Nhượng Xuân Quang

Chương 47: Nàng cũng không dám cậy sủng mà kiêu nữa rồi


Editor: June

Xe ngựa quay lại, Mộ Cẩm đến y quán.

Đại phu cẩn thận bắt mạch cho Nhị Thập, nói: “Cô nương cơ thể không sao, nhưng hàn thấp ngưng trệ. Có phải ăn đồ lạnh hay không?”

Mộ Cẩm suy nghĩ, đồ ăn đều giống nhau.

Dương Đào nhạy bén nghĩ tới một chuyện, tiến lên nói: “Đại phu, cô nương nhà ta mấy ngày gần đây có uống canh tránh thai.” Nàng liền chuyển đơn thuốc qua.

Đại phu nhận lấy, đưa mắt nhìn. “Canh tránh thai có tính lạnh, thỉnh thoảng uống thì không sao. Không nên uống lâu dài.”

“Cảm tạ đại phu.” Mộ Cẩm ôm ngang người Nhị Thập.

Bốn người trở về biệt viện.

Nhị Thập nằm trên đệm nửa tỉnh nửa mê.

Trên đường, Dương Đào dừng lại sắc thuốc giảm đau được đại phu kê cho.

Mộ Cẩm đỡ Nhị Thập, tự tay đút cho nàng uống.

Nhị công tử rốt cuộc cũng có lúc khiến nàng thoải mái. Nàng giơ tay ôm lấy hắn.

“Như thế nào lại nghe lời như vậy? Nghe lời như vậy thật không giống ngươi.” Lời nói mặc dù nói vậy, Mộ Cẩm vô cùng hưởng thụ cái ôm của nàng. Hắn vén tóc nàng, “Trong nội cung có một bí thuật, sau khi Hoàng Thượng sủng hạnh phi tử, cung nữ sẽ xoa bóp cho phi tử, tiết long chủng ra.”

Nhị Thập cọ cọ ngực hắn.

Mộ Cẩm nói: “Về sau uống ít canh tránh thai.”

Nàng gật đầu. Có lẽ là mơ hồ, nàng vậy mà lại nghe như Nhị công tử đang thương tiếc nàng.

– —

“Trác Thạch chưa về.” Tiêu Triển liếc mắt nhìn trời, “Cái tòa Đông cung này trống vắng lạ thường.”

Thanh Lưu không dám lên tiếng, bởi vì chỉ có chủ tử mới có thể nói cung điện trống vắng.

Lúc này, ngoài cửa có người truyền lời: “Thái Tử điện hạ, Chu Văn Đống cầu kiến.”

“Để hắn vào đi.” Tiêu Triển đi vào thư phòng.

“Thần tham kiến Thái Tử điện hạ.” Chu Văn Đống hành lễ.

Tiêu Triển hỏi: “Trác Thạch khi nào trở về?”

“Thần không rõ.” Chu Văn Đống không quan tâm đường đi của Lý Trác Thạch.

Thái Tử ban thưởng nàng ta thân phận Thái Tử Phi, là vì cảm thấy nàng ta có thể dùng được. Tâm phúc của Tiêu Triển không hề coi Lý Trác Thạch là Thái Tử Phi chính thức.

Nô tài nghe lệnh chủ tử, tình cảnh Lý Trác Thạch như vậy, có thể nói Tiêu Triển có chút ngầm đồng ý. Tiêu Triển mở miệng: “Hôm nay tới có chuyện gì?”

“Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, mật thám từ Thượng Đỉnh Thành đã trở về.”

“Nói.”

“Lâm Quý Đồng không cha không mẹ, là một cô nhi. Khoảng chừng bảy, tám tuổi, được Lâm đại phu tính tình cổ quái trong thành nhặt được, đi theo bên người Lâm đại phu học tập y thuật. Dịch kinh bát quái cũng do Lâm đại phu truyền dạy.” Chu Văn Đống nói: “Lâm Quý Đồng bị sinh non, thể chất gầy yết, thở hổn hển, thỉnh thoảng lại ho khan. Tính tình hay thích làm việc thiện, thường chữa bệnh từ thiện cho dân nghèo trong vùng.”

“Tính tình cổ quái?” Tiêu Triển nhớ lại: “Ta từng nghe Hoàng Thượng nói, lúc người đến Thượng Đỉnh Thành tìm đại phu, cũng gặp một đại phu tính khí khó chịu. Đại phu có giao tình với tiên Hoàng hậu, lúc này mới đồng ý chữa trị cho Hoàng Thượng.”

