Tuệ Sam bưng đồ ăn đặt lên bàn, Lưu Đình cũng dọn chén đũa, nếu ba mẹ cô ta mà nhìn thấy hình ảnh này chắc cũng phải rớt nước mắt, vì trước giờ cô ta làm gì động tay động chân đến việc nhà hay bếp núc. Vậy mà hôm nay đột nhiên chạy đến nhà anh đòi nấu nướng rồi dọn thức ăn.
Tiếng chuông từ ngoài cổng vang lên, dì Mai bước ra mở cổng, xe của anh lăn bánh vào sân nhà.
Cô vừa thấy anh liền chạy đến, Niên Thường dang tay ôm lấy cô.
Tuệ Sam mỉm cười:
– Anh về rồi.
Niên Thường cong môi, hôn lên má cô:
– Ở nhà ngoan không đây?
Cô vui vẻ đáp:
– Dĩ nhiên là ngoan, à phải rồi, có Lưu…
Chẳng kịp nói hết câu thì Lưu Đình đã xen ngang lời cô, trông thấy cử chỉ ngọt ngào của anh và cô mà cô ta ngứa cả mắt. Tự mình đến dù chẳng ai mời gọi rồi cũng tự bản thân ganh ghét trước hạnh phúc của người khác.
– Anh Niên Thường, em chờ anh về nãy giờ. Em có nấu bữa cơm chiều cho anh rồi. Anh mau tắm rửa rồi chúng ta cùng ăn cơm.
Cô ta tráo trở đến mức không biết ngượng. Bữa ăn do cô và Dì Vân nấu nướng từ đầu đến cuối, cô ta nào có làm được gì. Ấy vậy mà giành hết công, còn bỏ Tuệ Sam sang một bên, xem cô như người vô hình.
Anh cau mày nhìn cô ta, thái độ không hề vui vẻ:
– Cô đến đây làm gì?
Lời nói phũ phàng của anh khiến cô ta hơi sượng sùng, nhưng tính nết nào biết nhục, cố tỏ ra mềm yếu, uỷ mị:
– Em đến thăm anh mà. Sao nỡ lạnh lùng với em như vậy? Chẳng lẽ muốn xua đuổi em sao?
Tuệ Sam ôm lấy cánh tay anh, lời lẽ nhẹ nhàng:
– Cô ấy đến thăm anh, thôi thì cùng nhau ăn bữa cơm cũng vui mà. Anh đi tắm đi, để soạn quần áo cho anh.
Chỉ cần là lời của cô, Niên Thường sẽ tuyệt nhiên siêu lòng. Anh hôn lên trán Tuệ Sam:
– Được rồi.
Cô cùng anh bước lên phòng, bỏ lại Lưu Đình đứng đó như một cái bóng đèn sáng chói.
Niên Thường từ phòng tắm bước ra, trên vai còn quấn một chiếc khăn, tóc anh vẫn còn động nước.
Anh bước đến ngồi cạnh cô:
– Lau tóc cho anh đi.
Cô mỉm cười, cầm lấy chiếc khăn, nhẹ nhõm thấm khô tóc cho anh.
– Lưu Đình thích anh nên mới đến đây nấu nướng, em biết anh khó xử, nhưng nếu lạnh lùng quá thì cũng tội cô ấy.
Niên Thường vòng tay ôm lấy eo cô, mỉm cười cất lời, cố tình trêu cô:
– Vậy không lẽ anh nên thân mật với cô ấy sao? Hay để anh thử xem.
Cô vừa nghe thấy liền dừng hành động lau tóc nhẹ nhàng, Tuệ Sam quấn khăn quanh cổ anh rồi bắt chéo lại:
– Anh mới nói gì đó? Muốn chết đúng không?
Niên Thường không nhịn được biểu cảm khi ghen của cô nên bật cười. Tuệ Sam trong thấy nụ cười “nham nhở” của anh thì càng thêm tức mình:
– Anh cười gì cứ…
Niên Thường nắm tay cô:
– Đau anh.
Cô nới lỏng khăn ra, trông vẻ mặt hờn dỗi đáng yêu của cô khiến Niên Thường muốn trêu cô nhiều hơn.
Anh vuốt nhẹ má cô:
– Lúc em ghen trông đáng yêu thật.
Cô tay ra khỏi chiếc khăn:
– Em không ghen mà. Đáng ghét.
