*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Mộ Cẩm khí định thần nhàn, giữ chặt eo nhỏ của Nhị Thập.
(*Khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã)
Nhị Thập ngây người, con mắt vội vàng nhìn chăm chú về phía trụ đình. Đối với việc ân oán vợ chồng này, nàng có thể trốn được liền trốn.
Tô Yến Tinh nheo mắt, nhất thời Ngân Hạnh cùng Tiếu ma ma không nhịn được tức giận, rồi đột nhiên Tô Yến Tinh lại trở về dáng vẻ ôn nhu, chăm chú nhìn Mộ Cẩm, “Tướng công, ta lui xuống về trước.” Trong lòng nàng đang nghiến răng nghiến lợi thế nào, cũng chỉ mình nàng hiểu.
Mỹ nhân hỉ nộ ái ố, so với phong cảnh lại càng tuyệt hơn. Mộ Cẩm lúc này mới lộ ra nụ cười thưởng thức: “Phu nhân, mời.”
Tô Yến Tinh nhớ kỹ Nhị Thập. Lúc gần đi, nàng lưu lại một ánh mắt sâu sa, khó hiểu.
Thập Ngũ thấy vậy, trở nên lo lắng.
Thi đấu xong nàng liền theo sát Nhị Thập.
Trở về Yểm Nhật Lâu, Thập Ngũ tiến vào phòng Nhị Thập, đóng cửa lại rồi nói: “Nhị phu nhân hôm nay tới không có ý tốt, ngươi nhất định phải coi chừng. Lúc trước cái vị họ Tô vu oan ta ăn trộm đồ trang sức của nàng, ra lệnh cho mụ ma ma lớn tuổi lục soát toàn thân ta. Mụ này sức lực khỏe thực sự, cầm chặt cánh tay ta khiến ta giãy thế nào cũng không được. Tay mụ ta giấu mấy cái châm nhỏ, lén đâm chọc nhiều nhát vào eo ta, ta cầu xin thế nào cũng không tha. Chủ tớ bọn họ chẳng phải người tốt đẹp gì.”
Nhị Thập kinh hãi. Lúc trước nghe Thập Ngũ chửi bới, lại không biết Tô Yến Tinh lại trêu chọc bằng cái thủ đoạn thâm hiểm này.
Khác với Nhị phu nhân, nữ nhân ở Hoa Uyển hay Yểm Nhật Lâu muốn tranh sủng cũng chỉ nói qua lại vài câu. Ngay cả thích đánh nhau như Thập Tứ cũng chưa từng sử dụng ám khí đả thương người khác.
Nhị Thập không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác nguy cấp như trước khi ra chiến trận.
– —
Hai ngày trôi qua.
Tổn thương trên vai Nhị Thập đã khỏi hẳn. Nối xương xong, đau đớn cũng giảm đi nhiều, chỉ là mấy ngày nay đưa tay có chút bất tiện. Hôm nay rốt cuộc cũng không còn trở ngại gì nữa.
Thập Nhất đi hoa viên hái được hạnh hoa. Nàng ngâm nga hát ca dao, đem cánh hoa trắng bứt khỏi đài. Trong mắt nàng, sân nhỏ trước Yểm Nhật Lâu lâu rồi không có xinh đẹp như vậy.
Nhị Thập đẩy cửa đi ra, nhìn thấy vẻ mặt Thập Nhất. Ngay lúc này, nàng chợt hiểu ra vì sao Yểm Nhật Lâu lại không có hoa cỏ. Bởi vì nữ nhân nơi đây, so với hoa cỏ còn mỹ miều, đẹp đẽ hơn.
Ánh mắt chọn người của Nhị công tử quả thực là xuất sắc. Đúng là say rượu một cái, liền mất đi tiêu chuẩn.
“Nhị Thập.” Thập Nhất quay mặt lại, nét cười tươi như vẽ, “Đợi hạnh hoa phơi khô là có thể làm hương anh đó. Ngươi a, đừng chỉ thêu mỗi khăn lụa. Hương anh, hầu bao, những cái này đều là đồ các cô nương thích.”
(*Hương anh: Ngày xưa con gái mười lăm tuổi thì gả chồng, được thắt dây lưng bằng tơ mùi gọi là hương anh)
Nhị Thập gật đầu.
Thập Nhất lấy ra hương anh tự làm, đưa cho Nhị Thập. “Ừm, cái này cho ngươi.” Dừng một chút, nàng che miệng cười: “Tay nghề ta không bằng ngươi, đừng chê nhé.”
Sự thay đổi của Thập Nhất quả là rõ ràng, thanh âm thường có âm điệu cao lên, như tỏa ra sức sống.
