Phi Thiên

Chương 49: Diệu Pháp Tự (4+5)


Mấy người vây quanh một bàn cơm đơn giản ăn say sưa ngon lành, sau khi Miêu
Nghị thưởng thức qua các món ăn ánh mắt sáng lên, phát hiện quả nhiên là ăn
thật ngon. Hắn khen không ngớt miệng, đầu bếp được hắn tán thưởng cũng lộ ra
vẻ thật cao hứng, nhìn Miêu Nghị tươi cười.

Dù sao cũng đã ăn rồi, Miêu Nghị cũng không câu nệ nữa, cộng thêm thức ăn ngon
khiến cho hắn ăn như lang như hổ hết một chén.

Đầu bếp lập tức đoạt lấy chén, lại bới giúp hắn một chén nữa, Miêu Nghị nói
lời cảm tạ, tiếp tục ăn thoải mái.

Thật ra thì lão bản nương cũng đang âm thầm quan sát biểu lộ Miêu Nghị, thấy
dáng vẻ hắn thẳng thắn không giống như là giả bộ, cũng không giống như nam
nhân thông thường muốn mượn cơ hội thân cận mình, trong mắt thoáng qua vẻ tán
thưởng.

Trong lúc vô tình Miêu Nghị phát hiện đối phương đang quan sát mình, nuốt
xuống thức ăn trong miệng, cười nói:

– Lão bản nương, các ngươi dám nghỉ chân trong ngôi chùa hoang này, ta thấy
các ngươi không giống như là người bình thường, không biết các ngươi làm gì
vậy?

Hắn bắt đầu hỏi thăm lai lịch của đối phương.

Lão bản nương hào phóng cười khẽ nói:

– Ta bất quá chỉ mở một khách sạn bình thường, hôm nay trời đổ mưa to, vừa
hay nơi này có thể nghỉ chân, không tới nơi này chẳng lẽ ở bên ngoài hứng mưa
sao?! Ta thấy ba vị mang theo binh khí mới không giống như người bình thường,
chỉ sợ không phải giang hồ hiệp khách cũng là người trong quan phủ…

– Bảo tiêu tiêu cục.

Miêu Nghị đáp cho qua chuyện.

Lão bản nương cười khanh khách nói:

– Vậy thì hay quá, chúng ta đang ở nơi hoang sơn dã lĩnh này không an toàn,
có mấy vị tiêu sư các ngươi bảo vệ càng thêm yên lòng.

Bên ngoài đại điện bên ngoài mưa gió không ngừng, sấm sét ầm ầm.

Ăn uống no đủ Miêu Nghị bái tạ đám người lão bản nương, trở về bên này.

Bên kia đầu bếp thu thập chén đũa dụng cụ, bưng ra bên ngoài dưới mái hiên đội
mưa rửa sạch sẽ.

Nho sinh lấy giấy bút trong sọt ra ngồi tính sổ sách bên cạnh đống lửa, thỉnh
thoảng hồi báo gì đó với lão bản nương bên cạnh, lão bản nương nghiêm trang
lắng nghe.

Hai tên kiệu phu đang lau nền, dường như đang chuẩn bị ngủ qua đêm.

Sau khi đầu bếp rửa xong đi vào, Trương Thụ Thành đột nhiên cười nói:

– Mạc huynh, không cảm thấy ở chỗ này ngồi không rất nhàm chán sao, sao không
mượn dụng cụ bọn họ nấu chút trà nóng?

– Cũng được.

Mạc Thịnh Đồ đáp ứng một tiếng đứng lên, đi qua bên kia.

Trương Thụ Thành liếc nhìn, sắc mặt hơi trầm xuống, phát hiện tật xấu háo sắc
của lão Mạc không sửa được.

Chỉ thấy Mạc Thịnh Đồ đứng bên cạnh lão bản nương quyến rũ đang nghe nho sinh
tính sổ sách, ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào thân hình mạn
diệu của mỹ nhân.

Hiển nhiên dùng ánh mắt nhìn còn chưa thấy đủ, y lại đưa tay nắm lấy ngọc thủ
lão bản nương đang đặt trên đùi.

