Editor: June
Ăn cái gì mà ăn, bị chọc giận no luôn rồi.
Nhị Thập ngồi im bất động.
Mộ Cẩm nói: “Ta đếm một hai ba, đứng dậy tới ăn cơm.”
Hắn đếm kệ hắn. Nàng nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Mộ Cẩm ngay cả một hai ba cũng lười đếm, cúi người ôm ngang người nàng, bế nàng lên.
Nhị Thập giật mình, cựa quậy eo, chân đạp hoảng loạn, chỉ sợ bị vứt xuống.
“Ngươi không ăn cơm sao? Không ăn cơm thì người chỉ giống thế này thôi, còn nhẹ hơn mèo con nữa, xách ngươi lên cũng chẳng khó mấy.” Mộ Cẩm ôm nàng xoay một vòng tròn.
Nhị Thập hai chân lơ lửng, sợ hãi mà vòng hai tay ôm vai hắn. Sau đó, nàng thò tay vào vạt áo hắn. Vừa nãy hình như hắn đem ngọc bội giấu ở đây.
“Ngươi sờ cái gì mà sờ? Tối qua còn chưa đủ?” Mặc dù nói vậy, Mộ nhị công tử vẫn tùy ý để nàng chiếm tiện nghi của hắn.
Nhị Thập dò xét một hồi không tìm thấy ngọc bội, cứ như vậy được ôm ra khỏi phòng. Nàng giãy dụa muốn xuống, đánh hắn mấy cái.
Hắn không buông tay, “Ngươi đã lâu chưa đấm lưng cho ta rồi, ta thấy hoài niệm vô cùng.”
Nhị công tử thật càng ngày càng vô sỉ rồi.
Vừa đến ngã rẽ, bắt gặp Thốn Bôn cùng Dương Đào.
Chủ tử đang chơi đùa như vậy, hai người không có một chút xấu hổ. Cả hai mặt không cảm xúc: “Nhị công tử, Nhị Thập cô nương.”
Mộ Cẩm cười thả Nhị Thập xuống đất.
Nhị Thập cúi đầu, thật mất mặt. Tất cả đều do Nhị công tử làm hại.
– —
Ăn xong rồi, Nhị Thập trong lòng hờn dỗi. Quay về phòng đấm chăn luôn.
Mộ Cẩm cùng với Thốn Bôn, Dương Đào ở lại trong phòng.
“Nhị công tử, quản sự chỗ tiền trang Hướng Dương Thành hồi báo, không tìm thấy được thi thể sát thủ. Người ở nghĩa địa nói, thi thể kéo về không được bao lâu đã không thấy tung tích.”
Điều hộ vệ từ kinh thành đến sẽ mất rất nhiều thời gian, Thốn Bôn liền liên lạc với tiền trang của Mộ gia ở Hướng Dương Thành. Quản sự nghe xong lệnh của Nhị công tử, lập tức phái người đi nghe ngóng.
“Không thấy thì đã chứng minh có lừa dối.” Mộ Cẩm hỏi: “Thân phận của Lý Thạch, chỗ kinh thành đã báo lại gì chưa?”
Thốn Bôn đáp: “Vẫn chưa có.”
“Dương Đào.” Mộ Cẩm hỏi: “Ngày hôm qua nghe hát kịch, Lý Thạch có nói thêm gì không?”
“Nàng ta kể về chuyện mình hồi xưa, một chuyện tình yêu cay đắng. Có kỳ vọng rất lớn với các nữ tử trên thế gian.” Dương Đào nhớ lại: “Có điều, lúc Lý Thạch đưa ngọc bội cho Nhị Thập cô nương, lời nói như ngậm trong miệng, nói vô cùng bé. Sợ nàng phát hiện ra thuộc hạ nghe trộm, thuộc hạ không có tiến lên. Thuộc hạ chú ý cử chỉ của Nhị Thập cô nương, Nhị Thập cô nương không nói thêm điều gì không nên nói.” Về phần chủ tử có thích hay không, đây là tự do của Nhị Thập cô nương. Dương Đào cũng không có bẩm báo việc này.
“Ngươi đi theo. Đừng quá sít sao, cứ giả bộ làm nha hoàn bình thường là được.” Nói xong, Mộ Cẩm phất phất tay.
“Vâng.” Dương Đào đi ra ngoài.
Yên lặng trong chốc lát, Thốn Bôn nói: “Nhị công tử, Lý Thạch tiếp cận Nhị Thập cô nương, là có ý đồ khác.”
