Nhượng Xuân Quang

Chương 10: Thanh âm trong miệng bị mèo tha đi rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

Nhàn rỗi cũng thật là nhàn rồi, Mộ Cẩm hẹn con trai của Thượng Thư đại nhân cùng ra ngoài du ngoạn.

Nhị công tử như vậy nhưng thực sự lại có thể kết giao bằng hữu, đúng là hiếm có. Vị này chính là con trai duy nhất của Binh Bộ Thượng Thư, tên là Đinh Vịnh Chí, từ trong miệng Tiểu Lục, hắn lúc gặp sơn tặc chẳng quan tâm gì đến Thập Ngũ. Con trai Thượng Thư đại nhân danh tiếng ở kinh thành cũng không tồi, nhưng chúng nữ tử lại cảm thấy, có thể kết giao với Nhị công tử thì cũng không phải loại người tốt đẹp gì.

Mấy lời nói xấu con trai Thượng Thư đại nhân các nàng cũng chỉ dám trốn trong Hoa Uyển kể lể.

Lần này Mộ Cẩm chọn Tiểu Thập cùng Thập Nhất đi theo.

Người hầu đến Yểm Nhật Lâu báo tin.

Thập Nhất ngơ ngác một chút.

Thập Tứ kinh ngạc, “Vậy mà không phải là Nhị Thập sao?”

Nhị Thập lập tức lùi một bước. Nếu như Nhị công tử có thể đem nàng vứt ra khỏi óc, vậy thì phải cảm tạ trời đất.

Thập Nhất mím môi, ôn nhu cười cười: “Được.”

Trước đó vài ngày, Thập Nhất trải qua sinh hoạt nhạt nhẽo thường ngày.

Thập Tứ cười hỏi, có phải hay không nửa đời sau muốn xuất gia làm ni cô.

Thập Nhất lúc ấy không đáng để ý tới.

Mấy ngày gần đây, con mắt nàng ngày càng sáng ngời, tỏa ra sức sống, váy trắng đổi thành váy thủy tiên, thật sự giống như một nụ hoa mẫu đơn.

Này chính là làm cho các nữ tử ghen tỵ.

Tiểu Lục vụng trộm hỏi Thập Ngũ, “Thập Nhất dùng son phấn nhà ai thế? Bộ dạng như trở về dáng vẻ trẻ trung lúc mới vào phủ.”

Nhị Thập chú ý đến sự biến hóa của Thập Nhất, nhớ không nổi bắt đầu từ lúc nào. Đến khi nhận ra thì đầu lông mày Thập Nhất đã treo lên dáng vẻ nữ nhân yêu kiều.

Nhớ đến lời nói của Thập Nhất ngày đó bên trong miếu chùa, Nhị Thập có chút suy đoán. Nàng đem đáp án giấu ở đáy lòng.

Mộ Cẩm cùng Đinh Vịnh Chí đi ra ngoại ô.

Tiểu Thập thật lâu chưa có được phục vụ Nhị công tử, xuất phát trước, vênh vênh tự đắc mà khoe khoang: “Nhị công tử nói, muốn cùng ta thưởng thức cảnh đẹp.”

Lúc trở về, Tiểu Thập tay trái xoa bóp bắp chân, tay phải xoa bóp vai trái. Nào còn cái khí thế như buổi sáng, còn có thể thở một hơi là may rồi. Nàng ngáp một cái: “Không có phong cảnh gì cả, Linh Lộc Sơn này chẳng có nổi mấy cái thác nước cao. Thê thiếp của Đinh Vịnh Chí ngồi gần sông nhóm lửa, ngài ấy ngồi bên kia câu cá. Nhị công tử thì một mình trở về xe ngựa nghỉ ngơi.”

Bất luận Mộ nhị công tử có làm hành động nào bất thường, cũng không thể oán trách.

Tiểu Thập nói tiếp. “Ta và Thập Nhất không có cách nào khác, chỉ cùng nướng cá một lúc. Đinh Vịnh Chí khống chế lửa không tốt, xém chút nữa đem xiêm y ta đốt thủng một lỗ. Mà thôi, nướng xong cá thì cũng về đi, nhưng Đinh Vịnh Chí thì không! Bắt chúng ta cùng thê thiếp hắn đi leo núi, đến khi ta thật sự không thở được nữa, mới cho ta xuống núi. Đinh Vịnh Chí so với Nhị công tử thật sự còn đáng giận hơn!”

