Người ta đã nói tới nước này, mình còn có lời gì để nói?
Dương Khánh hơi có vẻ kích động khom người hành lễ lần nữa:
– Tạ Hành Tẩu thành toàn, đại ân Hành Tẩu hôm nay, ngày khác Dương Khánh sẽ
báo!
Phùng Chi Hoán phất tay nói:
– Đi đi, việc này không nên chậm trễ, chậm sẽ có thể sinh biến, mau mau đi
chuẩn bị, ngươi hãy bảo trọng!
Dương Khánh chắp tay, không nói thêm gì nữa, xoay người sải bước rời đi.
Phùng Chi Hoán đứng dưới gốc tùng chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn Dương Khánh
dần dần xuống chân núi đi xa.
Sau lưng một tên thị nữ nhẹ nhàng tiến lên một bước, dịu dàng nói:
– Chủ nhân, Dương Khánh đầu dựa vào Hà Vân Dã sợ rằng cũng có ảnh hưởng đối
với danh dự ngài.
Ý nàng đang nhắc nhở chủ nhân, y là người của ngươi, ngay cả người của mình
cũng không bảo vệ được, truyền đi sợ là sẽ làm cho những người khác bất mãn
trong lòng.
Hai người chung sống đã nhiều năm, Phùng Chi Hoán há có thể không hiểu ý của
nàng, lắc đầu nói:
– Ta cũng không muốn y đầu dựa vào người khác, thịt béo tới tay để cho người
khác ăn, nàng cho rằng ta vui lòng sao, nhưng ta không bảo vệ được! Chính là
bởi vì không bảo vệ được, ta mới chủ động để cho y đi đầu dựa vào Hà Vân Dã,
hơn nữa muốn cho y mau chóng đầu dựa vào Hà Vân Dã trước khi có chuyện xảy ra.
Chỉ cần Dương Khánh làm như vậy, sau này truyền ra chính là y bất nhân với ta
trước, xảy ra chuyện ta khó lòng bảo vệ được y, người khác cũng không thể nói
ta không phải.
Thị nữ bừng tỉnh ngộ hiểu ra, không trách chủ nhân chủ động thúc giục Dương
Khánh mau sớm đầu dựa vào Hà Vân Dã. Chỉ có để cho Dương Khánh đầu phục Hà Vân
Dã trước khi có chuyện xảy ra, một khi chuyện gì xảy ra chủ nhân nàng mới có
thể ngồi yên không để ý tới, thử hỏi ai mà bảo vệ một tên phản đồ?!
Nếu Dương Khánh không đầu dựa vào Hà Vân Dã, một khi chuyện xảy ra, nếu chủ
nhân khó bảo vệ được Dương Khánh đó mới thật là chuyện mất mặt, mới thật sự
làm cho những người khác bất mãn.
Chủ động thúc giục Dương Khánh đầu dựa vào Hà Vân Dã, chẳng qua là muốn cho
Dương Khánh lưng đeo danh tiếng phản đồ trước, như vậy chủ nhân mới có thể
ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, cho dù là ai cũng không nói được gì.
Thị nữ bội phục vô cùng, sau đó lại không khỏi lo âu nói:
– Dương Khánh kia rất thông minh, nếu như y nhìn thấu suy nghĩ của chủ nhân,
không đầu dựa thì làm sao bây giờ?
Phùng Chi Hoán cười lạnh nói:
– Chỗ của ta không ra tay giúp y, hôm nay y còn có lựa chọn khác sao? Y giết
người của Hàn Lục Bình, bên Hàn Lục Bình cũng không thể nào thu y được!
– Chủ nhân anh minh!
Thị nữ nịnh nọt một câu.
———–
Mà Dương Khánh vừa rời đi đỉnh núi, sắc mặt liền tối sầm xuống.
Mới vừa rồi bất quá là lá mặt lá trái, thật ra thì trong lòng chỉ có một chữ
hận, nhưng không thể không phối hợp với Phùng Chi Hoán.
Y chấp chưởng Nam Tuyên phủ tới nay, vì ổn định thế cục đã nộp cho Phùng Chi
Hoán hơn phân nửa ích lợi, chính là hy vọng Phùng Chi Hoán giúp mình chống lại
áp lực phía trên. Kết quả chuyện tới trước mắt, Phùng Chi Hoán được lợi lại
không có chút gì là bảo vệ y, chỉ nói một câu nhẹ như gió thoảng bảo y đi đầu
dựa vào Hà Vân Dã, không muốn dính dáng chút phiền phức nào.
Dương Khánh chỉ hận mình trước đây bị mù mắt, sớm biết như vậy trước đây cần
gì phải đầu dựa vào Phùng Chi Hoán, trực tiếp đầu phục Hà Vân Dã không phải là
ung dung tự tại sao.
