Những lời lẽ xúc phạm, chì chiết của Ninh phu nhân đã lọt vào tai của Tuệ Sam. Cô đứng phía sau bức tường cách vị trí bà ta không xa, vì cuộc nói chuyện khá lớn tiếng nên cô nghe thấy rất rõ.
Tuệ Sam ngồi ở thư viện chờ anh được một lúc thì nóng lòng, chẳng rõ cuộc gặp gỡ của anh và Ninh phu nhân thế nào. Trước khi anh rời đi cô thấy anh rất căng thẳng, vì vậy Tuệ Sam đã quyết định xuống phòng khách xem sao. Nào ngờ nghe được những lời đau lòng vừa rồi. Giờ thì cô đã hiểu vì sao anh không cho cô gặp bà ấy. Có lẽ vì không muốn cô chịu tổn thương khi nghe những lời không hay kia.
Ngồi trong phòng, nước mắt cô chảy dài trên má, không ngờ trong mắt của mẹ anh, cô là hạng con gái tồi tệ đến vậy.
Dì Mai đã nhìn thấy cô đứng nép sau bức tường và lẳng lặng bỏ vào phòng, nên dì ấy đã nói lại với anh.
Niên Thường gõ cửa, giọng nói nhỏ nhẹ:
– Tuệ Sam, anh vào được không?
Cô vẫn im lặng, cố nén sự nấc nghẹn để anh không nghe thấy.
Anh vặn tay cầm nhưng cửa đã khóa trong. Lo lắng cho cô nên anh liên tục gõ cửa:
– Mở cửa cho anh đi, anh muốn nói chuyện với em.
Cô không đáp lời, bây giờ giọng cô nghẹn đi, nói vài chữ lại bị đứt quãng, anh vừa nghe chắc chắn sẽ nhận ra ngay.
– Nếu em không mở cửa, anh sẽ đứng ở đây chờ đến khi em chịu mở mới thôi.
Cô không nỡ để anh đứng bên ngoài, cố gượng đứng dậy, đưa tay lau đi dòng nước mắt.
Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe chẳng thể giấu giếm đi đâu của cô.
Niên Thường ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ về:
– Đừng khóc nữa. Những lời mẹ anh nói, em đừng bận tâm. Chúng ta hiểu nhau là được.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là người con gái ngoan hiền, học giỏi lại rất biết lễ nghĩa. Chưa từng có một người lớn nào than phiền về cách cư xử và nhân phẩm của cô. Nhưng nào ngờ bây giờ lại bị chính mẹ ruột của người mình yêu xúc phạm, buông những lời cay độc đến vậy thì sao có thể không đau lòng, buồn bã cho được.
Nằm trên giường, cô cứ trăn trở không ngủ được, Niên Thường hôn lên trán cô:
– Em không ngủ được sao? Là đang nghĩ đến mấy lời mẹ anh nói?
Cô ngước nhìn anh:
– Chắc hẳn mẹ anh ghét em lắm.
Anh xoa đầu cô:
– Không đâu. Em đáng yêu như vậy, ai mà nỡ ghét chứ. Vì mẹ chưa tiếp xúc với em nên chưa hiểu em thôi. Nghe anh, ngủ đi, mai còn đi làm.
Niên Thường hôn lên môi cô, Tuệ Sam nhắm mắt lại, cô cảm thấy con đường tình duyên của mình thật chông gai. Chuyện tình của cô và anh vẫn chưa rõ ràng thì lại thêm chuyện mẹ của anh không hề có thiện cảm với cô.
Phòng làm việc tĩnh lặng như mọi ngày, cô bước đến bàn làm việc của anh, nhẹ nhàng đặt lên bàn một sấp tài liệu:
– Em đã thống kê lại các mẫu thiết kế trang sức mới trong tháng này. Anh xem qua rồi ký giúp em.
Niên Thường không vội, anh mỉm cười nhìn cô:
– Em qua đây.
Cô vẫn khó hiểu bước vòng qua bàn làm việc, anh ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi lên đùi anh:
– Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, hay chúng ta nghỉ sớm hơn một chút.
Cô vừa nghe đã thấy mùi bất ổn, ánh mắt háo sắc này, thôi thôi cô chẳng dám nghĩ thêm.
– Không, em…em còn chút việc phải làm.
Cô chưa kịp bước khỏi ghế thì đã bị anh đặt tay lên đùi cô ghì chặt lại:
– Em nghĩ em thoát được sao?
Lời nói ấm áp nhưng sao giọng điệu cứ như đang “hăm dọa” cô vậy chứ.
Niên Thường kề môi đến sát môi cô. Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, chợt chuông điện thoại của cô reo lên.
Tuệ Sam vội nói:
– Em có điện thoại rồi, anh buông em ra đi.
Ánh mắt anh tiếc nuối nhìn cô, Tuệ Sam nhìn về phía bàn làm việc của mình:
– Lỡ có chuyện gì gấp thì sao?
Anh đành buông cô ra, Tuệ Sam bước đến nghe điện thoại, chẳng rõ đầu dây bên kia nói gì, nhưng trong cô rất hốt hoảng. Vẻ mặt của cô sững sờ, Niên Thường lo lắng nhìn cô, thấy cô vừa cúp máy anh liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy em?
Cô nói trong vội vã:
– Thiên Mạch bị té cầu thang ở chung cư anh ấy đang sống. Hiện đã được đưa vào bệnh viện. Bây giờ em phải đến bệnh viện xem sao.
Cô lấy túi xách định rời đi thì anh liền nắm tay cô giữ lại:
– Anh ta không thiếu người chăm sóc, em khẩn trương như vậy làm gì?
Cơn ghen bất chợt ập đến khiến anh trở nên cọc cằn và không thể suy nghĩ thấu đáo.
Tuệ Sam nhíu mày, tâm trí cô đang rối bời nên cũng chẳng giữ được bình tĩnh:
– Anh ấy đang bị thương, tình trạng còn chưa rõ. Thiên Mạch ở Lịch Xuyên không có ai thân thích cả. Em không thể bỏ mặc anh ấy được.
Lúc này tâm trí anh chỉ hiện hữu cơn ghen bộc phát nên không khống chế được lời lẽ thốt ra.
– Không thể bỏ mặc hay vì em chỉ có anh ta? Người em yêu chỉ có Giang Thiên Mạch thôi đúng không?
Cô biết anh đang mất bình tĩnh, nhưng bây giờ cô không có thời gian để dỗ dành hay giải thích với anh.
Tuệ Sam vì tình cảnh gấp gáp nên lời nói cũng không kiềm nén được:
– Anh đừng ích kỷ như vậy. Bây giờ em phải đến bệnh viện xem tình hình của anh ấy.
Niên Thường nhìn người mình yêu bằng ánh mắt chất chứa đầy sự thất vọng:
– Được. Là anh ích kỷ. Em muốn đến với anh ta thì cứ đi đi, anh không quản em nữa.
Tuệ Sam có chút chần chừ vì thái độ của anh khiến cô lo lắng. Nhưng rồi cô cũng đành cất bước lướt đi qua anh.