“Ừm.” Mộ Cẩm nghĩ không phải ý đồ, mà còn có ý khác. “Lý Thạch muốn tiếp cận nữ nhân của ta, có rất nhiều cách khác, vì sao phải mạo hiểm phái sát thủ tới?”
Thốn Bôn biết rõ chủ tử đã tự có đáp án, không lên tiếng.
“Chuyện xảy ra ngày đó, thật ra có đến hai sự việc. Ám sát Chân Nguyên Nguyên là việc thứ nhất. Với dáng vẻ của Chân Nguyên Nguyên, ở cuộc thi đấu hí kịch, danh tiếng có thể lên cao, về sau có thể truyền đến kinh thành rồi truyền vào trong cung. Nếu Hoàng Thượng biết có nữ tử rất giống với tiên Hoàng hậu, sẽ truyền tiến cung.” Mộ Cẩm càng nói càng lạnh: “Vì ngăn chặn hậu hoạn, Tiêu Tiển nhất định sẽ giết những kẻ tầm thường khiến Hoàng Thượng thích thú. Nhưng bây giờ, Chân Nguyên nguyên bị dọa không đi thi đấu hí kịch được nữa, cũng không dám giả trang thành tiên Hoàng hậu. Truyền không nổi đến trong cung thì cũng không có cách nào uy hiếp được Hoàng hậu. Do đó, Chân Nguyên Nguyên không phải chết. Sự xuất hiện của Lý Thạch rồi gặp gỡ nữ nhân của ta là một sự việc khác.”
“Chỉ là không biết người phương nào, lại nối hai sự việc đó với nhau. Hy sinh một gã ám vệ, lại có thể bảo toàn được Chân Nguyên Nguyên.” Thốn Bôn nói: “Nhị công tử, nếu như đối phương cố ý sắp đặt đến đây, một mình Dương Đào sợ khó có thể đảm nhiệm. Có cần tăng số hộ vệ bảo vệ Nhị Thập cô nương không?”
“Không.” Mộ Cẩm khoát tay, “Lý Thạch cứu người, rõ ràng nói rõ nàng ta cũng không cần lấy tính mạng người khác. Hiện tại Hoàng Thượng cùng Tiêu Triển tranh đấu kịch liệt, sát thủ với Lý Thạch như thể là ván cờ Tiêu Triển bày sẵn. Chúng ta cần cẩn thận làm việc, miễn đừng để bị cuốn vào tranh chấp của hoàng thất. Mật thám kia vào phủ bao lâu rồi?”
“Đã hơn mười người rồi.”
Mộ Cẩm cười cười, “Tiêu Triển rõ ràng không còn buông lỏng cảnh giác với ta.”
“Thuộc hạ cảm thấy, Thái Tử đuổi sát không bỏ, có lẽ đã phát hiện ra.”
“Lúc còn nhỏ, sư phụ đã dùng thôi cốt thuật cho ta, ta lớn lên không còn giống Hoàng Thượng cũng không giống mẫu thân. Không ai nhận ra ta. Nếu như, Tiêu Triển biết rõ ta là Tứ hoàng tử, với bản tính cẩn thận của hắn, nhất định sẽ tự mình đến đây xác nhận. Hắn chỉ phái thuộc hạ tới, nói rõ với ta đối với hắn không đủ uy hiếp.” Mộ Cẩm nói: “Bất luận hắn thăm dò thế nào, phải luôn luôn để hắn tin rằng, ta chỉ là Mộ nhị công tử. Cho nên, chơi đùa thì chơi đùa, vui cười thì vui cười. Chỗ Hướng Dương Thành đi du ngoạn cũng không xa lắm, ngày mai đi Bình Sơn.”
“Vâng.”
– —
Nhị Thập cùng Lý Trác Thạch lại đi nghe kịch.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Lý Trác Thạch cẩn thận dò xét Nhị Thập, nói: “Hôm qua mới biết, tòa biệt viện cô đang ở kia là của bằng hữu của Mộ lão gia tiếng tăm lừng lẫy khắp kinh thành.”
Những chuyện này, Nhị Thập không rõ ràng lắm. Lúc Nhị công tử thu xếp cũng không giải thích với nàng.
Lý Trác Thạch nhẹ giọng hỏi: “Như vậy, công tử nhà cô là Mộ công tử đúng không?”
Nhị Thập gật đầu.
“Là Đại công tử hay Nhị công tử vậy?”
Nhị Thập giơ hai ngón tay.
“Hóa ra là Nhị công tử.” Lý Trác Thạch mỉm cười, “Ta ở kinh thành đã từng tận mắt nhìn thấy tư thế oai hùng của hắn.”