Anh mỉm cười, đặt lên môi cô một nụ hôn.
– ——————————–
Lưu Đình ngồi chờ đợi anh ở phòng ăn mà cảm thấy cay cú: “Anh ấy và con nhỏ Tuệ Sam đó làm cái quái gì mà lâu vậy chứ?”
Vừa lúc cả hai từ trên lầu bước xuống, anh ngồi xuống ghế, Lưu Đình lập tức sáp lại gần anh.
Niên Thường ngay lập tức nhích ghế sát gần cô, anh gấp thức ăn vào bát của cô:
– Em ăn đi.
Cô mỉm cười, hai người nhìn nhau đầy tình ý. Kỳ đà Lưu Đình lần này xem ra khó lòng mà giở trò chen ngang. Nhưng cô ta vẫn quyết tâm không bỏ cuộc, vội gấp thức ăn vào bát của anh.
– Anh thử xem thịt bò có ngon không? Em đã tự tay xào và nêm nếm đấy.
Tuệ Sam thật bó tay với con người trắng trợn khônh biết xấu hổ này. Chỉ toàn ngồi chơi chứ có làm được gì, thịt bò xào do chính tay dì Vân làm tất, vậy mà nhận vơ công sức về mình.
Anh không đáp lời cô ta, chỉ tập trung vào Tuệ Sam, hai người cứ thế ngọt ngào, xem người phụ nữ không có nết kia như không khí.
Cô ta thật sự rất tức tối nhưng không thể làm được gì khác.
– ——————————
Ăn xong bữa cơm với vai trò như một bóng đèn mờ nhạt thì Lưu Đình cũng chịu ra về.
Tuệ Sam nằm trên giường, cảm thấy vùng bụng đang rất khó chịu. Chẳng là cô đang tới kỳ rụng dâu, hầu như lần nào đến mùa dâu cô cũng bị đau bụng dữ dội đến mức phải dùng thuốc.
Thấy cô nằm im lặng, vẻ mặt dường như không được thoải mái, Niên Thường vòng tay ôm cô từ phía sau:
– Em sao vậy? Không khỏe ở đâu à?
Tuệ Sam quay lại, vòng tay ôm chặt lấy anh:
– Em chỉ đau bụng do đến tháng thôi.
Anh đương nhiên không biết rõ cảm giác đau khi đến chu kỳ, nhưng cũng từng nghe qua cảm giác ấy rất khủng khiếp, thậm chí được miêu tả như gãy mười chiếc xương sườn cùng lúc.
Niên Thường hôn nhẹ lên môi cô rồi chợt ngồi dậy:
– Em chờ anh một lát.
Anh bước xuống giường, cô nén cơn đau cất lời:
– Anh đi đâu vậy?
Anh cúi người vuốt tóc cô:
– Lát nữa em sẽ biết.
Niên Thường rời khỏi phòng, cô nhắm mắt nằm trên giường chịu đựng cơn đau càng lúc lại thêm dữ dội.
Một lúc sau anh trở lại, trên tay cầm theo một túi chườm ấm, anh nhẹ nhàng đặt túi chườm lên bụng cô rồi kéo chăn lại.
Tuệ Sam có chút ngây người, anh còn biết cả chuyện này sao, chu đáo đến vậy.
Niên Thường nằm xuống, ôm cô vào lòng, đặt tay lên bụng cô:
– Anh hỏi dì Mai làm thế nào để giảm đau, dì ấy đã chỉ cách này. Cũng may trong nhà có túi chườm ấm.
Cô nắm tay anh, cảm thấy đến giờ phút này, quyết định sáng suốt nhất của cô là yêu và ở cạnh anh.
– Cám ơn anh. Nhiều lúc đau quá nên em cứ uống thuốc thôi.
Niên Thường hôn lên trán cô:
– Sao lại cám ơn anh, nghe rất xa cách.
Mà theo anh biết thì uống thuốc không tốt đâu. Em không nên uống nhiều.
Nói thì nói vậy, nhưng nếu anh được trải nghiệm cảm giác đau đớn kinh hoàng mỗi khi tới tháng như cô thì anh sẽ nghĩ khác. Nhiều lúc chỉ muốn uống cả vỉ thuốc một lần vì đau đến không thở nổi.
Cô ngước mặt hôn lên cổ anh:
– Có anh nên em thấy bớt đau rồi.
Niên Thường mỉm cười, vuốt tóc cô đầy âu yếm.