Trong thư viện, cô ngồi trước giá đỡ để tranh, cẩn thận vẽ từng đường nét. Niên Thường ngồi bên cạnh, vài giây lại lén nhìn sang cô, hôm nay anh cũng “bon chen” mà vẽ tranh cùng Tuệ Sam.
Cô dừng bút, khung cảnh dòng suối trong một khu rừng trên đồi vẫn đang dở dang. Quay qua nhìn sang bức tranh của anh, cô xém giật cả mình:
– Anh vẽ gì vậy?
Niên Thường nhìn bức tranh với mặt đầy tự hào:
– Vẽ em đó, em không nhận ra mình à?1
Cô đứng hình mất vài giây rồi thốt lên:
– Sao chứ? Trông mắt anh, em xấu vậy sao?
Anh nghe cô nói vậy thì liền xụ mặt, Niên Thường buông cọ đặt xuống bảng pha màu.
– Ý em là chê anh vẽ xấu?
Cô vội lắc đầu:
– Không phải, nhưng mà…sao anh vẽ mặt em méo quá vậy?
Cô không nhịn được bèn nhích ghế lại ngồi gần anh, dùng đầu của thân cọ chỉ vài những điểm bất ổn của bức chân dung:
– Đây, mắt thì hí, có một đường ngang thôi, chân mày lệch, mũi tẹt, môi lại quá dày. Không giống em một chút nào, anh vẽ ai chứ đâu phải em.
Anh bỗng ôm lấy cô khiến Tuệ Sam thoáng giật mình:
– Anh vẽ xấu nhưng không có nghĩa là em không đẹp. Em không nhận ý nghĩa của bức tranh sao?
Cô hơi nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe anh nói.
– Ý nghĩa?
Niên Thường mỉm cười:
– Dù em có thế nào trong lòng anh, em vẫn là đẹp nhất.
Cô nở nụ cười, bây giờ mới nhận ra anh dẻo miệng đến vậy. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn, bốn cánh môi đan vào nhau, cô cảm thấy lúc này rất thích hợp để hỏi anh về chuyện thời hạn hợp đồng.
Nhưng nụ hôn chưa kịp dứt thì bên ngoài đã vọng vào tiếng nói vô cùng khẩn trương kèm theo tiếng gõ cửa liên hồi:
– Cậu chủ à, Ninh phu nhân đến tìm cậu.
Nụ hôn đang cuồng nhiệt chợt bị đứt đoạn. Niên Thường nhíu mày, cô nhìn thấy sự căng thẳng trên nét mặt và ánh mắt sắc lạnh của anh thì tâm trạng liền hoang mang:
– Có chuyện gì vậy anh? Ninh phu nhân là…
Niên Thường không chần chừ liền đáp:
– Là mẹ của anh.
Dường như anh đã đoán ra được nguyên nhân bà ấy đến đây. Niên Thường đưa tay vuốt nhẹ má cô trấn an:
– Em ở đây đi, anh xuống gặp mẹ một lát.
Cô có chút hụt hẫng khi anh bảo cô ở lại. Suy nghĩ tiêu cực trong xuất hiện trong tâm trí Tuệ Sam. Cô nghĩ rằng anh không muốn cô gặp mẹ anh vì cô chỉ là tình nhân trên hợp đồng, không có tư cách để gặp bà ấy.
– Em…không thể gặp mẹ anh sao? Em chỉ muốn chào bác ấy một tiếng thôi.
Anh hôn nhẹ lên môi cô:
– Ngoan, bây giờ chưa phải lúc. Ở đây chờ anh.
Niên Thường đứng dậy, anh mở cửa đi khuất. Tuệ Sam chưa kịp nói thẳng với anh về chuyện hợp đồng thì đã cảm thấy vô cùng hụt hẫng: “Anh ấy…thật sự không yêu mình sao?”
Anh nói rằng chưa phải lúc, cô càng không hiểu vì sao? Vậy lúc thích hợp của anh là đến bao giờ, trong khi thời hạn của hợp đồng ngày càng ngắn đi.
Bước xuống phòng khách, trước mắt anh là người phụ nữ sang trọng, bộ trang phục và từng món phụ kiện trên người đều là hàng hiệu đắt đỏ.
Bà ấy ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, bàn tay được sơn dũa cầu kỳ đang cầm tách trà ấm nhâm nhi.
