Phi Thiên

Chương 6: Thư Sinh (2)


Còn có một loại hình dung từ của nữ nhân cũng có thể dùng được trên người thư
sinh, đó chính là phong hoa tuyệt đại!

Đây là một nam nhân phong hoa tuyệt đại, thế gian khó cầu!

Trên đỉnh núi sương mù mờ ảo, thư sinh đứng thẳng lưng cạnh cổ cầm trên bàn
đá, mắt nhìn ra xa. Một tay y đặt sau lưng, năm ngón bàn tay còn lại nhẹ nhàng
khảy ba sợi dây đàn ung dung nhàn nhã, tiếng đàn Miêu Nghị nghe được chính là
phát từ tay y.

Lấy ngọn núi này làm trung tâm, chu vi xung quanh trong vòng hai mươi dặm là
một sơn cốc, tiếng đàn y phát ra giống như sóng âm của loài dơi, bất cứ kẻ nào
xông vào cũng không tránh được tai y nghe thấy.

Y không cách nào xác nhận Miêu Nghị có phải bị tiếng đàn hấp dẫn tới hay
không, hay là chỉ tình cờ xông vào nơi này, nhưng y phát giác Miêu Nghị đang
do dự dừng chân.

Năm ngón tay nhẹ nhàng gảy đàn không ngừng, tay sau lưng y chợt đưa ra trước
ngực, kéo gút thắt dây buộc áo choàng trên cổ ra.

Áo choàng không còn ràng buộc tự động bay lên, rời khỏi thân hình thư sinh bay
đi, chui vào trong đám sương mù ngoài xa.

Miêu Nghị đang dừng chân do dự ngẩn người ra, phát hiện tiếng đàn tựa hồ đang
di động, đổi sang một hướng khác.

Có chuyện gì vậy? Miêu Nghị gãi gãi đầu, có vẻ thấp thỏm nhìn chung quanh,
cuối cùng cũng nhắm mắt đi theo hướng tiếng đàn truyền tới.

Đôi mắt thư sinh trên đỉnh núi lóe sáng, từ từ nghiêng đầu nhìn về phía Miêu
Nghị.

Y đã xác nhận Miêu Nghị thật sự là bị tiếng đàn quấy nhiễu, tuy rằng ngoài mặt
không lộ vẻ gì nhưng tựa hồ tâm tư bị ảnh hưởng, tốc độ năm ngón tay gảy đàn
nhanh hơn mấy phần, tiếng đàn trở nên có vẻ gấp gáp.

Tiếng đàn thay đổi phương hướng mấy lần, tựa hồ có người đang mang theo đàn mà
chạy. Miêu Nghị bị dẫn dắt phải bước nhanh theo, muốn xem thử rốt cuộc là
người nào lại có lòng rỗi rảnh đánh đàn ở chỗ này.

Có thể chính hắn còn chưa nhận ra được, mình đã bị tiếng đàn dẫn dắt chạy theo
lộ tuyến hình chữ chi.

Mà bên ngoài lộ tuyến hình chữ chi ấy, từng con bọ ngựa đen nhánh hình thể cực
lớn đến đáng sợ đang vung vẩy đôi càng như lưỡi hái, toàn thân đầy gai ngược
vô cùng ghê rợn giống như mặc khôi giáp. Có con đang mải giao phối, có con
đang dùng cái miệng sắc bén dọa người cắn xé thi thể người đầm đìa máu mới vừa
săn được.

Sơn cốc này dường như là hang ổ của Minh Đường Lang, cơ hồ khắp nơi toàn là
Minh Đường Lang lớn có nhỏ có, rậm rạp chằng chịt, mà tiếng đàn dẫn dắt Miêu
Nghị vừa hay tránh được thật nhiều Minh Đường Lang.

Rất hiển nhiên, nếu không phải là Miêu Nghị nghe được tiếng đàn mà tới, nếu
hắn chỉ xông bừa vào, đã sớm bị Minh Đường Lang ăn ngay cả xương cũng không
còn.

Lúc tiếng đàn dừng lại Miêu Nghị đã đi tới cạnh một cái hồ khói sương bao phủ,
mà bên bờ hồ có một ngọn núi, tiếng đàn đột nhiên biến mất.

Tiếng đàn đúng là ngừng lại, bởi vì thư sinh đã ngưng đánh đàn đứng ở bên vách
núi, chiếc áo choàng màu xanh mộc mạc kia đã trở lại vai y.

Miêu Nghị không thấy y, nhưng y đã thấy Miêu Nghị dưới chân núi đầu đầy mê
hoặc cẩn thận hết nhìn Đông tới nhìn Tây.