Nhị Thập chưa từng thấy qua một Thập Nhất mày cười mắt sáng như này. Năm đó nàng vào Yểm Nhật Lâu, Thập Nhất đã bị thất sủng rồi.
Nhị Thập mừng rỡ mà nhận lấy hương anh, sau đó giúp Thập Nhất rải đồ phơi nắng.
Thốn Bôn đã đứng bên ngoài Yểm Nhật Lâu một lúc lâu. Hắn không tiếng động, quan sát nữ nhân ở bên trong.
Nhị Thập vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như hạnh hoa.
Thốn Bôn đưa mắt nhìn trời, gọi: “Nhị Thập cô nương.”
Đầu ngón tay đang vân vê hạnh hoa, Nhị Thập ngẩng đầu lên.
Thốn Bôn một thân hắc y, thần thái tuấn tú. Hắn quanh năm đi bên cạnh Mộ Cẩm lại chưa từng nhiễm nửa phần lỗ mãng. Một thiếu niên bộ dáng gọn gàng như vậy, khiến cho bao nha hoàn trong phủ thầm nhộn nhạo tâm hồn thiếu nữ.
Ánh mắt hắn cơ hồ không có trọng lượng, ngừng trước mặt nàng, nói: “Nhị công tử cho mời.”
Thập Nhất sợ run lên, sự sủng ái của Nhị Thập vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Thập Nhất để hoa mình trong giỏ, tiếp nhận của Nhị Thập, nói: “Đi đi, chỗ còn lại để ta là được rồi.”
Nhị Thập chuyển hướng Thốn Bôn, kéo kéo xiêm y, làm động tác mặc quần áo. Nàng đang nghĩ, nếu như Thốn Bôn không hiểu thì nàng nên làm động tác nào nữa.
Thốn Bôn ngầm hiểu, nói: “Nhị công tử hôm nay muốn đi ra ngoài, cô nương đổi bộ khác đi.”
Nàng cười trở về phòng thay y phục.
Tuy giờ nàng là người câm nhưng cùng người khác trao đổi vẫn thuận lợi. Lúc trước Nhị Thập là một người thích lắng nghe. Thiếu đi lời nói, cũng không ngại người khác tìm nàng kể khổ. Cho nên, chúng nữ tử cũng không vì Nhị Thập không nói được nữa mà cô lập nàng.
Nhị Thập đi theo Thốn Bôn, duy trì cách hắn ba thước.
Đi lại không phải hướng Băng Sơn Cư.
Thốn Bôn không giải thích. Hắn tập võ nhiều năm, thả chậm bước chân so với người thường còn nhanh hơn.
Nhị Thập chạy chậm mới có thể miễn cưỡng đuổi theo.
Hắn nhận ra liền đột ngột dừng bước.
Nhị Thập quên cả thu chân, suýt nữa ngã lên lên lưng hắn. Nàng liên tiếp lùi về sau hai bước.
Thốn Bôn xoay người: “Thật xin lỗi.”
Nàng lắc đầu.
Thốn Bôn ít nói, Nhị Thập bị câm. Hai người lặng im ra khỏi phủ.
Nhìn thấy xe ngựa trước cửa, Nhị Thấy dự cảm điều chẳng lành. Phải nói là, chỉ cần nhìn thấy Mộ Cẩm, tựa như có tai họa giáng xuống. Hắn cùng nàng, giống như chữ bát (八) xung khắc.
“Nhị Thập cô nương.” Thốn Bôn nói: “Nhị công tử đang chờ cô ở bên trong.”
Nàng định thần trở về.
Mộ Cẩm thích cười, Thốn Bôn lại lạnh lùng. Cái biểu lộ của chủ tớ bọn họ đều như duyệt biến sơn thủy. Nàng nhìn không ra được vì sao.
Nàng giẫm trên ghế ngựa, vén rèm lên.
Trước mắt bổ tới là câu nói của Mộ Cẩm: “Yểm Nhật Lâu đến đây có vài bước chân, ngươi lại đi mất một khắc.”
Nhị Thập bước nhanh theo Thốn Bôn chạy tới, kỳ thật chỉ tốn có nửa khắc.
Mộ Cẩm chế nhạo: “Cho ngươi chơi diều, ngươi lại lười biếng trốn dưới gốc cây, cho ngươi đá cầu, ngươi cũng ở một bên hóng mát. Trên giường thì khỏi cần nói, giống y như khúc gỗ. Giết ngươi liệu có thoải mái thêm chút nào không nhỉ?”
Nhị công tử ngoài miệng nói giết Nhị Thập không dưới trăm lần, nói rồi thành quen.
Nhị Thập cúi đầu nghe. Dù sao nàng cũng là người câm, Nhị công tử có nói nhiều hơn thì nàng cũng không cần trả lời. Vừa nghĩ như thế, bị câm thế này lại cảm thấy thoái mái, dễ chịu rồi.