Cuối cùng, Tiểu Thập thấp giọng, “Nghe nói… hang ổ sơn tắc ở ngay gần Linh Lộc Sơn. May mắn mà… lúc nãy không đụng phải bọn họ.”

Việc Thập Ngũ bị cướp đi vẫn còn khiến trong lòng mọi người sợ hãi.

Lần du ngoạn này thu hoạch không tệ, Tiểu Thập cùng Thập Nhất mang về một cái thùng gỗ. Trong thùng có bảy, tám con cá tươi. Cá tươi béo mập chồng lên nhau, vẫy vẫy cái đuôi, quấn lên nhau xen lẫn những cặp mắt trắng dã.

Tiểu Lục tò mò hỏi: “Vì sao các ngươi lại muốn mang cái này về?”

“Công tử một mực bắt chúng ta mang về.” Mặt Thập Nhất tràn đầy bất đắc dĩ: “Nói rằng ngày thường chúng ta vận động quá ít. Chơi diều ngày hôm đó, Nhị công tử không hài lòng…”

Chúng nữ tử đưa mặt nhìn nhau.

“Nhiều như vậy, đưa đến nhà bếp đi, đêm nay chúng ta có thể ăn cá nha.” Tiểu Lục nói: “Ấy, con trai của Thượng Thư đại nhân cũng có công không nhỏ, có thể câu được nhiều cá thật đó.”

“Không phải là có công không nhỏ. Trong hồ có một cái cửa động, những con cá này là từ chỗ đó bơi lên.” Tiểu Thập trầm ngâm một lát liền nói: “Cha ta từng nói qua, ba mươi mấy năm trước, hoàng thành Đại Tễ là ở Giang Châu. Năm đó xây dựng lăng mộ cho Hoàng Đế, nghe nói giấu ở sâu trong Linh Lộc Sơn. Mà đi qua Linh Lộc Sơn không phải là đến Giang Châu sao. Mấy năm trước, trộm mộ hung bạo, ngang ngược, bảo bối trong lặng mộ cũng bị lấy mất. Đáy hồ có một ám đạo thông đến Giang Châu, Dạ Minh Châu bên trong cũng bị trộm mất. Hôm nay nhìn thấy cửa động ở thác nước, ta đoán… có phải chính là ám đạo kia hay không?”

“Muốn đi Giang Châu…” Thập Nhất nở một nụ cười, “Đường đi cũng có hai, ba đường, cần gì phải lặn xuống dưới đáy hồ.”

Tiểu Thập đưa tay bóp bóp cái lưng mỏi, “Đúng nha, chỉ có cá mới đi thôi.”

– —

Mấy ngày trôi qua, Nhị công tử lại có trò mới. Hắn mời tất cả các nữ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu đến chia thành hai đội, thi nhau đá cầu.

Này lại khổ chúng nữ tử các nàng. Các nàng ở Mộ phủ không phải lo cơm ăn áo mặc, lúc trước có phải trải qua làm cu li thì hiện tại cũng đã lười nhác, ngoại trừ ồn ào mấy chuyện nữ nhân thì các nàng cũng không có cái gì khác tiêu khiển, càng sẽ không chạy tới chạy lui đá cầu.

Mặc dù nói vậy, đối mặt với khuôn mặt ôn nhu cười nhạt của Nhị công tử, không ai có gan kêu khổ.

Người duy nhất dám cãi lệnh Nhị công tử là Nhị Thập, cũng đã bị câm rồi.

Nhị công tử thương xót cho da thịt trắng như tuyết của các nàng, thẳng đến mặt trời lặn xuống núi mới khai mở cuộc tranh tài.

Các nàng không có luật lệ gì, đá không đến cầu, ngược lại còn đẩy chính mình. Ngoại trừ Thập Tứ biết một chút công phu quyền cước, còn lại toàn là các nữ nhân không thích đi lại, đá cũng chẳng phải đá cầu, đơn giản là cố gắng tham gia nhằm chọc cười Nhị công tử mà thôi.

