Phi Thiên

Chương 5: Thư Sinh(1)


Hai người đứng trên một ngọn núi, dừng ở cuối khu vực an toàn, đám sương ở bên
người nhẹ nhàng khuấy động.

Địa phương nơi xa bao phủ trong sương mù có vẻ hết sức thần bí, Yến Bắc Hồng
như lẩm bẩm một mình nói:

– Lão đệ, không phải là ta nuốt lời, quay đầu lại đi, địa phương quỷ quái này
chỉ mở ra có một tháng, hôm nay đã qua nửa tháng, trên đường trở về còn phải
tốn không ít thời gian, để chậm sẽ không ra được. Trên đường trở về ta sẽ hết
sức, nói không chừng còn có thể cướp được một gốc tiên thảo.

Miêu Nghị có thể hiểu được ý nghĩ của y, đối phương có thể bồi mình đi tới đây
cũng coi là nhân chí nghĩa tận, bất quá…

– Ngươi có nghe được thanh âm gì hay không?

Miêu Nghị đột nhiên kinh ngạc ủa một tiếng, chỉ về phía khu vực nguy hiểm đối
diện sâu không lường được:

– Dường như là từ trong đó truyền tới.

– Thanh âm? Thanh âm gì?

Yến Bắc Hồng ngạc nhiên, không ngừng nghiêng đầu vểnh tai, dần dần nhướng chân
mày lên nói:

– Không nghe được thanh âm gì cả!

– Không nghe sao?

Miêu Nghị có hơi kỳ quái, nghiêng đầu lắng nghe lần nữa.

Một tràng thanh âm tình tang như cao sơn lưu thủy văng vẳng truyền tới, lúc
trầm bổng du dương lúc sôi trào cao vút, mềm mại như nước rất có vận luật, đây
rõ ràng là có người đang khảy đàn.

Miêu Nghị trợn to hai mắt nhìn về phía sâu trong sương mù, chỉ lần nữa, kinh
ngạc nói:

– Có người đánh đàn ở trong đó!

– Đánh đàn ư?

Yến Bắc Hồng á khẩu nghẹn lời, thấy dáng vẻ Miêu Nghị không giống như là đang
nói dối, bèn lấy ngón tay ngoáy ngoáy tai, bình tâm tĩnh khí tập trung tinh
thần lắng nghe.

Thế nhưng nghe một lúc lâu sau lại không nghe được cái rắm nào cả, đừng nói là
tiếng đàn, Yến Bắc Hồng không khỏi lộ vẻ nghi hoặc:

– Lão đệ, ngươi tưởng tượng quá nhiều phải không?

Miêu Nghị lại xác nhận mình không nghe lầm, tinh thần phấn chấn chỉ trước mặt
nói:

– Có người đánh đàn ở bên trong, vậy đã nói rõ trước mặt cũng là khu vực an
toàn, chúng ta qua đó xem thử. Trước mặt ít dấu chân người, khả năng tìm được
tiên thảo cũng lớn hơn.

Vừa quay đầu lại phát hiện sắc mặt của Yến Bắc Hồng dần dần trầm xuống, Miêu
Nghị không biết mình đã nói sai cái gì.

Hắn không biết Yến Bắc Hồng không hề nghe bất kỳ thanh âm gì, y là một người
ân oán phân minh, thứ người như thế thường thường không để lọt cát vào mắt.

Muốn kéo y đi làm hộ vệ không có gì, chỉ cần nói ra là được, rất dễ thương
lượng. Vậy mà Miêu Nghị kiếm cớ như vậy khiến cho Yến Bắc Hồng cảm thấy hắn
tâm thuật bất chính.

Tâm cơ mượn đao giết người của Miêu Nghị trước đó, Yến Bắc Hồng đã lĩnh giáo
qua. Hiện tại y thân mang tiên thảo, vạn nhất tiểu tử này nổi lên ý xấu, nói
không chừng mình sẽ lật thuyền trong mương.

Cho nên chút lòng tin Miêu Nghị mà vất vả lắm Yến Bắc Hồng mới thành lập được
đã hoàn toàn biến mất trong nháy mắt. Y tháo bao trên người xuống, lấy một
chút thức ăn nhét vào ngực, ném phần lớn thức ăn kể cả bao tới dưới chân Miêu
Nghị.

– Lão đệ không nghe khuyên bảo, ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu, chúng ta
sau này còn gặp lại!

Yến Bắc Hồng vừa dứt lời cũng không quay đầu lại, sải bước rời đi.

Miêu Nghị không hiểu vì sao đối phương có hành động như vậy, vì sao nói trở
mặt thì trở mặt ngay tức khắc…

Mắt thấy sau khi thân ảnh của Yến Bắc Hồng hoàn toàn biến mất trong sương mù
nhưng vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể cho là Yến Bắc Hồng
không muốn đi theo mình mạo hiểm nữa.