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào y, ánh mắt lão
bản nương hạ xuống, cũng nhìn vào tay đối phương.

Mạc Thịnh Đồ không để ý tới ánh mắt khác thường của bọn nho sinh, nhìn chằm
chằm lão bản nương cười hì hì nói:

– Lão bản nương, muốn tìm nàng mượn một thứ.

Lão bản nương rút tay về, cau mày nói:

– Không biết tiêu sư muốn mượn cái gì?

Ai ngờ tay kia của Mạc Thịnh Đồ lại tiếp tục sờ vào đùi lão bản nương dưới lớp
quần lụa mỏng.

Lão bản nương phản ứng không chậm, dường như rất có kinh nghiệm đối phó với
loại người háo sắc này, giơ tay lên ngăn tay đối phương lại, nhanh chóng đứng
dậy né tránh sang bên, trừng mắt:

– Xin tiêu sư hãy tôn trọng một chút!

Mạc Thịnh Đồ đi theo, nhìn chằm chằm vào thân hình kiều diễm của nàng lộ vẻ
thèm thuồng, từ từ tiến lại gần giơ tay ra nói:

– Bất quá chỉ mượn dụng cụ của nàng dùng một chút, lão bản nương cần gì hẹp
hòi như vậy!

– Tốt nhất thu móng vuốt của ngươi lại!

Thanh âm Miêu Nghị toát ra vẻ lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Miêu Nghị tay cầm thương, đầu thương kéo
lê dưới đất kêu sàn sạt, mặt không lộ vẻ gì tiến tới bên cạnh Mạc Thịnh Đồ.

Bên kia Trương Thụ Thành cũng cau mày đứng lên.

Lão bản nương cũng nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú.

Mạc Thịnh Đồ xoay người lại, sắc mặt hơi đen, trầm giọng nói:

– Miêu lão đệ, ngươi nói như vậy là ý gì?

Miêu Nghị không tỏ ra khách sáo chút nào:

– Không có ý gì, không thích ngươi giở trò hạ lưu táy máy tay chân.

Nhất thời Mạc Thịnh Đồ lộ vẻ giận dữ:

– Dường như chúng ta là người cùng phe kia mà.

– Thật là xấu hổ, mới vừa rồi ăn của người ta một bữa cơm, muốn trả lại chút
nhân tình!

Miêu Nghị nhàn nhạt nói một câu.

Mạc Thịnh Đồ liên tục cười lạnh nói:

– Tối nay ta nhất định ngủ với nữ nhân này, cũng muốn xem thử ngươi có thể
làm gì ta!

Nói xong tay y lại đưa về phía lão bản nương.

Miêu Nghị vung thương lên, vẽ một vòng cung từ dưới đất hất lên chỉ thẳng vào
Mạc Thịnh Đồ:

– Ngươi cứ thử!

Mắt thấy đánh nhau sẽ nổ ra, Trương Thụ Thành lớn tiếng quát:

– Dừng tay!

Y bước nhanh tới chắn giữa hai người, đẩy Mạc Thịnh Đồ ra xa lão bản nương,
đồng thời cũng đè mũi thương trong tay Miêu Nghị xuống:

– Cùng là người mình, chớ vì chút chuyện để lỡ chính sự.

Y quay đầu lại nhìn lão bản nương cười nói:

– Lão bản nương bớt giận, không có ý gì khác, chỉ là muốn mượn dụng cụ dùng
một chút, nấu chút trà uống.

Lão bản nương lạnh nhạt nói:

– Chút chuyện nhỏ không cần tiêu sư đích thân động thủ, đầu bếp, mau giúp mấy
vị tiêu sư nấu chút trà nóng.

Đầu bếp ứng tiếng, ai ngờ Trương Thụ Thành đưa tay cản lại:

– Mới vừa rồi huynh đệ ta có chỗ đắc tội, bồi lễ còn không còn kịp nữa, nào
dám làm phiền.

Dứt lời thuận tay đẩy Mạc Thịnh Đồ một cái:

– Còn không đi múc nước.