Y vốn là thủ hạ của Lư Ngọc, vì tự vệ lại thêm được Phùng Chi Hoán âm thầm bảo
đảm, mới phản Lư Ngọc đi theo Phùng Chi Hoán. Hôm nay Phùng Chi Hoán lại muốn
buộc y thay đổi môn đình đầu dựa vào Hà Vân Dã, rõ ràng là muốn y trở thành
loại nô tài sớm đầu tối đánh.
Sau này Dương Khánh còn mặt mũi nữa hay không, chuyện này làm sao y có thể đối
mặt mọi người từ trên xuống dưới, đối mặt bộ hạ làm sao kẻ dưới phục tùng?
Dương Khánh không phải người ngu, Phùng Chi Hoán chủ động khuyên mình đầu dựa
vào Hà Vân Dã là có ý gì, y đã biết rất rõ ràng, nhưng y là người trong cuộc
không có lựa chọn khác…
———–
Miêu Nghị xa ở Vô Lượng quốc lại không biết chỗ dựa lớn của mình đã gặp phiền
phức không nhỏ.
Phía dưới người chỉ thấy người phía trên nhận được ích lợi nhiều hơn, chỉ thấy
Dương Khánh tọa trấn một phủ, chỉ thấy phủ chủ tay cầm quyền to uy phong,
nhưng nào biết cái khổ của người phía trên.
Miêu Nghị cũng rất hâm mộ Dương Khánh, ngồi ở vị trí phủ chủ e rằng không cần
làm gì cả, hàng năm cũng có thể có một đống lớn Nguyện Lực Châu thu vào, không
phải như mình vì chút Nguyện Lực Châu phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi liều
mạng.
Bất quá lúc này Miêu Nghị đang vô cùng vui vẻ.
Yêu Nhược Tiên lại tốn một tháng luyện chế xong chiến giáp cho vật cỡi, đã mặc
ở trên người Hắc Thán.
Mà Hắc Thán lại hết sức không được tự nhiên, thân thể uốn tới ẹo lui, từ trước
tới nay chưa từng bị ràng buộc bực mình như vậy, thường kẻ mập rất ghét trói
buộc.
– Tên mập chết tiệt đừng động, để ta ngắm nghía một phen.
Miêu Nghị đi vòng quanh nó chậc chậc thành tiếng khen ngợi.
Lúc này Hắc Thán rất là uy vũ bất phàm, vóc người khôi ngô khí phách, không
thấy vẻ mập mạp như trước, bởi vì đã được một thân khôi giáp sáng bạc bao phủ.
Đầu đội giáp cứng, trên trán có một mũi dùi sắc bén nhô ra, giống như độc giác
thú. Trên dưới miệng cũng có hai mũi dùi sắc bén, hai bên miệng là hai hàng
mũi dùi bằng ngón cái cũng vô cùng sắc bén, có hơn mười mũi, nếu ai bị nó húc
đầu một cái, cho dù là không chết cũng phải trầy da sứt thịt.
Cổ được vảy cá bao phủ, từng mảng vảy bạc to bằng nắm tay chất chồng tầng tầng
lớp lớp. Chỉ có bộ vị bờm trên lưng cổ không được bao phủ kín hoàn toàn, để lộ
ra bờm phất phơ có vẻ tiêu sái. Đến ngực lại được bao phủ bằng giáp cứng rắn,
cũng có một mũi dùi sắc bén nhô ra giữa ngực.
Thân thể to lớn cũng được từng mảng vảy to bằng nắm tay bao trùm, hai bên bụng
có ba mũi dùi dài, lúc Miêu Nghị cỡi nó có thể dùng phòng ngự, lại có thể đạp
chân trên đó.
Mông nó cũng được giáp cứng bao quanh, chỉ để lộ cái đuôi ra ngoài phe phẩy.
Trên đuôi có một mũi dùi dài đâm xéo về phía sau, hai bên mông trái phải mỗi
bên có ba mũi dùi sắc bén dài chừng ba ngón tay, thành hình tam giác.
Tứ chi của nó được giáp cứng bao phủ kín mít, cho phép hoạt động khớp xương,
bên ngoài hai bên đùi cũng có mũi dùi sắc bén hướng ra phía ngoài. Trước sau
trái phải khớp xương đầu gối tứ chi có bốn mũi dùi bằng ngón tay cái sắc bén,
trên bốn vó to bằng miệng bát cũng có bốn mũi dùi hơi nhỏ hơn một chút.
Chẳng những toàn thân trên dưới Hắc Thán được chiến giáp bao phủ, hơn nữa
những vị trí dễ va chạm đều được luyện chế mũi dùi dài ngắn lớn nhỏ không đồng
nhất tiến hành bảo vệ, một khi va chạm vào nhau chắc chắn sẽ chiếm phần hơn.
Lúc này Hắc Thán đã không giống như vật cỡi, mà giống như là một con quái thú
dữ tợn thân khoác giáp gai.