Hơn nửa tháng qua mình không tìm được một gốc tiên thảo nào, phải đuổi theo
Yến Bắc Hồng hay là lại tiếp tục tìm kiếm??? Bằng vào thân thủ Yến Bắc Hồng,
có y làm bạn cùng nhau trở về hẳn sẽ tương đối an toàn…

Miêu Nghị đứng một mình trên đỉnh núi do dự hồi lâu, nghĩ đến tương lai đệ đệ
muội muội, quay đầu lại nhìn về phía địa phương tiếng đàn truyền tới, miệng
lẩm bẩm:

– Địa phương mà người khác không dám tới, chẳng lẽ mình cũng không dám?

Hắn ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, thu thập tâm trạng, kiên định ý chí,
nhặt bao thức ăn dưới đất khoác lên vai, sải bước đi xuống chân núi đi về phía
tiếng đàn.

Hắn vừa đến chân núi, tiếng đàn xa xa truyền tới tựa hồ không bình tĩnh rối
loạn một chút, bất quá rất nhanh lại khôi phục bình thường.

Miêu Nghị đi được một đoạn đường, phát hiện địa thế của nơi này có vẻ hết sức
bằng phẳng.

Hắn đi theo phương hướng tiếng đàn truyền tới, nhưng đi một đoạn đường thật
xa, tựa hồ tiếng đàn vĩnh viễn ở phía trước đó không xa, như vĩnh viễn không
cách nào đến gần, làm cho hắn không thể không nghi ngờ là mình nghe lầm, đây
cũng không phải là tiếng đàn.

Miêu Nghị không khỏi dừng chân do dự.

Ở địa phương cách hắn không xa lắm, trên một ngọn núi sương mù vây quanh có
một bình đài, trên đó có một chiếc bàn đá đặt một chiếc cổ cầm to lớn dài
chừng một trượng.

Trên thân cổ cầm có điêu khắc nhật nguyệt tinh thần, bể cả nương dâu.

Ba chiếc đầu rồng là đầu đàn như đang ra biển cả, quay đầu ngắm nhật nguyệt
tinh thần.

Thân ba con rồng này là ba sợi dây đàn, có ba màu, vô cùng tinh xảo.

Tới gần còn có thể thấy được vảy rồng và bốn trảo co rút trên dây đàn, cộng
thêm đầu rồng điêu khắc tinh tế trông rất sống động, không cẩn thận còn làm
cho người ta lầm tưởng dây đàn này là thân rồng thu nhỏ lại hóa thành.

Có thể nhìn ra được vốn trên cổ cầm này phải có tám sợi dây như vậy. Nhưng
không hiểu vì sao cổ cầm xảo đoạt thiên công lại bị hủy đi năm sợi, chỉ còn
lại ba sợi.

Một nam tử thân hình cao gầy đang đứng bên cạnh bàn đá, thân mặc trường bào
nho sinh màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu xanh bằng lụa mỏng
đã trở nên bạc phếch loang lổ, chất liệu y phục tựa hồ cũng rất bình thường.
Nếu như không nhờ kiểu tóc, người ta sẽ rất dễ hiểu lầm đây là một thư sinh
nghèo ăn mặc tương đối sạch sẽ.

Mái tóc của y dài đến ngang lưng, thiên đình sáng bóng đầy đặn.

Đáng tiếc đầu tóc dài đầy dầu đen bóng lại có chỗ không đẹp: hai bên tóc mai
đã lấm tấm điểm sương.

Hai lọn tóc mai rũ xuống hai bên dài tận ngực, mỗi bên chia ra một lọn tóc
trắng buộc vào sau gáy, kết thành một đuôi tóc nhỏ sau đầu, được buộc lại
khiến cho đuôi tóc buông thõng sau lưng không bay tán loạn.

Tuy rằng diện mạo thư sinh này là nam tử đã trung niên, nhưng lại đẹp trai đến
mức làm cho không ai có thể hình dung được.

Sống mũi anh tuấn, đầu mày cuối mắt có đủ cương nhu, mắt như đan phượng, toát
ra ánh sáng như sao, gò má cương nghị lộ vẻ giang sơn nhu tình, đôi môi cũng
đầy đủ cương nhu, vừa hôn có thể làm say mỹ nhân.

Quan sát toàn thân thư sinh không nói ra được là cảm giác gì, nhìn qua một cái
chỉ thấy chính khí và yêu khí cùng tồn tại, cao quý và bình thường cùng tồn
tại, khí phách và ôn hòa cùng tồn tại, hiệp cốt và nhu tình cũng không ít,
trong lúc đưa mắt nhìn quanh thỉnh thoảng toát ra vẻ ngạo nghễ thiên hạ.

Có một từ gọi là phong tình vạn chủng, nhưng vẻ phong tình vạn chủng của y lại
không giống vẻ phong tình vạn chủng của nữ nhân.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.