Mạc Thịnh Đồ sa sầm sắc mặt, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, buồn bực cầm thùng
nước dưới đất sải bước đi ra ngoài đại điện mưa như trút.

Trương Thụ Thành lấy nồi, nhân tiện kéo Miêu Nghị cùng nhau đi về, đặt nồi lên
trên lửa.

Lão bản nương chú ý tới vẻ khác thường trong mắt Mạc Thịnh Đồ, ngay sau đó lộ
ra vẻ lão luyện thường hay gặp sóng gió, dường như không coi chuyện vừa rồi ra
gì, vươn vai uể oải nói với mấy tên thủ hạ:

– Mọi người dọn dẹp một chút đi ngủ sớm đi, sáng mai còn phải lên đường.

Trong khi nói lơ đãng liếc mắt nhìn đầu bếp, mày liễu khẽ nhướng, đầu bếp hội
ý bèn chớp chớp mắt.

Đám thủ hạ đáp ứng, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, đầu bếp lại cởi y phục ướt
lúc ra ngoài rửa chén của mình, giả vờ ra sau hậu đường vắt cho ráo nước.

Lão bản nương uyển chuyển lên giường, hình ảnh kia rất mê người, ngay cả
Trương Thụ Thành cũng không nhịn được nhìn chằm chằm, đáng tiếc nho sinh lập
tức phủ lớp màn lụa kía đáo lại, che kín Xuân sắc bên trong khiến cho người ta
tưởng tượng vô vàn.

Ngoài điện mưa gió phiêu diêu, bên cạnh giếng nước nằm giữa hai cây hòe, Mạc
Thịnh Đồ xách một thùng lên, sau khi nhìn quanh quất bèn nhanh chóng lấy ra từ
trong tay áo một cái bình sứ nhỏ mở ra, đổ bột màu trắng trong đó vào thùng,
cất bình đi, lại lấy ra một viên thuốc màu đỏ uống vào, mới xách theo thùng
nước vội vã đi về.

Mà tên đầu bếp kia đội mưa gió xuất hiện trên nóc đại điện không biết từ lúc
nào, sau khi nhìn rõ hành vi của Mạc Thịnh Đồ bèn nhanh chóng lắc mình rời đi.

Mạc Thịnh Đồ trở vào đại điện, đổ nước trong thùng vào nồi, lúc này nồi đã
nóng lên, nước lạnh rót vào kêu lên xèo xèo.

Đầu bếp cũng trở vào đại điện, bưng khay chén bát dưới đất lên, thuận tay hốt
một nắm đất. Thừa lúc xoay người đưa lưng về phía bọn Miêu Nghị, quay về hướng
giường của lão bản nương bèn rắc nắm đất trong tay mình vào trong chén, biểu
thị hành động của Mạc Thịnh Đồ bên ngoài vừa rồi.

Ánh mắt của những người khác làm như vô ý liếc về phía giường, mà lão bản
nương bên trong màn bất quá chỉ uể oải trở mình, bình thản khẽ xua tay.

Mấy người tâm lĩnh thần hội, tiếp tục thu dọn.

Ngoài điện mưa gió càng ngày càng lớn, những cây hòe trong sân bị gió thổi rào
rào.

Trong đại điện yên tĩnh, dưới ánh lửa chập chờn, pho tượng Phật cao lớn trên
đài hoa sen lúc sáng lúc tối, hình dáng tất cả La Hán hoặc Bồ Tát lớn nhỏ cũ
kỹ hư hại hai bên trông càng thêm kỳ dị, hình chiếu trên tường chợt ngắn chợt
dài, chợt to chợt nhỏ, biến ảo khó lường giống như yêu ma quỷ quái.

Tiếng nước sôi sùng sục vang lên, Mạc Thịnh Đồ lấy một cái bình trong bọc hành
lý, mở nắp lấy ra một ít trà cho vào trong nồi nước sôi.

Trương Thụ Thành nhân cơ hội cũng lặng lẽ nhét vào một viên dược hoàn màu đỏ
vào miệng.