Thư sinh chắp tay nhìn Miêu Nghị dưới chân núi, mở miệng bình tĩnh nói:

– Kẻ vô duyên vô phúc vào Vạn Trượng Hồng Trần này không chết oan chết uổng
cũng phải ra về tay không, không thể tiếp cận sơn cốc này. Hai mươi dặm xung
quanh sơn cốc này nếu không phải là người trí dũng song toàn sẽ không thể nào
tiến vào. Hai mươi dặm xung quanh sơn cốc này nếu không phải là người ý chí
kiên định, đến chỗ này nửa tháng nhất định sẽ nôn nóng trở về, làm sao có thể
gặp được ta…

– Kẻ vào hai mươi dặm xung quanh sơn cốc này, không phải là người tâm ý tương
thông với ta sẽ không nghe được tiếng đàn của ta, tự tiện xông vào nhất định
sẽ chết không tử tế. Mười vạn năm đàn trôi qua, tri âm đã tới, vì sao còn do
dự, không chịu lên gặp ta?!

Tiếng nói vừa dứt, sương mù nơi xa lập tức cuồn cuộn kéo tới, nhìn xuống dưới
có thể thấy mơ hồ Minh Đường Lang rậm rạp chằng chịt bị sương mù dày đặc xung
quanh bay tới nhanh chóng che giấu.

Miêu Nghị dưới chân núi không hề nghe thấy lời của thư sinh, vẫn còn đang cẩn
thận quan sát trước sau trái phải, tiếng đàn ở đâu???

Thấy chân núi lại có bậc đá do nhân công đục ra, tựa hồ là dẫn lên trên núi,
Miêu Nghị bèn xách theo đao giết heo đến gần, bước lên từng bậc một.

Vừa bước lên đỉnh núi lập tức bị một tảng cự thạch hấp dẫn, trên cự thạch có
khắc họa một nữ tử vung cánh tay mạn diệu nhẹ nhàng bay trên trời. Mặc dù là
điêu khắc nhưng nét khắc truyền thần, xinh đẹp động lòng người, khiến cho
người ta không nhịn được phải nhìn mê mẩn.

Tiên hiệp có đường duyên chưa hết, biển máu không bờ xương trắng phơi.

Hai hàng chữ to đỏ như máu như lời bộc bạch khắc hai bên, huyết khí lạnh lùng,
khí thế phi phàm, không biết có ý nghĩa cụ thể gì.

Dung mạo nữ tử này thật sự hấp dẫn, bất quá hiện tại Miêu Nghị thân ở nơi đây
không có nhã hứng từ từ thưởng thức, nắm chặt đao giết heo tiếp tục đi về phía
trước.

Đi về phía trước mười mấy thước, một bóng người chắp tay đứng bên vách núi làm
cho bước chân hắn dừng lại, có chút khẩn trương giơ đao giết heo lên hỏi:

– Là ngươi đang khảy đàn ư?

Thư sinh chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi vào trên người Miêu Nghị, quan sát
thật kỹ.

Vừa nhìn thấy dung mạo của đối phương, trong nháy mắt Miêu Nghị trợn mắt há
mồm, hắn chưa từng thấy qua nam nhân đẹp như vậy, khí chất đó như tiên ngồi
trên mây, ánh mắt của y quan sát giống như đang ngồi trên chín tầng trời nhìn
xuống phàm trần tục tử.

– Tiên nhân ư?

Miêu Nghị khẩn trương hỏi.

Thư sinh lắc đầu.

Miêu Nghị lại hỏi:

– Yêu quái ư?

Thư sinh lắc đầu lần nữa.

Miêu Nghị đột nhiên giơ tay lên vỗ trán một cái, không nhịn được bật cười,
phát hiện mình tưởng tượng hơi nhiều. Bất kể là thần tiên hay là yêu ma quỷ
quái, lúc này Vạn Trượng Hồng Trần trừ người phàm ra cũng không ai vào được,
nếu không những tiên nhân bên ngoài kia đã sớm tiến vào.

Miêu Nghị cười nói:

– Đại thúc, dung mạo thúc thật đẹp.

Thư sinh khẽ gật đầu cười một tiếng, dường như đang muốn cảm tạ lời khen ngợi.

Thấy trên người thư sinh không mang vũ khí, Miêu Nghị yên tâm không ít, hỏi:

– Mới vừa rồi là thúc gảy đàn đò sao?

– Ta bị tiếng đàn hấp dẫn tới.

Rốt cục thư sinh cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, phất
tay chỉ cổ cầm trên thạch đài cách đó không xa:

– Chỉ thấy đàn, không gặp người, không biết là người nào đang khảy đàn.

Ặc…

Ánh mắt Miêu Nghị rơi vào thạch đài, á khẩu nghẹn lời. Nếu không nhờ đối
phương chỉ điểm, hắn thật sự không chú ý tới vật khổng lồ như vậy lại là đàn,
đến gần quan sát, lập tức có cảm giác kinh tâm động phách.

Không phải là bởi vì đàn cực lớn, mà là vừa tới gần đàn này lập tức có cảm
giác bức bách vô cùng, dường như chỉ cần nhìn lâu một chút cũng sẽ kinh tâm
động phách.

– Đây thật sự là đàn ư?

Miêu Nghị kềm lòng không đặng hỏi.

Thư sinh chậm rãi đáp:

– Hẳn là như vậy.

– Đàn này lớn như vậy…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.