Nhị Thập kinh ngạc. Nhị công tử còn có “tư thế oai hùng” cơ?
“Lúc trước từng nghe cha nói, Mộ nhị công tử phẩm hạnh không đoan chính… Chúng ta đều nghe lời tiểu nhân nói.” Lý Trác Thạch có chút xấu hổ: “Một tháng trước, Mộ nhị công tử lên Linh Lộc Sơn vì dân diệt phỉ. Thực không dám dấu diếm, ta hai năm trước làm việc lỗ mãng, bị thua thảm hại bởi sơn tặc. Ta… hết sức khâm phục chí khí bừng bừng mà oai hùng của hắn. Ngày ấy một hàng hộ vệ khiến ta phải lau mắt ngước nhìn. Không nghĩ tới, công tử nhà cô lại khí khái kiêu hùng, ngọc bội ta đưa đúng là thừa rồi.”
Ngày đó, Nhị Thập trải qua quá nhiều chuyện, được Nhị công tử bao bên trong áo choàng đỏ, không thấy được tư thế oai hùng của Nhị công tử.
Dương Đào đứng bên cạnh dựng tai lên nghe ngóng.
Lý Trác Thạch nhìn về phía Dương Đào, “Nha hoàn công phu cũng thật cao cường, Mộ phủ thật sự là ngọa hổ tàng long.”
“Hồi bẩm Lý cô nương.” Dương Đào nói: “Gia phụ từng là quốc binh, tiểu nữ từ nhỏ tập võ, về sau gia phụ xuất ngũ, nhờ Nhị công tử thu nhận, tiểu nữ trở thành nha hoàn.”
Lý Trác Thạch gật đầu: “Ta ở kinh thành nghe nói, Mộ nhị công tử thu nhận một đám quốc binh, lúc ấy cảm thấy chỉ là tin nhảm, không nghĩ tới…” Nhìn thấy Nhị Thập có chút mờ mịt, Lý Trác Thạch hỏi, “Nhị Thập cô nương chưa từng thấy đội quốc binh kia sao? Ngày ấy đi diệt phỉ, dân chúng trên đường đều truyền tai nhau.”
Nhị Thập lắc đầu. Tứ hoàng tử khẳng định là có đội hộ vệ.
Lý Trác Thạch quan sát vẻ mặt của Nhị Thập. Nhị Thập thật sự mờ mịt. Chắc là ngay cả thị thiếp thân cận cũng không biết đến đám hộ vệ kia? Nhưng công phu của Dương Đào không phải là thân thủ của quốc binh bình thường, rõ ràng đã trải qua huấn luyện đặc thù, dùng chiêu đoạt mạng giống như… sát thủ.
Lý Trác Thạch cũng đồng ý với trực giác kỳ lạ của Tiêu Triển. Càng không tra được chỗ ẩn nấp của hộ vệ, Mộ Cẩm càng khả nghi. Nghe hát kịch xong, Nhị Thâp để cho Dương Đào nói thay, ngày mai rời khỏi Hướng Dương Thành.
Trong lòng Lý Trác Thạch đã có tính toán. Dương Đào ở đây, nàng không thể nói chuyện nào khác, nói: “Nhị Thập cô nương, ngày khác có duyên sẽ gặp lại.”
Mấy người như bèo nước gặp nhau, đành từ biệt như vậy.
– —
Ban đêm, Mộ Cẩm ôm Nhị Thập, kể những truyền thuyết ở Bình Sơn.
Nhị Thập mơ màng, nghe chưa được vài câu đã ngủ mất.
Sáng sớm, trong bụng có chút không khỏe, nàng chậm chạp tỉnh lại.
Nói thật là xui xẻo, ngày mai phải đi xa, Nhị Thập đột nhiên lại đến quý thủy.
(*Quý thủy: kinh nguyệt của con gái)
Cũng thật may mắn, Nhị công tử không có gieo hạt trong bụng nàng. Nhị công tử bộc phát kinh người, Nhị Thập khó tránh khỏi lo lắng về dược hiệu của canh tránh thai, có khi cảm thấy có nên uống nhiều thêm hai ba bát hay không.
Cái quý thủy này, nàng chợt hạ quyết tâm.
Không biết có phải do không hợp khí hậu hay không, trước kia quý thủy rất thuận lợi, hôm nay lại khiến nàng đau nhức, khó chịu. Nhị công tử hôm qua đã nói, quyết định giờ Thìn xuất phát, nếu không nửa đêm mới đến Bình Sơn.
Nhị Thập lót thêm hai cái khăn trên bụng, vuốt vuốt rồi đi ra ngoài.