Chỉ chốc lát sau mùi trà thơm ngát từ trong nồi bay ra, Trương Thụ Thành rút
củi dưới đáy nồi ra hết, chỉ để lại chút than giữ ấm, sau đó rót ra ba chén
trà nóng.

Đang lúc này, đầu bếp và nho sinh bên kia chợt cầm chén chạy qua, nho sinh
khom lưng cười hỏi:

– Có thể xin chén trà nóng được chăng?

Trương Thụ Thành và Mạc Thịnh Đồ nhìn nhau, người trước cười đưa tay về phía
nồi trà:

– Không cần khách sáo, cứ việc dùng!

– Đa tạ!

Hai người luôn miệng cảm tạ, trong lúc vô tình đầu bếp đứng ở trước mặt Miêu
Nghị chậm rãi lấy trà.

Ánh mắt Miêu Nghị vừa nhìn vào lưng đầu bếp chợt ngẩn ra, sau lưng áo y vốn
còn chưa khô nước có năm chữ được viết bằng than: trong trà có gì đó.

Miêu Nghị khẽ nhướng mày liếc nhìn nồi trà trên đống lửa, sau đó cầm ngân
thương bên cạnh lên, vén vạt áo chậm rãi lau mũi thương, dùng sức thật mạnh.

Sau khi đầu bếp và nho sinh mỗi người múc một chén trà nóng cúi người chào cảm
tạ. Trong lúc xoay người nho sinh như vô ý ngăn phía sau đường lui về của đầu
bếp, che khuất lưng y.

Có vẻ như hai người cầm trà rất nóng, vội vội vàng vàng chạy về chỗ mình. Ai
ngờ mới vừa tới cạnh đống lửa, hai người không cẩn thận đụng vào nhau.

Hai chén trà nóng của bọn họ rơi xuống đất vỡ tan.

Hai người lỡ tay ngơ ngác nhìn nhau, sau đó chợt liếc qua ngân thương Miêu
Nghị đang cầm.

Bên này Trương Thụ Thành lại cười nói:

– Có tới nửa nồi trà, ba người chúng ta uống không hết, muốn uống cứ việc tới
lấy, không cần khách sáo.

Sau đó lại đưa cho Mạc Thịnh Đồ hai chén trà, khẽ đẩy y một cái:

– Mới vừa rồi là ngươi không đúng, còn không đi xin lỗi Miêu huynh đệ đi!

Mạc Thịnh Đồ tâm lĩnh thần hội nhận trà vào tay, đi tới bên người Miêu Nghị,
nặn ra vẻ mặt chân thành nói:

– Miêu lão đệ, mới vừa rồi là ta hồ đồ mờ mắt, đắc tội đã nhiều xin hãy bao
dung. Uống chén trà này xong, chúng ta bỏ qua hết mọi chuyện có được chăng?

Miêu Nghị thuận tay cầm thương đứng lên, lẳng lặng nhìn y.

– Mới vừa rồi là ta sai…

Mạc Thịnh Đồ thành khẩn nói một câu, đưa một chén trà trong tay đến trước mặt
Miêu Nghị, mời hắn tiếp nhận, thật đúng là dáng vẻ thành khẩn bồi lễ nói xin
lỗi.

Miêu Nghị không nhận, nhìn về phía Trương Thụ Thành hỏi:

– Mới vừa rồi ta cũng có chỗ không đúng, Mạc Đại ca chớ nên khách sáo như
vậy, làm sao ta có thể tiếp nhận nổi?

Trương Thụ Thành tay bưng chén trà lập tức chạy tới gần, làm người trung gian
nói:

– Bất kể ai đúng ai sai, mọi người uống chén trà này, cười một tiếng từ nay
bỏ qua chuyện cũ!

– Nếu là như vậy, Miêu Nghị cung kính không bằng tuân mệnh!

Miêu Nghị đưa tay nhận chén trà trong tay Mạc Thịnh Đồ, nhìn hai người giơ
chén nói:

– Cùng uống!

– Cùng uống!