Xe ngựa đi một hồi, trong xe lặng im một hồi.
Mộ Cẩm lúc này mới nói ra mục đích chuyến đi hôm nay. Hắn một thân mặc trường bào xanh trắng có tay áo rộng, trên có thêu mấy đám mây bằng kim tuyến. Mang một dáng vẻ vui cười, thêm vài phần phong lưu. “Mang ngươi đến Phù Nhung Hương, học mấy chiêu hầu hạ người khác. Không mong ngươi sẽ sinh long hoạt hổ, chỉ cần ngươi biết nhu nhược động lòng là được rồi.”
Hắn nói thế nào thì là thế đó, nàng vừa rồi cũng không có chỗ nào hỏi lại. Nàng cung kính ngồi ở bên cạnh.
Hắn lười biếng nói: “Lạy đây đấm lưng.”
Nhị Thập khom lưng tiến lên, ngồi quỳ bên cạnh hắn, ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạt.
Trước kia hắn thích dùng đàn hương mát lạnh mà trầm ổn. Huân hương lại càng thích hợp với một Nhị công tử tự cao tự đại.
“Mạnh lên.” Mộ Cẩm không hài lòng động tác của nàng, “Ngươi là dỗ ngủ hay đấm lưng?”
Nhị Thập dùng lực, hung hăng đánh lưng hắn.
Hắn thoải mái hít lên một tiếng: “Ngươi đến trong phủ bao lâu rồi?”
“…”
“A, đã quên ngươi bị câm.”
Một lát qua đi.
“Sớm biết thì lúc trước.” Mộ Cẩm không đầu không đuôi nói: “Sẽ không cho ngươi độc dược.” Chỉ mình hắn nói chuyện, nhàm chán.
– —
Dân gian tương truyền, đương kim thái tử Tiêu Triển, đêm lễ thành niên ấy vậy mà lại ngủ tại Phù Nhung Hương.
Bao nhiêu người như thể được đứng vây quanh giường thái tử xem chuyện, đem đêm lễ thành niên mồm năm miệng mười kể ra, không có bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Vì sao thái tử lại để đông đảo mỹ nữ ở trong cung, đến cái thanh lâu bình dân để hoàn thành lễ thành niên, dân chúng cũng không dám miệt mài tìm hiểu. Phong nguyệt hoàng thất, văn chương sách vở viết quá nhiều, cũng không rõ được thực hư. Bách tính trăm họ lấy đây làm mồi lúc nhậu, tự an ủi mình, hoàng thành cũng chỉ có vậy thôi.
Phù Nhung Hương là hoa lâu đệ nhất kinh thành.
Thập Ngũ là nữ nhân được Mộ Cẩm chuộc từ thanh lâu ra. Nàng không muốn trở lại, ôm chặt lấy Mộ gia không bỏ. Nhưng mà Thập Ngũ lớn lên từ nhỏ ở thanh lâu, Nhị Thập nếu muốn học kỹ xảo phong nguyệt, cần gì phải xuất phủ?
Nói cho cùng, chính là do vị gia này muốn giày vò người khác thôi.
Xe ngựa dừng lại.
Giọng Thốn Bôn trầm thấp truyền đến, “Nhị công tử, đến rồi.”
“Ừm.” Mổ Cẩm mở mắt, nói Nhị Thập: “Đấm lưng lại có thể khiến ta ngủ mất, chỉ có ngươi thôi đấy. Cái này của ngươi chính là kỹ năng tốt nhất để bảo vệ tính mạng. Nghĩ đến ngươi còn có tác dụng này, ta tự nhiên sẽ lưu ngươi một mạng.”
Nhị Thập hận không thể trực tiếp đem thiết chùy, nện chết hắn.
Tiểu lâu của Phù Nhung Hương ở bên cạnh Vạn Bích Hồ, hàng liễu xanh bên bờ chia cắt cái trong trẻo của nắng trời. Bên hồ có mấy thuyền hoa đang đậu, trên boong thuyền cờ hoa dựng thẳng đẹp đẽ.
Nhị Thập chưa từng thấy qua loại chiến trận như thế này.
Mộ Cẩm tiêu sái mà mở quạt xếp, nói: “Tháng này có cuộc thi hoa khôi.”
Nhị Thập kéo bước chân, đi chậm rãi, cố ý cùng Mộ Cẩm kéo xa khoảng cách. Nàng lúc này lại càng gần Thốn Bôn. Bởi vậy, Mộ Cẩm có giải thích thì cũng không có lọt vào tai nàng.
Nhị Thập đảo mắt nhìn, Thốn Bôn một mạch phi xe ngựa đến đây, trên trán còn dư lại vài giọt mồ hôi, vài cái còn đọng trên mặt.
