Miêu Nghị say mê quan sát, chỉ thấy Hắc Thán đứng yên bất động đã toát ra khí
thế chấn nhiếp người, quả thật là hình thù kinh khủng, khí thế phi phàm, giống
như khủng long đến từ thời viễn cổ.
Miêu Nghị đi quanh mấy vòng đột nhiên dang rộng hai tay, bên trong nhẫn trữ
vật tuôn ra từng làn sương mù bạc, quấn lên thân thể hắn. Bộ thú giáp khí thế
phi phàm đã nằm gọn trên người hắn, chộp Nghịch Lân thương vào tay, phi thân
bay lên lưng Hắc Thán.
Đôi chiến ngoa ác lang đặt trên mũi dùi sắc bén ngang bụng Hắc Thán, Nghịch
Lân thương trong tay vung lên, tiếng long ngâm vang lên hùng dũng.
Nghịch Lân thương chỉ về phía đá ngầm nơi bờ biển chập chùng cao thấp, Hắc
Thán hí dài một tiếng, bốn vó như gió xông tới cực nhanh.
Chiến giáp bao trùm toàn thân Hắc Thán được luyện chế có hoa văn gió nổi mây
vần, lúc nó tăng tốc chạy nhanh nhất thời giống như đuổi mây xé gió, khí thế
bức người.
Mắt thấy sắp sửa đụng vào đá ngầm trên bờ biển, Miêu Nghị đột nhiên nằm rạp
người ở sau lưng Hắc Thán, chiến giáp trên người Hắc Thán trong khoảnh khắc
dâng lên bảo quang màu trắng.
Ầm!
Hắc Thán đâm đầu húc tới, một dãy đá ngầm cao năm sáu thước trong nháy mắt
chia năm xẻ bảy nổ tung. Miêu Nghị nằm trên lưng Hắc Thán lao ra khỏi đá vụn
tung bay tán loạn, không hề dừng lại chút nào, một mạch húc vào những khối đá
ngầm nhô lên cao trên bờ biển.
Miêu Nghị không thi triển bất kỳ công kích phụ trợ nào, chỉ thi pháp thúc giục
chiến giáp trên người Hắc Thán, núp ở trên lưng Hắc Thán, một cánh tay cầm
thương chếch về phía sau, mặc cho nó chạy thẳng một mạch húc về phía trước.
Đá ngầm một dãy dài năm sáu dặm trên bờ biển nổ tung từng ngọn bay tán loạn,
chợt thấy Hắc Thán quay đầu trở lại, cấp tốc chạy về.
Sắp sửa trở lại chỗ cũ, đột nhiên Hắc Thán giậm vó thật mạnh vọt lên không,
được uy lực một thân pháp bảo gia trì, chẳng những tốc độ nhanh hơn, lực nhảy
cũng càng thêm kinh người. Lần này nó nhảy như vậy vọt đi xa hơn hai trăm
thước, tà tà rơi xuống đất.
Đùng!
Mặt đất kêu ầm vang, lực xung kích hùng mạnh va vào mặt đất khiến cho cát bay
đá chạy.
Yêu Nhược Tiên phất ống tay áo liên hồi, gạt ra cát bay đá chạy đánh thẳng
tới.
Giữa bụi đất bay tán loạn, Hắc Thán dồn dập bất an xoay người lượn vòng quanh,
bốn vó đạp loạn không ngừng, rơi vào trạng thái vô cùng phấn khởi, tựa hồ cảm
thấy rất hưng phấn đối với lực phá hoại hùng mạnh vừa có của mình.
Miêu Nghị một thân chiến giáp tay cầm Nghịch Lân thương ngồi ngay ngắn trên
lưng nó, nhìn Yêu Nhược Tiên tỏ ra vui vẻ. Hiển nhiên hắn cũng rất hài lòng
với bộ chiến giáp mà Yêu Nhược Tiên luyện chế cho Hắc Thán.
Cảnh tượng trang bị cả người lẫn ngựa trước mắt này thật sự là làm người ta
ngắm mà sinh sợ, ngay cả Yêu Nhược Tiên cũng thấy ngẩn ngơ. Lão chỉ luyện chế
hai bộ pháp bảo nhất phẩm, nhưng không hiểu vì sao cảm thấy tốt hơn hết thảy
bất cứ pháp bảo nào mình đã luyện chế trước đây.
Yêu Nhược Tiên có vẻ buồn bực, cho long câu mặc vào chiến giáp toàn thân suy
đoán toàn bộ giới tu hành trước mắt là duy nhất. Dù sao vật cỡi long câu rất
phổ biến ở giới tu hành, cũng không phải là vật cỡi cao cấp gì, không ai phá
của đi luyện chế pháp bảo như vậy.
Ngay từ đầu lão đã không sử dụng tài liệu của mình, dù sao đều là của tiểu tử
này, lãng phí không đau lòng, vừa hay có thể dùng luyện tay một chút, thực
hành một số ý nghĩ của lão, để sau này lúc luyện chế pháp bảo cao cấp hơn có
thể sử dụng.
