cũng đã tới nơi. Điện thoại di động không thể mang vào bên trong, trước khi bị đẩy vào phòng sinh Giản Nịnh đã đưa điện thoại cho Lý Khuynh nhờ cô ấy nhắn cho chồng của cô biết tình hình, cô phải vào phòng chuẩn bị sinh.
Mẹ chồng của Giản Nịnh ngồi chờ ở bên ngoài cũng bồn chồn không yên, con trai đã dặn bà tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo ý của Giản Nịnh. Cô muốn sinh thế nào thì sinh thế ấy, bác sĩ nói cái nào an toàn thì theo cái đó, sinh kiểu nào cũng được. Bà không phải là bà mẹ chồng độc ác, nhất định sẽ nghe theo lời bác sĩ, hơn nữa trước đó bà còn nghe nói sinh không đau (*) gì đó, lúc này thấy bác sĩ bước ra bà còn nói với bác sĩ cho con dâu của bà sinh không đau.
Bà nghe tiếng Giản Nịnh ở bên trong kêu rên cũng thấy khó chịu, con bé còn chưa sinh được. Bác sĩ nghe bà nói muốn sinh không đau lập tức đi chuẩn bị, bác sĩ đã kiểm tra qua, thể chất của sản phụ rất tốt, có thể sinh thường được, sinh thường được thì quá tốt.
Bản thân Giản Nịnh cũng muốn sinh thường, Tô Ngang ở bên đó bỏ về nhà chờ tin, không còn tâm trạng đâu mà huấn luyện nữa.
May mắn là chỉ nửa tiếng sau đã sinh được rồi.
window.googletag = window.googletag {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot(“/21758146787/enovel_banner_200x250”, [300, 250], “gpt-passback”).addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display(“gpt-passback”); });
Sinh được một cô công chúa nhỏ, Tô Ngang ở bên kia mừng rỡ như điên.
Giản Nịnh vẫn luôn muốn sinh con gái, nghe nói cục cưng là con gái cô cảm thấy vất vả bao nhiêu cũng đều xứng đáng. Mẹ chồng của cô cũng không phải là người trọng nam khinh nữ, cháu trai hay cháu gái bà đều thương cả, chỉ cần hai mẹ con bình an vô sự là vui lắm rồi.
Lý Khuynh nghe thấy mọi người vui vẻ cô cũng vui lây, cô ấy cũng rất thích trẻ con.
Tô Ngang nghe nói cô sinh rồi thì nhanh chóng chạy đi xin phép, ngày mai lập tức trở về. Giản Nịnh lúc sinh còn cảm thấy đau, bây giờ sinh xong được đẩy ra ngoài thật sự không còn cảm thấy có vấn đề gì nữa.
Cô được đưa vào phòng bệnh nghỉ ngơi, mẹ chồng cô thì đến gặp cháu gái. Lý Khuynh đưa điện thoại cho cô nói: “Chồng cô nghe nói hai mẹ con cô bình an vô sự thì cúp máy rồi, anh ấy nói là đi xin nghỉ phép, mua vé máy bay sáng mai sẽ bay về, còn nói lát nữa sẽ gọi lại cho cô. Mẹ chồng cô cũng ở đây rồi, không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
Giản Nịnh thấy cô ấy định về thì gọi lại: “Cô Lý à, cô chờ một chút. Vừa rồi cô vất vả quá, ở lại gặp con gái của tôi đi, bế con bé một lát. Nếu không có cô giúp đỡ tôi cũng không thuận lợi sinh con gái như vậy đâu.”
Lý Khuynh nghe thấy cũng có lý, cô cũng muốn nhìn thấy mặt công chúa nhỏ.
Chỉ một lát sau mẹ chồng cô đã bế cháu gái về phòng. Giản Nịnh nhìn lướt qua con bé một cái rồi đưa cho Lý Khuynh bế con gái mình. Lý Khuynh nhìn bé con này cũng thấy rất thích, trẻ sơ sinh tuy là có hơi xấu xí một chút nhưng mà đối với trẻ sơ sinh mà nói thì công chúa nhỏ này đã tính là xinh đẹp rồi.
Giản Nịnh hỏi cô ấy: “Cô với chồng cô… hai người thế nào rồi?”
Lý Khuynh cũng hiểu được là từ mấy cái miệng bà tám của mấy cô giáo trong trường, chuyện của cô ấy vở lỡ ra như thế muốn người ta không biết cũng khó.
“Thì là vậy đó. Lúc trước đi xem mắt anh ta còn nói bản thân rất tốt, bây giờ bị tôi bắt quả tang thì luôn miệng van xin tôi tha thứ. Nhưng tôi nhất định không tha thứ cho anh ta, cái loại đàn ông bẩn thỉu đó, tôi sẽ ly hôn với anh ta.”
Giản Nịnh không biết phải an ủi cô ấy thế nào, cũng không hiểu nổi đường tình duyên của cô ấy sao lại trắc trở như thế.
“Nếu cô còn muốn tìm đối tượng tôi có thể nhờ chồng tôi giới thiệu cho cô, đảm bảo nhân phẩm rất tốt.”
Lý Khuynh cũng không còn trông mong mình sẽ tìm được một người đàn ông tốt. Cô đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cảm thấy đàn ông tốt đều là chồng của người ta, số mệnh của cô chính là không thể tìm được người đàn ông tốt cho mình.
“Bỏ đi, tôi ở một mình cũng tốt mà.”