Vẻ mặt Chu Văn Đống nghiêm lại: “Thái Tử điện hạ, Lâm đại phu tên là Lâm Ý Trí, cùng với đại phu Hoàng Thượng đã gặp, liệu có phải cùng là một người hay không?”

“Nếu nói vậy thì thật trùng hợp.” Tiểu Triển như suy nghĩ điều gì đó: “Lần trước ngươi nói, Mộ nhị công tử cũng bởi vì cơ thể yếu ớt nên đi tìm thầy chữa bệnh ở Thượng Đỉnh Thành?”

“Đúng vậy.”

“Khi đó, Mộ nhị công tử mấy tuổi?”

“Khoảng chừng tám tuổi. Cùng lúc Lâm Quý Đồng đến Thượng Đỉnh Thành.”

“Cùng tìm vị đại phu đó sao?”

“Lâm Ý Trí nổi danh thần y ở nơi đó. Mộ lão gia ngàn dặm tìm thầy chữa bệnh, tìm chính là tìm thần y.”

“Lâm Quý Đồng, Mộ nhị công tử, cùng là sinh non thể yếu, đều khoảng tầm tám tuổi, đều cùng một đại phu chữa trị.” Tiêu Triển chậm rãi nói: “Khác nhau duy nhất chính là, một gã thì đến nay vẫn còn thở hổn hển, một gã thì vui vẻ tung tăng.”

Đâu chỉ là vui vẻ không đâu, nghe xong Chu Văn Đống hình dung, Mộ nhị công tử không có đến nửa phần dáng vẻ tiều tụy.

Tiêu Triển nhắm mắt lại, cảm thấy tim trong ngực đập nhanh khó chịu. Trùng hợp chồng chéo quá nhiều, nhiều đến mức hắn không thể không nghi ngờ. Hắn phất phất tay, “Lui xuống trước đi đã.”

“Vâng.” Chu Văn Đống rời đi.

Tiêu Triển xoa xoa mi tâm, rồi sau đó đi cung Hoàng hậu thỉnh an. Hỏi lại lúc chiến sự ở Tây Phụ Quan, đại phu chữa trị cho Hoàng Thượng là ai.

“Vị đại phu kia tên là Lâm Ý Trí, là bằng hữu cũ của Chân hoàng hậu. Hoàng Thượng được trị khỏi lập tức hạ lệnh, Lâm Ý Trí cả đời không được rời khỏi Thượng Đỉnh Thành.” Nói đến đây, Hoàng hậu phẩy quạt phía vai phải, hỏi: “Sao lại hỏi việc này?”

Tiêu Triển nói: “Hôm nay nhớ tới Trác Thạch bị thương, có chút bận tâm. Ngày khác mang nàng đi Thượng Đỉnh Thành một chuyến.”

“Lâm Ý Trí không có y đức, thường thấy chết mà không cứu. Ngoại trừ nghe vài câu của Chân hoàng hậu, những người khác nói gì đều không nghe vào.” Nói đến đây, Hoàng hậu đột nhiên nở nụ cười. “Lâm Ý Trí y thuật cao minh thì được cái gì? Cứu không nổi Chân hoàng hậu. Nữ nhân kia ngã một cái, thân thể như bị phá nát.”

Tiêu Triển nở một nụ cười, không nói chuyện, chỉ chốc lát sau đã đi ra.

Ánh nắng đổ xuống, hành lang dài êm ả, yên tĩnh. Tiểu Triển không cảm thấy ấm áp, ngược lại tựa như ngâm trong mưa đá, khóe miệng nhếch lên tàn nhẫn.

Trở lại thư phòng, hắn ngồi xoa trán.

Lâm Ý Trí, Mộ Cẩm, Lâm Quý Đồng, quá nhiều trùng hợp? Một cái ý niệm chợt lóe lên trong đầu.

Mộ Cẩm cùng Lâm Quý Đồng khi đó tìm thầy chữa bệnh, trong nội cung có một đứa bé trai tám tuổi, bị chết trong hỏa hoạn.

Tứ hoàng tử lúc chết khuôn mặt bị thay đổi hoàn toàn.

Tiêu Triển nghĩ, thay đổi hoàn toàn, tức là không có cách nào phân biệt được thi thể có phải là Tứ hoàng tử hay không.