Đúng lúc đó, Mộ tam tiểu thư đi qua hoa viên, nghe được tiếng ầm ĩ sợ hãi.

“Á! Tiểu Lục, bên này, cho ta!”

“Á á á! Đá không đến!”

“Má, nó tự chạy, chạy mất rồi.”

“Mau đuổi theo đi.”

Hoa viên lâu rồi không có náo nhiệt như vậy, Mộ Đông Ninh dừng bước.

Trước mắt toàn những tà váy ngắn bay lượn lấp lánh đủ màu sắc, nhiều tiếng thét lên giống nhau, trong lúc nhất thời không phân rõ là ai chạy, ai đá. Có thể nói như quần ma loạn vũ.

Nhìn thấy Mộ Cẩm đang hóng mát, Mộ Đông Ninh đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nàng thở dài, dời bước đến đình nghỉ, “Nhị ca.” Nàng mỗi lúc cầu khẩn, lại kéo dài âm cuối giống như vậy, vừa ủy khuất lại vừa mềm mại.

Thấy nàng lúc này tiến vào hoa viên, Mộ Cẩm cong miệng cười. “Đông Ninh, đến đây thưởng thức cảnh đẹp. Đây mới gọi là đẹp mắt.” Ánh mắt hắn không cẩn thận xéo qua quét đến Nhị Thập.

Nhị Thập không cách nào lên tiếng, ở bên ngoài chờ đá. Hoàng hôn nghiêng nghiêng nướng xuống, hào quang chiếu trên lưng khiến váy nàng ánh lên sắc vàng.

Hắn bĩu môi, giọng thấp đến mức không nghe thấy: “Duy chỉ có thứ này, con sâu làm rầu nồi canh.”

Mộ Đông Ninh cũng nhìn thấy Nhị Thập lau mồ hôi, khuyên bảo: “Nhị ca, các nàng đều đầu tựa vai ấp bên cạnh người, người nghĩ ra cái này để giày vò các nàng làm gì?”

Hắn nói: “Hoạt động nhiều, trên giường sẽ thông minh, linh hoạt một chút.”

Mộ Đông Ninh mặt mày xấu hổ.

Mộ Cẩm vừa rồi chỉ thuận miệng nói, thấy mặt nàng đỏ lên, hắn thu lại vẻ lỗ mãng, rót chèn trà đưa cho nàng: “Sao gần đây lại đến chỗ ta?”

Ba vị vãn bối Mộ gia, Nhị công tử ở phía tây, Đại công tử ở phía đông, Tam tiểu thư lại ở chính giữa, đường trong sân nàng có thể đi đến cả hai hướng.

Hôm nay Mộ Cẩm nói không ngớt, còn nói về ngày đó Mộ Đông Ninh đi đến Yểm Nhật Lâu. “Nhị ca, A Man nàng…” Mộ Đông Ninh dừng lại một chút.

Cái tên Từ A Man này, sau khi Nhị Thập vào Yểm Nhật Lâu không còn ai gọi nữa. Mộ Cẩm không biết A Man là ai. Bởi vậy, Mộ Đông Ninh sửa lại nói: “Giọng nói Nhị Thập là làm sao?”

Mộ Cẩm quét mắt nhìn Nhị Thập, “Thanh âm trong miệng bị mèo tha đi rồi.”

Mộ Đông Ninh năn nỉ nói: “Huynh mau mời đại phu cho nàng đi.”

Mộ Cẩm nói: “Không có gì đáng ngại, không chết được.”

“Nhị Thập trước kia là nha hoàn của muội, muội thấy thích nàng, hi vọng Nhị ca cũng đối xử tốt với nàng.”

“Nàng ta quả thực là nha hoàn.” Chẳng trách, cái tướng mạo này sinh ra để làm nha hoàn.

Mộ Đông Ninh không nhịn được tiếng đá cầu kêu to, ngồi một lát rồi rời đi.

