Sáng chủ nhật vừa ăn sáng xong anh đã đưa cô đến một nơi, Niên Thường bảo muốn dành cho cô sự bất ngờ.
Xe dừng bánh trước một căn nhà mặt tiền tại tuyến đường lớn.
Anh nắm tay cô, mở khóa cửa bước vào trong.
Không gian bên trong rộng rãi, nhưng rất trống trải, tường mới tinh, còn nghe cả mùi nước sơn. Nền gạch bóng loáng, Tuệ Sam đảo mắt nhìn một vòng căn nhà:
– Anh à, nơi này là…
Niên Thường mỉm cười, đưa tay vén nhẹ tóc cô, ánh mắt đầy âu yếm:
– Nơi này sẽ là cửa hàng tranh của em. Từ nay em có thể thỏa sức trưng bày và bán các tác phẩm nghệ thuật của mình ở đây.
Cô ngạc nhiên, ngây người mất vài giây trước sự bất ngờ mà Niên Thường dành cho mình:
– Anh…
Niên Thường hôn lên môi cô:
– Anh mua lại căn nhà này để tặng em, biến nơi này trở thành cửa hàng và phòng trưng bày tranh. Em thích không?
Món quà này thật sự khiến cô quá bất ngờ, Niên Thường chu đáo lại quá đỗi tinh tế. Anh biết được ước mơ của cô là có được phòng trưng bày riêng để bán các bức tranh do cô vẽ. Nhưng chi phí để thuê hoặc mua hẳn một căn nhà ở vị trí đắc địa như căn nhà này thì quả thật vượt xa điều kiện kinh tế của cô.
Thấy cô im lặng, Niên Thường dịu dàng hỏi:
– Tuệ Sam, em không thích sao?
Cô ôm chằm lấy anh, giọng nói ngọt ngào:
– Cám ơn anh. Em thật sự rất thích.
Anh cũng vòng tay ôm chặt lấy cô, chỉ cần cô thích, anh sẽ cố gắng hết mình để chiều chuộng người mình yêu.
– Ngày mai anh sẽ đăng thông tin tuyển nhân viên cho cửa hàng, được không?
Cô gật đầu, mỉm cười nhìn anh, cả hai môi đan môi trong hạnh phúc.
– ——————————-
Kể từ khi cả hai nhận ra tình cảm đối phương dành cho nhau, cô và anh đã ở cùng một phòng, cô dọn hẳn đồ đạc sang phòng anh.
Tuệ Sam ngồi trên giường ở phòng cũ của mình, trên tay cầm bản hợp đồng, lúc dọn đồ cô không để ý nên quên mất sự tồn tại của bản hợp đồng. Dù sao cả hai cũng đã thật lòng yêu nhau, bản hợp đồng này chẳng còn giá trị nữa.
Cô vừa đưa tay định xé bỏ bản hợp đồng thì chợt nghe thấy tiếng của dì Mai:
– Cô à, cô đừng tùy tiện lên đây như vậy.
Một giọng nữ chua ngoa đanh đá cất lên:
– Bà thật lắm mồm.
Cửa phòng cô chỉ khép hờ, Lưu Đình nhìn qua khe cửa đã thấy Tuệ Sam.
Cô ta không biết phép lịch sự mà sỗ sàng đẩy cửa vào. Vừa lúc Tuệ Sam đã cất bản hợp đồng xuống phía dưới nệm.
– Ôi, Tuệ Sam đây rồi. Hôm nay tôi đến đây thăm anh Niên Thường, anh ấy đâu rồi?
Cô đứng dậy bước ra ngoài:
– Anh ấy có cuộc họp ở công ty nên chưa về.
Lưu Đình nở nụ cười:
– À, ra là vậy. Tôi có mua rất nhiều nguyên liệu, hôm nay muốn nấu nướng một bữa ra trò cho anh ấy. Cô giúp tôi được chứ.
Tuệ Sam chẳng ưa gì cô ta, nhưng đây là nhà của anh, cô chẳng phải chủ nhà, hơn nữa Lưu Đình cũng là người quen với anh từ nhỏ, lại có mối quan hệ mật thiết với mẹ của anh. Cô không thể buông lời khó nghe hay tỏ vẻ chủ cả mà đuổi cô ta về. Nếu làm vậy cũng không phải tính cách vốn có của cô.
Tuệ Sam nhỏ nhẹ đáp:
– Được, tôi sẽ giúp cô.
Xuất thân từ gia đình giàu có, bản tính tiểu thư thích hưởng thụ từ nhỏ nên Lưu Đình chẳng phải động đến móng tay. Chuyện bếp núc cô ta nào biết gì. Tuệ Sam vừa rửa xong mớ rau củ, đặt lên bếp rồi nhìn cô ta:
– Cô thái rau củ đi.
Lưu Đình nhíu mày nhìn cô:
– Thái rau củ? Là làm thế nào?
Tuệ Sam làm mẫu cho cô ta xem, thao tác của cô nhuần nhuyễn, dễ dàng.
– Cứ từ từ như vậy, đừng mỏng quá, nếu không khi cho vào canh sẽ dễ bị bấy.
Lưu Đình phẩy phẩy mấy ngón tay, cầm dao mà cứ như một việc gì rất ghê gớm.
– Ui sao củ cà rốt này cứng quá vậy.
Dì Vân đang nêm nếm thức ăn, trông cô ta thái có tí rau củ mà ỏng ẹo đến mức phải ứa mắt.
– Thôi cô Lưu Đình cứ để đó, tôi nêm thức ăn xong sẽ thái giúp cô.
Cô ta nghe vậy liền bỏ cây dao xuống mà bước qua một bên:
– Tốt quá, lát nữa bà làm đi. Ba cái chuyện bếp núc mệt cả người.
Tuệ Sam chỉ biết lắc đầu, rõ ràng tự cô ta bày chuyện nấu nướng rồi cũng chính cô ta kêu than.
– Để tôi làm cho.
Cô đành thái luôn mớ rau củ cho xong, bất chợt ánh mắt Lưu Đình láo liên, bước đến gần cô nói nhỏ:
– Này, nhà vệ sinh ở đâu vậy, hình như tôi tới tháng rồi, phải kiểm tra thử.
Tuệ Sam nhiệt tình đáp:
– Cô bước ra khỏi bếp quẹo trái rồi cứ đi thẳng sẽ thấy.
Cô ta vội xua xua tay:
– Không, nhà vệ sinh dưới này dùng chung với người ăn kẻ ở, tôi không thích.
Tuệ Sam cố giữ sự hoà nhã, cô ta là con gái cô lứa gì mà vô duyên lại không biết điều, nếu là người khác e rằng bã bị ăn chửi cũng nên.
Cô nhỏ nhẹ đáp:
– Nếu vậy cô lên lầu đi, phòng thứ ba là phòng trống, nhà vệ sinh rất sạch sẽ.
Lưu Đình nghe vậy liền mỉm cười:
– Được, tôi đi đây. Cô làm tiếp đi.
Không một lời cám ơn, cô ta quay lưng ton tót đi một mạch lên lầu. Tuệ Sam nào biết, vừa bước lên cầu thang, Lưu Đình đã nở một nụ cười toan tính khó hiểu.