Trùng hợp đến vô cùng. Đối với Lâm Ý Trí chỉ cúi đầu nghe theo tiên Hoàng hậu, chữa trị cả hai bé trai chạc tuổi với Tứ hoàng tử. Một trong số đó thì như lửa đỏ mặt trời chói chang. Có một gã hộ vệ bí ẩn tinh nhuệ.

Cái tính tình hung hăng càn quấy… Chẳng phải cực kỳ giống Tứ hoàng tử sao?

Người Tiêu Triển bật hẳn về phía trước, đột ngột bám lấy ghế, lòng bàn tay bám chặt trên chiếc ghế điêu khắc hoa văn rồng.

Một hồi lâu, hắn mới thấy đau, dùng tay còn lại xoa xoa bàn tay.

Tiêu Triển nhìn lên mái hiên cung điện: “Thanh Lưu, Trác Thạch còn đang ở Hướng Dương Thành không?”

“Hồi bẩm Thái Tử điện hạ, đúng vậy.”

“Ta cũng đi Hướng Dương Thành nghe kịch một chút.” Tiêu Triển muốn cười, kéo kéo khóe miệng, lại không nhếch lên nổi.

– —

Ngày hôm sau.

Ở khách điếm nhìn thấy Tiêu Triển, Lý Trác Thạch vô cùng kinh ngạc. Mộ Cẩm khả nghi, có điều chỉ là một thương nhân, lại khiến cho Thái Tử rời cung.

Tiêu Triển kéo tay nàng qua, nói: “Đối với Mộ Cẩm, tâm ta không có cách nào dỡ xuống phòng vệ. Chỗ nào cũng có trùng hợp, chỗ nào cũng còn nghi ngờ, chỗ nào cũng không có chứng cứ rõ ràng.”

Lý Trác Thạch hỏi một câu, “Thái Tử điện hạ mấy ngày nay ngủ ngon không?”

Tiêu Triển cười dịu dàng: “Không có nàng, ngủ không ngon.”

“Thái Tử điện hạ là do nghi ngờ khó ngủ.” Hắn hàng ngày, ngoại trừ tính toán thì cũng toàn tính toán, ngủ yên thế nào được. Nàng muốn rút tay về.

Tiêu Triển nắm càng chặt hơn. “Nếu là lúc trước, ta rất có thể sẽ cưỡng ép thân tín của Mộ Cẩm hoặc điều quan binh diệt phỉ, bắt Lâm Quý Đồng, ép hỏi chân tướng. Nhưng nàng không muốn lạm sát người vô tội, ta chỉ có thể âm thầm điều tra, hao tốn thời gian, sức lực. Chuyện tới bây giờ, chỉ mất một gã ám vệ vốn cận kề cái chết sống không quá năm nay.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn giống như thâm tình vạn chủng, “Trác Thạch, gặp nàng, ta đã mang lương tâm cả đời ra dùng hết.”

Lý Trác Thạch không nói lời nào, không được tự nhiên mà dựa vào hắn. Quá lâu, hắn giả vờ yêu thương như vậy quá lâu rồi. Bốn ngày trước, nàng truyền thư cho hắn, nói hắn biết nàng bị thương. Hắn chưa từng hỏi qua một câu về vết thương đó.

Tiêu Triển an tĩnh một hồi, hỏi: “Tiểu thiếp bị câm kia có phải rất ngờ nghệch không?”

“Không.” Lý Trác Thạch đẩy hắn ra, “Nàng ấy rất tỉnh táo, bình tĩnh.”

“Quan hệ với Mộ Cẩm thế nào?”

“Vô tình vô ái. Nàng muốn rời khỏi Mộ phủ, nhưng rất đắn đo. Ta hi vọng có thể giúp nàng ấy hết sức.”

“Có nhược điểm gì rõ ràng không?”

“Tâm địa lương thiện.”

Tiêu Triển nở nụ cười, “Nàng rốt cuộc cũng biết lương thiện là nhược điểm rồi. Khi nào thì sửa lại?”

Lý Trác Thạch nhìn hắn một cái, “Nàng có lẽ không biết chuyện hộ vệ của Mộ Cẩm, buông tha nàng đi.”

“Yên tâm, ta không giết nàng ta. Ta muốn gặp mặt nàng ta thôi.” Tiêu Triển nói: “Mộ Cẩm thương yêu nàng ta đến bây giờ, có thể thấy được có tín nhiệm nhất định. Muốn xây dựng tín nhiệm phải mất cả đời, phá hủy nó chỉ vẻn vẹn trong tức khắc. Chỉ cần chúng ta gõ mở cánh cửa đó, làm phá vỡ sợi dây giữa nữ nhân này với Mộ Cẩm, nàng ta ngày sau có thể để chúng ta lợi dụng.”