Tỷ như ý nghĩ luyện chế Nghịch Lân thương cũng không phải là kinh nghiệm đã
thành thạo, lão chỉ mang ý tưởng của mình ra thử nghiệm.
Bằng không bảo lão bỏ ra tài liệu cao cấp của mình làm thí nghiệm, vạn nhất
thất bại sẽ thiệt thòi không chịu nổi.
Nói trắng ra rồi chính là lão phung phí đồ của Miêu Nghị để làm thí nghiệm,
nếu như thất bại tiểu tử kia cũng không làm gì được mình, dù sao mình còn thu
được thật nhiều tiền công, không thể nào thua thiệt.
Ai có ngờ đâu vô tình cắm liễu, liễu xanh um, kết quả ngược lại luyện chế ra
được một bộ chiến giáp khí phách mười phần trước mắt.
Yêu Nhược Tiên âm thầm lẩm bẩm trong bụng, nếu như tách ra đơn độc hai bộ pháp
bảo người và long câu này bán có lẽ trị giá không được bao nhiêu tiền, nhưng
nếu bán đi thành bộ, những đại thế lực có con cháu tu vi yếu ớt nhất định sẽ
coi trọng, suy đoán trị giá không ít tiền.
Chẳng lẽ mình đã để tên tiểu tử này chiếm phần hơn không nhỏ?!
– Sao hả, lão phu luyện chế pháp bảo có hài lòng chăng?
Yêu Nhược Tiên hừ hừ hỏi.
Miêu Nghị cố làm ra vẻ bất đắc dĩ nói:
– Coi như tạm được, thế nhưng có một khuyết điểm, hai bộ đồ tổng cộng mười
tám món pháp bảo, nếu sử dụng đồng thời, bằng vào tu vi của ta không chịu nổi,
sợ rằng không cách nào sử dụng thời gian dài. Hơn nữa sau khi dùng qua bổ sung
năng lượng hao tốn cho mười tám món pháp bảo cũng không phải là con số nhỏ, ta
sợ đến lúc đó không chịu nổi.
Yêu Nhược Tiên nhất thời cười lạnh nói:
– Hiềm không tốt ư?
Miêu Nghị biết những lời kế tiếp của lão sẽ không dễ nghe, vội ho một tiếng:
– Cứ dùng tạm đi, dù sao cũng đã hao tốn vốn liếng nhiều như vậy…
– Hãy bớt sàm ngôn đi, lời hứa của ta đã thực hiện rồi, bây giờ đến phiên
ngươi giúp ta lấy trứng Minh Đường Lang.
Yêu Nhược Tiên chỉ chỉ hai bộ chiến giáp, không khách khí chút nào uy hiếp:
– Nếu không cách nào thực hiện cam kết, đừng nói ngươi không mang đi được hai
bộ chiến giáp này, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi khó bảo toàn!
Miêu Nghị không thể không theo, dĩ nhiên là gật đầu đáp ứng, nhảy xuống vật
cỡi, thu hai bộ bảo vật…
———–
Ban đêm, màn đêm buông xuống, tinh không mênh mông, một vầng trăng khuyết treo
cao giữa trời.
Bên ngoài Vạn Trượng Hồng Trần, trong tay Miêu Nghị cầm một cái gương, phản
chiếu ánh trăng vào trong màn sương mù máu.
Yêu Nhược Tiên lộ vẻ mong đợi đứng ở một bên, thỉnh thoảng nhìn vầng trăng
trên trời, thỉnh thoảng nhìn gương trong tay Miêu Nghị, lại xem thử trong màn
sương mù có động tĩnh gì không.
– Tiểu tử, làm như vậy có thể được sao?
Yêu Nhược Tiên ở một bên thấp giọng hỏi.
– Yêu tiền bối, hãy nhớ sau khi Minh Đường Lang ra ngoài không cần phải sợ,
nó không ở được quá lâu bên ngoài Vạn Trượng Hồng Trần, trứng nằm ở dưới bụng
nó, lão phải mau mau lấy trứng ra. Nhớ, ngàn vạn lần không nên quá tham lam,
nếu không sẽ chọc giận nó, đến lúc đó chúng ta không thể nào chạy thoát…
– Ừ… Ừ… Ừ… Được, được, ta nhớ rồi…
Miêu Nghị đem lời của lão Bạch dạy cẩn thận dặn dò Yêu Nhược Tiên từng chuyện
một.
Lúc này Yêu Nhược Tiên ngoan ngoãn như con cháu loài rùa, Miêu Nghị nói gì
cũng gật đầu đáp ứng. Từ lúc hai người gặp nhau tới nay, đây là lần đầu tiên
lão tỏ ra dịu dàng với Miêu Nghị như vậy.
Không có cách nào, lão biết nếu lợi dụng khéo léo, tiểu Đường Lang sẽ có muôn
vàn diệu dụng. Thử nghĩ tiểu tử thối bên cạnh mình nếu không phải là có tiểu
Đường Lang tương trợ, chỉ là một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm sao có thể giết chết
bảy mươi hai trại chủ lấy được nhiều đồ như vậy.