Phi Thiên

Chương 50: Diệu Pháp Tự (6)


Bọn lão bản nương bên kia ngơ ngác nhìn nhau, không trách được tiểu tử này lại
dùng thủ đoạn đánh lén, thì ra chỉ là một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm. Bất quá
hắn cũng hết sức lớn gan, một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm lại dám đánh lén hạ
thủ hai tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, thật sự gan không nhỏ chút nào.

Trương Thụ Thành nhìn nhìn tay cụt của mình, mình đã cụt tay rồi sao?! Đột
nhiên y ngẩng đầu lên, đùng đùng nổi giận:

– Chịu chết đi!

Đoạn lắc mình đâm một thương về phía Miêu Nghị.

Chuyện khiến cho bọn lão bản nương kinh ngạc trợn mắt há mồm chính là, tiểu tử
Bạch Liên nhất phẩm kia lại không hề tránh né, phát động phản công chính diện
đối kháng tu sĩ Bạch Liên tam phẩm kia.

Trương Thụ Thành lắc mình xông tới, Miêu Nghị cũng không sợ hãi chút nào, chân
giậm một bước, người thương thành một thể vọt lên nghênh đón.

Hắn bay lên giữa không trung đại điện, xuất ra một thương thật mạnh, cơ hồ tập
trung toàn bộ pháp lực vào mũi thương đánh ra một đòn này. Cũng như lúc trước
hắn tu luyện trên hải đảo, cho dù là một ngọn núi đá hắn cũng có thể phá hủy.

Cỗ khí thế kia, vẻ kiên cường chưa từng có từ trước tới nay kia khiến cho bọn
lão bản nương nhìn thấy phải chấn động. Đối mặt đối thủ vượt qua mình hai cấp
còn dám như vậy, không biết là môn phái nào, vị sư phó nào lại có thể dạy dỗ
ra được đệ tử có tâm tính như vậy.

Ầm! Một tiếng vang thật lớn rung động đại điện, pháp lực chấn động tứ phương.

Dưới pháp lực mênh mông cuồn cuộn, mấy pho tượng đá vốn đã lung lay ầm ầm ngã
xuống. Đống lửa bên dưới trong nháy mắt bị áp lực khiến cho tắt đi thành than,
hoa lửa tung bay bốn phía.

Đống lửa ở chỗ bọn lão bản nương cũng bị đè ép suýt chút nữa tắt ngóm, hoa lửa
cũng bay loạn xạ, nhưng không có đốm lửa nào có thể chạm tới màn lụa đỏ trên
giường lão bản nương, mấy thớt ngựa ngoài sân kinh sợ hí dài.

Đòn chạm cứng này khiến cho hai người vừa va chạm lập tức tách ra. Chỗ tay cụt
và vết thương sâu dưới nách Trương Thụ Thành tuôn ra hai dòng máu đỏ, y rơi
xuống đất lảo đảo lui về phía sau mấy bước, một tay chống thương mới có thể
đứng vững thân hình.

Miêu Nghị trong nháy mắt bị chấn bay ra ngoài, thân hình hắn va vào tường đá
sau lưng thủng ra một lỗ, biến mất sau lỗ thủng ấy.

Bên ngoài lỗ thủng vang lên tiếng xào xạc, ngay sau đó bức tường kêu ầm một
tiếng, lại sập hơn phân nửa vào trong đại điện. Giữa bụi đất tung bay một cây
thương chậm rãi từ sau tường đổ xuất hiện, Miêu Nghị cầm thương trong tay cũng
từ từ đi vào.

Toàn thân Miêu Nghị tơi tả đứng vững trong đống loạn thạch, giơ tay lên lau
máu tươi ứa ra từ mũi, lại giơ thương chỉ Trương Thụ Thành:

– Ngươi có tu vi Bạch Liên tam phẩm thì đã sao, ta không tin ngươi đã gãy một
tay, bị thương nửa ngực, còn không thể giải quyết được ngươi!

Trương Thụ Thành không nghĩ tới hắn dám chọi cứng với mình, mặc dù chiêu vừa
rồi đả thương được Miêu Nghị nhưng bản thân y cũng không dễ chịu gì.

Vốn y đã mất một tay, còn một tay sử thương lực đạo đã giảm. Cộng thêm phải
tốn không ít pháp lực phong bế thương thế nghiêm trọng chỗ hai vết thương, còn
phải ổn định phế phủ cũng đã bị thương nặng.

Miêu Nghị đã nhìn trúng điểm này, tập trung dốc hết toàn lực xuất một đòn, kết
quả chấn động nội thể khiến cho gần nửa máu tươi phải trào ra từ miệng vết
thương.

Thân thể Trương Thụ Thành có vẻ lảo đảo muốn ngã, sắc mặt càng thêm trắng
bệch. Thương thế của y không chỉ có máu chảy ra ngoài, trong lồng ngực cũng có
không ít máu ứ.