“Nếu như giữa bọn họ không thể phá vỡ?” Nhị Thập mặc dù không có ý niệm yêu đương, nhưng cũng chưa từng lộ ra việc riêng tư của công tử nhà mình. Lý Trác Thạch cảm thấy, sợ rằng Nhị Thập khó có thể bị Thái Tử lợi dụng.

“Sẽ không.” Tiêu Triển không bao giờ tin không có mối quan hệ nào không phá vỡ được, kể cả giữa hắn và phụ hoàng, mẫu hậu của hắn. Hắn đi được tới đây, chỉ có một người duy nhất khiến hắn không nghi ngờ, chính là bản thân hắn.

“Thái Tử kết luận thế nào?”

Tiêu Triển nở nụ cười, không trả lời. Kéo Lý Trác Thạch, ôm nàng không buông.

Hoàng Thượng đa nghi, hoàng tử đa nghi. Người sinh ra trong hoàng cung, không có đến một thời khắc để lòng mình thoải mái. Ngự hoa viên rồi ao sen này, bao năm qua đã chôn vùi biết bao nhiêu cung nữ, thái giam đã sớm quên tên của chính mình.

Mộ Cẩm nhất định trời sinh tính đa nghi. Bởi vì, hắn là huynh đệ của Tiêu Triển.

– —

Hôm qua, Nhị Thập nằm một ngày đã thoải mái hơn nhiều. Buổi chiều, nàng lại đi ra ngoài nghe hát kịch.

Vừa ra đến trước cửa, Mộ Cẩm giữ nàng lại, trêu chọc nàng nói: “Không mời ta nghe kịch?”

Nhị Thập dũng cảm lắc đầu. Nàng tự nghĩ, coi như đây là cậy sủng mà kiêu đi.

Cái sủng ái này chính là Mộ Cẩm cho. Hắn niết khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong giây lát, “Đi đi.”

Nàng xoay người định đi.

Hắn lại giữ chặt, nâng cằm nàng lên, ép nàng ngẩng đầu. Hắn nhìn kỹ dung mạo của nàng, chính là giống như trước kia. Nhưng… “Ngươi dùng phấn dưỡng nhan gì?”

Nhị Thập sờ sờ mặt, khoa tay múa chân: “Giống như trước đây.”

“À, đi đi.”

Nàng cùng Dương Đào ra cửa.

Mộ Cẩm nhìn bóng lưng nhỏ bé, mềm mại của Nhị Thập.

Hết thảy không thể so được với các nữ tử của Mộ nhị công tử, trong mắt hắn, thế này chỉ được gọi là nhan sắc bình thường. Có điều, càng gặp nàng, càng thấy xinh đẹp, mặt mày dễ thương, có một chút phong tình không nói nên lời. Hắn khi nhìn thấy, không dời được con mắt. Cả lúc trên giường, đôi khi cũng muốn đem khăn lụa trên mặt nàng lấy ra, nhìn kỹ bộ dạng vì hắn mà sung sướng của nàng.

Có lẽ là mắt yếu rồi. Trở về Yểm Nhật Lâu gặp mấy đại mỹ nhân, phải dưỡng mắt.

Thốn Bôn không tiếng động mà xuất hiện sau lưng Mộ Cẩm, “Nhị công tử, kinh thành truyền tin tới, Thái tử rời kinh, đến Hướng Dương Thành.”

“Đã biết.” Mộ Cẩm nhìn hình bóng của Nhị Thập biến mắt chỗ cửa hoa viên, “Đây là cơ hội cuối cùng cho nàng. Nếu như phản bội…” Ba chữ “Giết không tha” bị nghẹn trong họng.

“Vâng.” Nhưng cơ hội này quá mạo hiểm. Nửa câu sau của Thốn Bôn cũng nghẹn lại trong họng.

– —

Nhị Thập lúc về đi trà lâu nghe sách.

Không ngờ, có một ngày nàng lại đi nghe sách, xem kịch như cuộc sống của người giàu có.

Người đọc sách gõ thước gỗ: “Sách tiếp theo. Lần trước sách kể, hái hoa tặc háo sắc thành tính, kiếm khách vô danh đã thay trời hành đạo. Hai người đại chiến 300 hiệp.”