Từ Hướng Dương Thành đi Bình Sơn, không đi đường thủy mà đổi một cỗ xe ngựa lớn.
Nhị Thập vẫn không khỏe, thỉnh thoảng lại xoa xoa bụng.
Mộ Cẩm lười biếng tựa ở trên đệm êm, nói: “Ngươi rất lâu không đấm lưng rồi, tới đây.”
Nhị Thập nghe lời tới đấm lưng.
Ngủ muộn, tâm trạng lại căng thẳng, buổi sáng ăn chẳng được bao nhiêu, áp lực dồn nén, Nhị Thập càng ngày càng khó chịu, chỉ biết ngồi tựa ôm bụng đau. Lực đấm lưng ngày càng yếu, tốc độ ngày càng chậm.
Mộ Cẩm mở to hai mắt, “Làm cái gì vậy? Buổi sáng cho ngươi ăn thì ngươi không ăn. Mới đấm có vài cái đã không còn sức rồi hả?”
Nhị Thập cố gắng mà đấm cho hắn. Nào ngờ bị cơn đau đánh úp, trên mặt nàng không còn chút huyết sắc, môi chuyển màu xanh tím, lông mày nhăn lại như bánh quai chèo.
Hắn phát hiện có điều không đúng, đột nhiên nắm lấy tay nàng, lạnh buốt. Hắn ngồi dậy, “Làm sao vậy?”
Nhị Thập đau nhức không thôi, cắn môi dưới.
Mộ Cẩm cả ngày suy nghĩ đủ mọi cách để xé bỏ cái khuôn mặt phẳng lặng này. Lúc này, thấy nàng không còn vẻ mặt đó lại không thấy hài lòng nữa. Hắn nâng mặt nàng lên, phát hiện nàng chảy mồ hôi lạnh. “Không thoải mái?”
Nhị Thập muốn làm vẻ mặt cứng rắn, bất đắc dĩ cơn đau nhức khiến nàng toát ra một tia yếu ớt.
“Cảm lạnh rồi sao?” Mộ Cẩm sờ sờ trán nàng.
Thấy nàng che bụng, hắn một tay ôm lấy nàng nằm tựa xuống, tự tay hắn đặt trên bụng nàng, xoa xoa. “Có phải là ăn phải thứ gì rồi không?”
Có lẽ nào bị Lý cái gì đó hạ độc rồi không. Cái ý niệm này chợt lóe lên, Mộ Cẩm cũng nổi lên mồ hôi lạnh.
Chuyện này không thích hợp để giải thích. Nhị Thập lắc đầu. Sắc mặt thật sự rất bi thảm, đáng thương.
“Thốn Bôn, đến y quán!”
“Vâng.” Thốn Bôn quất roi ngựa.
“Dương Đào! Đi vào.”
“Vâng.” Dương Đào gấp gáp, hoảng loạn đi vào.
“Có khăn không, lau mồ hôi cho nàng.” Mộ Cẩm xoa nhẹ mặt Nhị Thập, “Nói chuyện, bị khi nào, cũng không biết kêu đau sao.”
Dương Đào có kinh nghiệm. Thấy Nhị công tử ôm bụng Nhị Thập, hỏi: “Nhị Thập cô nương là đau ở đây phải không?”
Nhị Thập nhẹ gật đầu. Cơ thể nàng khỏe mạnh, trước kia quý thủy đến chưa đau bao giờ. Tháng này chỉ sợ do Nhị công tử tra tấn nên mới thống khổ như vậy.
Dương Đào nói: “Nhị công tử, có thuộc hạ chăm sóc là được rồi.”
Mộ Cẩm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nhị Thập, “Cơn đau kia chỉ là đau thôi sao?”
Dương Đào nghẹn họng.
Đại Tễ có nói, quý thủy là âm thủy, không tốt cho nam tử. Thực tế những chủ tử tôn quý thế này, cái kia càng không thể thấy. Dương Đào không biết nói thế nào cho phải.
Dương Đào đã biết rõ nguyên nhân, có thể thấy được không phải bị hạ độc. Mộ Cẩm hòa hoãn lại, hỏi: “Các ngươi đang bí mật cái gì?”
Nhị Thập rụt người lại. Nhị công tử bình thường nhìn thì rất thông minh, thời điểm mấu chốt lại trở nên không minh mẫn. Hắn một tay che bụng nàng, so với chính nàng xoa còn thoải mái hơn. Nhưng đây là việc riêng tư của nữ nhi, sao có thể tùy tiện nói được.