Bọn lão bản nương có hơi kinh ngạc, không ngờ rằng dưới áp lực của tu sĩ Bạch
Liên tam phẩm, Miêu Nghị còn có thể phát ra phản kích lợi hại như vậy, đánh
cho Trương Thụ Thành tơi tả.

Trương Thụ Thành cũng hối hận vô cùng, hiện tại rốt cục y đã hiểu rõ ràng vì
sao lúc trước tiểu tử kia có thể không bại dưới tình huống lấy một đấu năm.
Pháp lực của mình không hề gây ra được hiệu quả áp chế đối với hắn, pháp lực
của đối phương phòng ngự có một phương thức tá lực khó lòng diễn tả, kết quả
khiến cho mình chịu trọng thương dưới tình huống hai bên chọi thẳng với nhau.

– Kẻ nào chỉ điểm ngươi?

Miêu Nghị cầm thương chỉ đối phương:

– Nói ra ta tha mạng chó cho ngươi!

Đám lão bản nương không biết nói gì, một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm lại dám uy
hiếp một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm.

Trương Thụ Thành đột nhiên giơ thương quét qua, ầm, mấy hòn đá lớn dưới đất
bay về phía Miêu Nghị, còn y lắc mình bỏ chạy.

Y không cho là nói ra Miêu Nghị có thể bỏ qua cho mình, đằng nào cũng chết,

Miêu Nghị xuất một thương gạt đá vụn ra, không đuổi theo Trương Thụ Thành trốn
theo cửa chính. Vì tiết kiệm thời gian, hắn bay nhanh húc thủng cả vách đại
điện, giữa đá vụn tung bay đâm chênh chếch ra một thương. Thương này chuẩn xác
cũng như năm xưa hắn tu luyện dưới thác nước, bịt mắt công kích vào đá vụn lẫn
trong nước rơi xuống.

Trương Thụ Thành mới vừa lắc mình ra đại môn bị dọa sợ đến hồn phi phách tán,
vung thương gạt đá vụn vách tường văng ra muốn chạy trốn tiếp tục, lại phát
hiện không chạy nổi.

Y từ từ cúi đầu nhìn, chỉ thấy một mũi thương từ mé bên đâm thủng hông mình,
hoàn toàn phá đi pháp lực phòng ngự của mình, không có cách nào ngưng tụ pháp
lực được nữa.

Keng!

Thương trong tay Trương Thụ Thành vô lực rơi xuống đất, muốn đưa tay ôm vết
thương ngăn máu chảy ra lại không làm được. Trên thân thể y bị thương mấy chỗ,
chỉ còn một tay không thể nào bịt hết được, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Bên ngoài đại điện vẫn mưa to như trút, sấm sét ùng oàng, gió thổi tạt mưa bay
lất phất không ngừng vào dưới mái hiên.

Giữa ánh chớp lóe lên, có thể nhìn thấy rõ ràng hai người đang đứng một tả một
hữu, trên tóc dính đầy hạt mưa.

Tượng Phật giữa đại điện trên cao lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hai người đang
đứng, một ở đại môn, một chỗ tường vỡ.

– Cứu ta!

Trương Thụ Thành đối mặt với mưa gió sấm chớp ngoài điện, lộ vẻ hoảng sợ, chật
vật nghiêng đầu từ từ nhìn về phía Miêu Nghị.

– Nói, kẻ nào chỉ điểm ngươi?

Miêu Nghị một tay cầm thương đâm đâm đối phương lạnh lùng hỏi.

Con sâu cái kiến còn ham sống, đến nước này đương nhiên Trương Thành phải bám
víu lấy chút hy vọng, y thở hồng hộc nói:

– Là Hùng Khiếu, là sơn chủ Hùng Khiếu bảo ta làm.

– Ta đã sớm nghi ngờ là y, nhưng bất quá ta và y chỉ gặp mặt mới mấy lần,
chưa trò chuyện được mấy câu, không có ân oán gì, vì sao y lại đối xử với ta
như vậy?

– Ta không biết, ta thật không biết… Miêu Nghị, cứu ta, mau cứu ta!

– Đến nước này còn dám giấu giếm ư?

– Ta thật sự không biết, y không nói cho ta biết, ta cũng rất muốn biết tại
sao y muốn nhằm vào ngươi. Cứu ta với, cầu xin ngươi…

Phụt! Miêu Nghị đột nhiên rút thương, tung một cước đá bay Trương Thụ Thành ra
ngoài, đồng thời ngân thương trong tay bắn ra, xuyên qua đầu Trương Thụ Thành,
đóng đinh đối phương vào cột đá dưới mái hiên chùa.

Miêu Nghị chậm rãi bước tới cạnh cột đá, đưa tay nắm cán thương lạnh nhạt nói:

– Thương thế của ngươi như vậy ta không cứu được, không bằng cho ngươi chết
thống khoái!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.