Hóa ra, chuyện của Thốn Bôn đã được dựng thành kịch. Nhị Thập nghe rất nhập tâm.

“Nhị Thập cô nương.” Một tiếng gọi khiến nàng hoàn hồn.

Lý Trác Thạch hôm nay lại mặc bỉ giáp, bớt đi sự yếu đuối của nữ nhi bình thường, khí phách bừng bừng. “Cô hôm qua không phải đi Bình Sơn rồi sao?”

“Hồi bẩm Lý cô nương.” Dương Đào giải thích nói: “Tạm thời có việc nên chậm trễ.”

Nhị Thập nở nụ cười, đảo mắt nhìn thấy Tiêu Triển sau lưng Lý Trác Thạch.

Ánh mắt chân thành của Tiêu Triển vốn rơi trên người Lý Trác Thạch, lại dời đến Nhị Thập. Hóa ra Mộ nhị công tử yêu thích giai nhân thanh tú như vậy.

Lý Trác Thạch giới thiệu hai người với nhau. Bốn người ngồi cùng một bàn nghe kịch.

Trước khi đi ra ngoài, Thốn Bôn dặn dò qua Dương Đào, “Nhớ kỹ, một tấc cũng không rời Nhị Thập cô nương.”

Dương Đào cẩn thận, để ý Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch mọi lúc.

Lý Trác Thạch nói chuyện về bình thư, Nhị Thập hoặc là gật đầu, hoặc là lắc đầu, hoặc cười nhẹ.

(*Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)

Tiêu Triển nói chuyện: “Ta đã học sơ qua ngôn ngữ của người câm điếc. Cô nương nếu muốn nói chuyện phiếm, có thể dùng ngôn ngữ của người câm điếc.”

Nhị Thập có chút ngạc nhiên, làm tư thế tay: “Công tử vì sao lại học ngôn ngữ của người câm điếc?”

Tiêu Triển cau mày, “Ngôn ngữ của người câm điếc cô nương học ở đâu? Không giống với bình thường.”

Nhị Thập chợt hiểu ra, những cái động tác tay này chỉ sợ toàn là do Nhị công tử bịa ra. Nói cách khác, những người khác nhìn không hiểu, nàng chỉ có thể cùng hắn nói chuyện. Đây là việc Nhị công tử làm ra. Nhị Thập chẳng muốn so đo.

Bất đồng ngôn ngữ của người câm điếc, nói chuyện phiếm cũng liền thôi.

Trong gian phòng, có một nam tử áo đen vẻ mặt vội vàng.

Nhị Thập thấy trên lưng hắn có một thanh trường kiếm, đoán rằng là nhân sĩ giang hồ.

Hắn đến trước mặt, xoay người bên tai Tiêu Triển thấp giọng: “Thái Tử điện hạ — “

Lông mày lạnh lẽo của Tiêu Triển xẹt ngang.

Nam tử lập tức đổi giọng: “Công tử.”

Muộn rồi, Nhị Thập đã nghe thấy. Nàng bị dọa vội vàng cúi đầu. Nàng ngồi cạnh Tiêu Triển, nam tử đứng ở giữa hai người. Dương Đào ngồi đối diện không nghe thấy tiếng gọi nhỏ này.

“Cô nương có phải là không nghe thấy hay không?” Tiêu Triển nghiêng người, hỏi bên tai Nhị Thập.

Vẻ mặt nàng như người vô tội, giả bộ như không nghe thấy.

“Đừng giả ngốc.” Hắn cười đến sâu xa khó hiểu. “Chúng ta cần nói chuyện một chút.”

Nhị Thập không còn cách nào khác, chỉ đành cùng hắn nói chuyện một chút.

Nghe kể sách xong, bốn người đến khách điếm.

Nhị Thập bất đắc dĩ nghe được thân phận của Tiêu Triển, nàng không muốn làm liên lụy Dương Đào, để cho Dương Đào chờ ngoài sân.

Nhị Thập đi theo Tiêu Triển cùng Lý Trác Thạch vào phòng.

Cửa đóng lại, nàng nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống. Danh tiếng “Thái Tử” Tiêu Triển không biết thật hay giả, chỉ sợ là thật, nàng có mười cái mạng chết cũng không đủ.

Nhị công tử tuy là Tứ hoàng tử, lại không có quyền lực trong triều. Thái Tử so với Nhị công tử nguy hiểm hơn gấp trăm lần.