Mộ Cẩm chỉnh tề khép cây quạt, nhẹ nhàng cười hỏi: “Thốn Bôn, ngươi lần trước là chọn trúng vị cô nương nào?”
Nhị Thập thu hồi ánh mắt, bắt đầu nhìn đông nhìn tây.
Thốn Bôn cúi đầu: “Hồi bẩm Nhị công tử, không có.”
Trước lầu Phù Nhung Hương, một vị bảo nương đại hoa váy tím, mắt sáng như thấy hoàng kim, ngân bạc, nàng vung lấy một chiếc khăn thêu hồng đào, nhiệt tình chào: “Mộ công tử!”
(*Bảo nương: tú bà, chủ kỹ viện)
Cái khăn thêu kia, Nhị Thập có chút quen mắt.
“Mộ công tử, hoan nghênh hoan nghênh.” Trân nương là bà chủ của Phù Nhung Hương, tầm hơn 30 tuổi, dáng điệu vẫn còn thướt tha. Trên mặt bôi phấn dưỡng nhan, dưới ánh mặt trời phản chiếu chút châu quang. “Ngài rốt cuộc cũng tới.”
Mộ Cẩm trực tiếp hỏi: “Doanh Doanh đâu?”
“Biết được ngài muốn tới, nàng đã chuẩn bị xong.” Khăn thêu tại ngón tay giữa của Trân nương tung bay.
Nhị Thập nhìn không dời mắt, nhận ra đây là khăn nàng thêu.
“Ừm.” Mộ Cẩm nhìn về phía chiếc thuyền hoa có cờ hoa mẫu đơn, “Doanh Doanh ở trên thuyền?”
Trân nương lên tiếng: “Dạ, dạ.”
Mộ Cẩm quay người đi đến.
Nhị Thập đuổi kịp.
“Ai…” Trân nương lên tiếng ngăn lại Nhị Thập, con mắt cay nghiệt đem Nhị Thập từ trên xuống dưới đánh giá một phen. “Mộ công tử, vị này là…”
Thanh lâu tốt xấu lẫn lộn, không thiếu việc lạ. Trân nương từng thấy nam nhân mang theo nữ nhân đến dạo Phù Nhung Hương, nhưng việc này phát sinh trên người Mộ Cẩm, cảm thấy cực kỳ lạ thường.
“Nàng là người của quý phủ ta…” Mộ Cẩm nghĩ nghĩ, nói: “Là nha hoàn.”
“Ai?” Trân nương còn tưởng rằng, Nhị công tử đây là đưa nữ nhi tới chỗ nàng. “Nàng muốn đi theo vào sao?”
“Ừ.” Mộ Cẩm lên thuyền hoa.
Thốn Bôn dừng lại bên hồ, ôm kiếm ngồi trên cây.
– —
Hỗ Doanh Doanh khom gối hành lễ, ngẩng đầu thấy Nhị Thập, ngữ khí câu hỏi cũng giống với bảo nương: “Mộ công tử, vị này là…”
Mộ Cẩm cũng trả lời y hệt: “Nha hoàn.”
“Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nha hoàn của Nhị công tử a.” Hỗ Doanh Doanh kinh ngạc. Nàng chỉ thấy qua hộ vệ của Nhị công tử, cũng là một nam nhân thập phần tuấn tú. Nhị công tử mang nha hoàn đi ra ngoài, vốn là kỳ lạ hiếm có, huống chi còn đến thanh lâu. Hỗ Doanh Doanh còn cơ hồ cho rằng, Nhị công tử tới đây là để đập phá hư quán.
Mộ Cẩm giải thích nói: “Nha hoàn phải lập gia đình mà lại không có kinh nghiệm nam nữ, đưa nàng tới để mở mang kiến thức.” Nói như hợp tình hợp lý, nói như thể lẽ thường tình.
Kỳ thật lại là cố tình gây sự. Nhị Thập mặt không biểu cảm.
Hỗ Doanh Doanh tay vân vê khăn thêu, che mặt cười cười: “Có thể làm cho Nhị công tử tự mình đưa tới, chắc hẳn là một hôn lễ long trọng.” Lời này nói đến đây, vốn có thể đã xong. Nào ngờ Hỗ Doanh Doanh lắm chuyện lại bỏ thêm một câu: “Là gả cho Thốn Bôn công tử sao?”
Nhị Thập ngây người.
Mộ Cẩm tay cầm quạt trắng. Mở ra rồi gấp vào, lại mở ra rồi gấp vào. Bên trong thuyền hoa yên tĩnh, chỉ có tiếng chiếc quạt trắng đóng rồi lại mở.
“Roạt”, “Xoẹt”.
“Roạt”, “Xoẹt”.
“Roạt”, “Xoẹt”.