Hai người gật đầu cười.

Ba người vừa chạm chén nhìn nhau cười một tiếng, bưng trà ngửa mặt lên trời
uống.

Bên kia nho sinh và đầu bếp liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, chẳng
lẽ hắn không thấy vừa rồi mình nhắc nhở…

Ai ngờ đột biến xảy ra trong nháy mắt, làm cho nho sinh cùng đầu bếp đột ngột
trợn to đôi mắt.

Phụt!

Thừa dịp chén trà Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành che khuất tầm mắt bọn họ,
mũi ngân thương trong tay Miêu Nghị đột ngột lóe lên, lấy thế sét đánh không
kịp bưng tai cắm thẳng vào tim Mạc Thịnh Đồ.

Mạc Thịnh Đồ không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, mũi thương ló ra sau lưng
y đẫm máu đã nhanh chóng quét qua Trương Thụ Thành bên cạnh.

Trương Thụ Thành thấy có vẻ khác thường nhanh chóng lách mình né tránh, nhưng
lúc này đã muộn.

Một cánh tay trong nháy mắt rời khỏi thân thể bay đi, mũi thương dính máu quét
qua dưới nách y.

May nhờ y là người thứ hai bị độc thủ, có được chút thời gian phản ứng, nếu
không thân thể đã bị thương Miêu Nghị quét ngang ngực đứt làm hai đoạn.

Lúc này tiếng kêu thảm thiết thê lương của Mạc Thịnh Đồ mới phát ra, chén trà
cũng còn cầm trong tay, có thể thấy được một thương đánh lén của Miêu Nghị kia
thật là nhanh, nắm lấy cơ hội rất tốt.

Phần hông chỗ tay cụt Trương Thụ Thành cũng tuôn máu, y lách mình thật nhanh
đồng thời xòe năm ngón tay ra, hút thương của mình từ xa bay tới.

Rầm!

Sắc mặt Miêu Nghị dữ tợn tung cước đá bay Mạc Thịnh Đồ còn đang gào thét thảm
thiết, đồng thời quét thương ngang qua chém bay đầu y, khiến cho một suối máu
tươi phun ra ào ạt.

Mạc Thịnh Đồ đầu một nơi mình một nẻo ngã xuống, không còn gào thét được nữa.

Lão bản nương trên giường cũng đã ngồi dậy nhìn sang bên này. Bất kể là lực
đinh hay nho sinh đầu bếp đều không nghĩ tới Miêu Nghị đột ngột phát tác mà
không có chút dấu hiệu nào, khiến cho bọn họ còn tưởng rằng hắn không thấy
mình nhắc nhở.

Lúc này bọn họ mới phát hiện ra người tuổi trẻ nhìn như chất phác kia cũng có
tính tàn nhẫn, hơn nữa âm trầm thâm sâu, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã
lấy mạng, vô cùng quyết đoán.

Thử hỏi loại người như lão Bạch làm sao có thể truyền pháp cho một người tốt,
đương nhiên y chọn trúng Miêu Nghị là trải qua nhiều phương diện khảo sát. Nếu
như không có chút năng lực ứng biến và thích ứng sinh tồn nào, vậy y chỉ phí
công phu, chọn người như vậy chỉ là đi tìm chết.

Sắc mặt Trương Thụ Thành tái nhợt, đã dùng pháp lực phong bế vết thương tay
cụt và dưới nách xâm nhập vào phế phủ, tay còn lại cầm thương chỉ Miêu Nghị
gầm lên:

– Tiểu tặc, lại dám đánh lén chúng ta!

– Không đánh lén sợ rằng không phải là đối thủ của các ngươi!

Miêu Nghị nói thẳng không tị hiềm chút nào, giơ thương chỉ Trương Thụ Thành
giống như sát thần:

– Hai tu sĩ Bạch Liên tam phẩm lại dùng tới kỹ xảo hạ độc sau lưng một tu sĩ
Bạch Liên nhất phẩm như ta, giết các ngươi cũng cảm thấy buồn cười! Nói, là ai
chỉ điểm các ngươi?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.