Tiêu Triển vốn đang cười hiền lành: “Ta đến đây vì phụng chỉ cải trang vi hành, chỉ cần ngươi che giấu thân phận của ta, ta sẽ không làm hại ngươi.” Hắn đưa ra một chiếc kim bài hoa văn hình rồng.

Nhị Thập biết rõ, Kim Long là biểu tượng của hoàng thất. Nàng gật đầu liên tục. Nhất định phải che giấu, nhất định phải che dấu. Chỉ là… chỗ Nhị công tử, nên nói hay không.

“Nếu ngươi để lộ bí mật về thân phận của ta, chính là cãi lại thánh chỉ, liên lụy gia tộc.” Ngữ khí Tiêu Triển đột nhiên lạnh lùng: “Nhà ngươi ở chỗ nào, ta chỉ cần tra là biết.”

Nhị Thập dập đầu. Nhất quyết không nói, Nhị công tử cũng không nói.

“Nghe Trác Thạch nói, ngươi muốn rời khỏi công tử nhà ngươi.” Tiêu Triển lại trở nên hiền lành, “Nếu ngươi giữ được bí mật, ta liền giúp ngươi rời đi.”

Sắc mặt Nhị Thập trắng bệch, vội vàng lắc đầu, nàng giơ hai ngón tay làm động tác giống như đi bộ, lại dùng tay kia chặn lại, bày tỏ chính mình không muốn đi.

Lý Trác Thạch cho rằng Nhị Thập quá sợ hãi uy nghiêm của Thái Tử, ôn tồn nói: “Nhị Thập cô nương không cần sợ hãi, Thái Tử cho cô đi, mười cái Mộ gia cũng không ngăn được cô.”

Nhị Thập vội vàng lắc đầu. Mộ gia ngăn không được, nhưng Nhị công tử sẽ đuổi giết nàng đến tận chân trời góc biển.

“Ta thấy thương cảm cho ngươi, một nữ nhân nhỏ bé bị nhốt bên người một gã công tử quyền quý, vô danh vô phận.” Mặt mày Tiêu Triển lại chuyển lạnh: “Chẳng lẽ là, cô nương cho rằng ta đường đường là Thái Tử, lại sợ công tử nhà cô hay sao?”

Nhị Thập lại liên tục lắc đầu.

Rời đi, Nhị công tử sẽ không bỏ qua nàng.

Không đi, lại trở thành coi thường uy nghiêm của Thái Tử.

Nàng đắc tội hai nhân vật lớn không được đắc tội.

Nhị Thập sợ mất hồn mà trở lại biệt viện.

Dương Đào đem chuyện hôm nay bẩm báo lại cho Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm lập tức đen mặt, đi đến ngoài cửa Nhị Thập, kiềm chế cơn giận dữ mà tiến vào phòng.

Nhị Thập mau lẹ đổi về vẻ mặt nghiêm túc.

Hắn hỏi nhẹ: “Vì sao hôm nay ngươi gặp người lạ, lại không mang theo Dương Đào?”

Nhị Thập khoa tay múa chân nói: “Lý cô nương cùng ta nói chút chuyện riêng…” Nàng cảm thấy mình lấy cái cớ này quá vụng về rồi.

Quả nhiên, Mộ Cẩm nói: “Dương Đào tận mắt nhìn thấy ngươi cùng Lý Thạch và nam nhân của Lý Thạch đi vào cùng một chỗ.”

Nhị Thập cắn môi. Thái Tử nói liên lụy gia tộc, nàng không thể trêu vào. Cũng không được trêu chọc Nhị công tử.

Mộ Cẩm vặn chặt cằm nàng, “Ngươi cùng bọn họ đã nói cái gì?”

Nàng lắc đầu, khoa tay múa chân: “Nhị công tử, ta chưa nói gì hết.”

“Thân phận Lý Thạch khả nghi, bảo ngươi đừng tiếp cận, ngươi không nghe. Hiện tại lại còn đóng cửa nói chuyện.”

Nhị Thập học theo trước kia, muốn cọ cọ người hắn.

Mộ Cẩm tránh đi, “Chiêu này hết linh rồi. Ngươi có quý thủy, không hầu hạ ta được.” Tay hắn rất lạnh, ánh mắt càng lạnh lẽo, “Nếu ngươi phản bội ta, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Nhị Thập gật đầu. Nàng cũng không dám cậy sủng mà kiêu nữa rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.