Hắn mặt không đỏ, thở không gấp, ra lệnh: “Dương Đào, nói.”
Dương Đào có chút xấu hổ, nói thẳng: “Nhị công tử, Nhị Thập cô nương đến quý thủy.”
“Ừm.” Mộ Cẩm thần sắc bình thản, “Ra ngoài đi.”
Dương Đào tuân lệnh.
Nhị Thập nghĩ, Nhị công tử thế này nhất định sẽ buông nàng thôi. Hắn lại không như vậy, một tay ấn bụng nàng ngày càng chặt. Nàng cảm thấy một luồng khí ấm theo lòng bàn tay hắn truyền vào.
Mộ Cẩm ôm chặt Nhị Thập, nhẹ giọng một câu: “Ngươi cũng có lúc đau đấy.” Nàng không phải trúng độc, hắn yên tâm.
Nhị Thập dẹt miệng.
“Nghỉ ngơi đi, không phải nói cần nghỉ ngơi sao.” Mộ Cẩm nở nụ cười nhẹ: “Con mắt trừng lớn như vậy, chưa từng thấy mỹ nam à.”
Nhị Thập vội vàng nhắm chặt hai mắt. Nhắc tới cũng thật là lạ, từ lúc hắn một tay không ngừng đem khí nóng truyền cho nàng, nàng thực sự thoải mái hơn rât nhiều, mồ hôi lạnh đã ngừng, đau đớn, run rẩy đã thôi bớt.
“Mẫu thân ta cũng có cái tật xấu này. Trước kia dùng cự thạch noãn ngọc sưởi ấm thì không có việc gì rồi.” Hắn không có noãn ngọc, chỉ có thể vận nội công, truyền khi cho nàng.
Nhị Thâp lúc này cũng chẳng quan tâm cái gì mà lạnh nhạt, bĩnh tĩnh, vô lực mà dựa vào Nhị công tử, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Đúng lúc này, Mộ Cẩm cảm thấy, có một vị cô nương biết rõ thân thế của hắn cũng không phải là chuyện xấu.
Trước mặt cô nương này, hắn có thể nói về mẹ ruột của hắn. Thốn Bôn dù có trung thành, Mộ Cẩm cũng sẽ không chạy tới kể với hắn chuyện mình lúc nhỏ.
Ngẫu nhiên, thân hình mảnh khảnh của Nhị Thập làm cho Mộ Cẩm nhớ về mẫu thân trong trí nhớ. Rõ ràng tướng mạo không giống, thế nhưng lúc nàng nghịch ngợm, lúc nàng tỉnh tảo, lúc nàng gan lớn, lại cho hắn một loại cảm giác hoài niệm.
Ví dụ như hiện tại, nàng đau đến mức chảy mồ hôi lạnh.
Mộ Cẩm lại nhớ, hồi nhỏ mẫu thân cũng có lúc thống khổ như vậy.
Mẹ ruột của hắn, vốn sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Lúc sắp chuyển dạ, ở ngự hoa viên ngã một cái, suýt nữa thì chết từ trong trứng nước.
Khó sinh xuất huyết nhiều, thân thể bà từ từ yếu dần. Hắn lên ngôi vị Thái Tử, tâm sự bà ngày càng nặng nề. Trước kia bà mỗi khi gặp chuyện đó, mỗi tháng đều đau hơn trước. Chỉ có hắn bên người mẫu thân, vì bà ôm ngọc hồng ấm.
Hắn khi còn bé không hiểu, vì sao lúc mẫu thân đau đớn, Hoàng Thượng chưa bao giờ xuất hiện.
Lớn lên mới biết, Hoàng Thượng là Cửu Ngũ Chí Tôn, dương hào xưng cửu, càn quái lục hào, chí cương chí dương. Nữ tử quý thủy là âm thủy, cực kỳ kiêng kị.
Kiêng cái rắm hắn ấy.
Mộ Cẩm chưa bao giờ cùng người khác kể chuyện mình lúc nhỏ. Vì vậy, Mộ lão gia nói với bên ngoài là Mộ Cẩm bị mất trí nhớ.
Dần dần, Mộ Cẩm cảm thấy mình thật sự mất đi trí nhớ. Ký ức đứt quãng cũng không nhớ được nữa.
Chỉ là có vài lúc. Thân hình của Nhị Thập sẽ gợi nhớ về ký ức ẩn sâu trong hắn. Nói cho hắn biết, những quá khứ đã qua chưa bao giờ rời bỏ hắn.
“Ngươi nhất định không được phản bội ta.” Mộ Cẩm ôm chặt Nhị Thập.