Vừa nhìn thấy anh, bà ấy đã cất lời có chút trách móc:
– Mẹ đã chờ hơi lâu rồi đấy. Con không vui khi mẹ đến thăm con à?
Niên Thường không thích dong dài, anh rất ghét sự vòng vo chỉ phí thời gian. Vừa ngồi xuống ghế, anh liền nói trúng tim đen Ninh phu nhân:
– Mẹ không cần lấy lý do đến thăm con. Rốt cuộc, mẹ đến đây là vì chuyện gì?
Từ khi Ninh phu nhân và ba anh ly hôn, cả hai cũng nhanh chóng có gia đình riêng. Một hoặc hai năm bà ấy mới ghé nhà nội thăm anh một lần, tình cảm mẹ con giữa họ quả thật rất nguội lạnh và xa cách.
Ninh phu nhân cau mày, đứa con trai khô khan của bà ấy ngày càng lạnh lùng và vô cảm:
– Được, nếu con đã hỏi thẳng thì mẹ cũng không vòng vo. Tại sao Lưu Đình đến tận nhà tìm con mà con lại đối với nó lạnh nhạt như vậy?
Quả đúng y như anh đã đoán, là vì chuyện của “vị hôn thê” chưa từng được anh chấp nhận đây mà.
Sau khi đến tận nhà tìm anh và bị anh lạnh nhạt, Lưu Đình đã mách chuyện này với Ninh phu nhân. Bởi lẽ bao năm qua, bà ta luôn nhiệt tình ủng hộ chuyện giữa anh và cô ta.
Niên Thường buông một câu dứt khoát, nhưng đó cũng chính là sự khơi nguồn cơn tức giận trong lòng Ninh phu nhân:
– Con không có tình cảm với cô ấy.
Vừa nghe thấy lời nói phũ phàng từ anh, Ninh phu nhân đã tỏ thái độ gay gắt:
– Con và Lưu Đình đã có hôn ước từ nhỏ rồi. Con nhất định phải cưới nó.
Anh trầm giọng, ánh mắt ẩn chứa sự bực tức khiến Ninh phu nhân cũng phải khựng lại:
– Để tốt cho việc kinh doanh của chồng mẹ à?
Lời nói đi guốc trong bụng của bà ta. Ngày xưa, Nhạc tổng (ba của Lưu Đình) là bạn thân của Ngạn tổng (ba của anh), và họ đã hứa hôn cho anh cùng Lưu Đình. Bây giờ Nhạc tổng lại chính là đối tác quan trọng của người chồng hiện tại của Ninh phu nhân, người mà anh gọi bằng dượng.
Chính vì vậy, bà ta càng mong muốn anh và Lưu Đình nhất định phải thành đôi.
– Con cau có với mẹ trong khi mẹ làm tất cả vì muốn tốt cho con thôi. Chẳng lẽ con muốn mãi ở bên cạnh con nhỏ họa sĩ kia?! Nó chỉ là một đứa thấp hèn! Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận nó đâu.1
Chuyện anh đang ở cùng Tuệ Sam cũng do Lưu Đình kể với Ninh phu nhân. Bà ta đã cho người điều tra một số thông tin về cô, người mà bà ta cho rằng đã xen vào chuyện giữa anh và Lưu Đình.
Hôm nay bà ta đến đây ngoài chuyện ép anh cưới Lưu Đình, còn muốn đến để buông lời nhục mạ cô.
Niên Thường đứng dậy, sự tức giận hiện rõ trên từng nét mặt:
– Mẹ không được xúc phạm cô ấy. Con muốn ở bên cạnh ai là quyền của con. Mẹ nghĩ chuyện mẹ không chấp nhận cô ấy quan trọng với con à? Từ nhỏ mẹ đã vứt bỏ con, bây giờ lại muốn xen vào chuyện tình cảm của con? Vô ích!
Anh không chần chừ mà quay lưng rời đi, Ninh phu nhân đứng dậy, cơn tức giận nghẹn ứ nơi cổ họng:
– Niên Thường con mau đứng lại cho mẹ, con vì đứa con gái không ra gì kia mà hỗn với mẹ à? Hạng con gái lấy sắc dụ dỗ đàn ông, dễ dàng sống thử cùng con thì chỉ là thứ đào mỏ!