Đình nghỉ mát thanh tĩnh chưa được bao lâu lại nghe tiếng Tô Yến Tinh đến.

Cũng là quái lạ, số lần nàng ta gặp trượng phu của mình còn không bằng số lần của Nhị Thập.

Sau khi đuổi được Tiểu Cửu, Tô Yến Tinh lại bị nhiễm phong hàn, ho khan nửa tháng trời.

Nha hoàn tên Ngân Hạnh oán giận nói: “Phong thủy Trạch Lâu đúng là có vấn đề.”

Tiếu ma ma quát lớn một tiếng: “Đừng có nói bậy.”

Mắt Ngân Hạnh ửng đỏ, “Tiểu thư bệnh nặng bệnh nhẹ, liên tiếp không ngừng. Lão gia đến nay cũng không chất vất Mộ gia, chỉ sợ vì nghĩ đến tiền trang của Mộ gia.”

“Nhỏ không nhẫn sẽ làm loạn đại mưu.” Tiếu ma ma nói: “Có lẽ bây giờ nên để cho tiểu thư tĩnh dưỡng thân thể cho tốt. Hơn nữa, tiểu thư bị nhiễm phong hàn, lão gia chất vất đến thì không may lại là chính ta và ngươi ở bên cạnh tiểu thư.”

Ngân Hạnh thoáng nghẹn họng lại nói: “Đã lâu như vậy, Cô gia còn không quay lại thăm tiểu thư nữa, trừ hôm đó ra, cả ngày đều trầm mê bên cạnh đám hồ ly tinh kia.”

Tiếu ma ma cười lạnh: “Hồ ly lớn tuổi, già rồi ắt sẽ phải rời đi.”

Hôm nay, bệnh nặng của Tô Yến Tinh mới khỏi lại bị tiếng huyên náo đánh thức. Tiếng đá cầu náo nhiệt, lòng nàng tất nhiên lại nổi lên một ngọn lửa.

Tô gia tiểu thư phô trương, một đám người hầu đi theo, mới bước vào vườn tựa như hút hết sự chú ý của người khác.

Con mắt Mộ Cẩm không thèm nhấc.

Mũi chân nàng bước vào đình nghỉ mát, “Tướng công thật có nhã hứng.”

Hắn nhấp một ngụm trà xanh, “Thân thể phu nhân hồi phục thế nào rồi?”

“Đã không còn đáng ngại nữa.” Tô Yến Tinh vốn đang liếc mắt nhìn chúng nữ tử xinh đẹp xung quanh, lại dời đến Nhị Thập ở phía ngoài, nàng cười lạnh khinh bỉ.

Tô Yến Tinh chẳng ngăn được những lời đồn đại tán phét lúc nhàn rỗi, nhưng “nói” một chữ này, lại chợt bủa vây khắp phía, bốn phương tám hương đều là phong ba. Tô Yến Tinh miệt thị các nữ nhân bị thất sủng ở Yểm Nhật Lâu, nhưng hôm nay, có ai không chê cười sau lưng nàng.

Ngày đó về thăm cha me, Tô Yến Tinh thứ nhất vì để tâm mặt mũi, thứ hai vì bảo vệ Mộ Cẩm mà không có nói chuyện nàng bị Mộ Cẩm vứt bỏ tại phòng tân hôn, nàng mong một ngày nào đó, hai người có thể phu thê hòa hợp.

Lúc này vị lang quân kia, lạnh lùng cười hỏi: “Phu nhân muốn kết thúc một trận không?” Hắn không quan tâm suy nghĩ của thê tử, cũng chẳng để lại bất kỳ hứa hẹn nào.

Lửa thiêu trong lồng ngực, diễn xuất của Tô Yến Tinh suýt nữa bị lộ.

Tiểu Lục chạy trốn làm chân trái vấp chân phải, ngã một phát, “A… ” Nàng ngã chổng vó.

Tô Yến Tinh chuyển hướng Mộ Cẩm, “Không được, ta không chơi được cái loại trêu đùa đuổi bắt thô bỉ này.”

Mộ Cẩm đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Trận đấu là do ta tổ chức, phu nhân nói thô bỉ, không phải là bao gồm cả ta sao?”

Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, phất nhẹ mái tóc trên vai hắn, “Tướng công là thương gia giàu có, mở cho bọn hạ nhân chút vui đùa cũng không phải quá phận.”

“Các nàng sao có thể so sánh với hạ nhân tự phụ.” Mộ Cẩm tránh tay nàng, nhếch mày cười: “Hồng nhan khó cầu.”

Tô Yến Tinh nhìn về phía Nhị Thập, “Vị hồng nhan này…” Dừng một lát, không có nghe thấy hắn nói tiếp, Tô Yến Tinh lại nói: “Tướng công hứng thú thật khác thường.”

Mộ Cẩm bình tĩnh nhìn Tô Yến Tinh, “Không nghĩ tới, phu nhân mới gả tới có vài ngày, lại muốn trèo lên đầu ta ngồi.”

Sắc mặt Tô Yến Tinh thay đổi.

Ngân Hạnh nóng nảy xen vào nói: “Cô gia, tiểu thư nàng…”

Mộ Cẩm ném chén qua, “Ta ở đây không có phần ngươi nói chuyện.”

“Nô tỳ biết sai.” Ngân Hạng vội vàng lui ra ngoài đình.

Tiếu ma ma trừng mắt liếc nhìn Ngân Hạnh.

Ngân Hạnh cúi đầu, câm như hến.

Mộ Cẩm nói: “Tự mình đi lĩnh phạt đi.”

Tô Yến Tinh cãi lại: “Tướng công, Ngân Hạnh chỉ là nhất thời ——”

“Nàng có rảnh thì ——” Con mắt Mộ Cẩm rốt cuộc cũng nhìn nàng, “Trở về Trạch Lâu quản giáo nha hoàn cho tốt, ở đây gió lớn, đừng làm nha hoàn đau đầu lưỡi. A, phu nhân quan sát trận đấu cũng không mấy vui vẻ, tạm biệt không tiễn.”

Tô Yến Tinh không ngờ tới, Mộ Cẩm ngay cả bậc thang cũng không cho nàng. Nhưng, nàng đã ngồi vào được vị trí của mình, không có chút sứt mẻ. Nói cho cùng, nàng mới là đệ nhất phu nhân của Mộ Cẩm, Mộ gia tuyệt đối sẽ không cùng Tô gia trở mặt.

Nhị Thập thấm đẫm mồ hôi, ngón tay khều khều sợi tóc dính trên mặt. Trong lúc vô tình, nàng lại liếc mắt nhìn vào trong đình. Cặp vợ chồng kia giằng co, qua biểu hiện của Tô Yến Tinh, Nhị Thập đoán được một chút.

Đúng lúc này, Mộ Cẩm hướng chỗ nàng vẫy vẫy tay.

Nhị Thập biết điều này không ổn.

Thấy nàng bất động, Mộ Cẩm nheo lông mày.

Vì vậy Nhị Thập nghe lời đi qua.

Mộ Cẩm kéo nàng, ôm đến trên đùi, thân mật thở bên tai nàng.

Chuyện này, không chỉ ánh mắt âm hiểu của Tô Yến Tinh mà ánh mắt của tất cả nữ nhân khác nhìn Nhị Thập, cũng hiện lên sự khác thường.

Thân thể Nhị Thập cứng ngắc, nghe hắn nói.

Hắn nói: “Ta chán ghét nữ nhân thông minh, nhất là giống như ngươi vậy. Nên có lúc thông minh, lúc thì giả vờ ngây ngốc. Nên có lúc hồ đồ, lại có lúc khôn khéo không khác gì ma quỷ.”

Hô hấp của hắn phả gần cổ nàng, nàng cảm thấy càng ngày càng nóng.

“Ngươi a…” Hắn nhéo nhéo đầu ngón tay nàng, ôm lấy một vòng cười xấu xa: “Nghe lén bí mật của ta, ta hận ngươi nghiến răng nghiến cổ. Trở thành ái thiếp của ta, phu nhân ta sẽ coi ngươi như cái đinh trong mắt. Ta sẽ chờ xem, kết quả ngươi sẽ thảm hại thế nào.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.