CHƯƠNG 176 : XẤU HỔ QUÁ TRỜI ƠI!
Dương Yến lại mơ thấy ác mộng.
Nhưng lần này khi cô thức dậy,cô nhận ra chân mình đang đặt trên người của Phương Tinh Nghị.
Trên giường ban đầu có chia ranh giới, hai tay Phương Tinh Nghị thì để trên bụng anh, dáng ngủ rất có quy củ nề nếp nằm phía bên kia giường, còn tướng ngủ của cô không đẹp thì cũng thôi đi, còn lấn sang địa bàn của người khác nữa chứ.
Dương Yến đỏ mặt, nhanh chóng nhấc chân mình ra khỏi người anh rồi lăn sang một bên.
Chú út ngủ say như vậy à?
Dương Yến quay qua nhìn Phương Tinh Nghị, người đàn ông vẫn đang ngủ say, hàng lông mi dài rủ xuống, chiếc yết hầu quyến rũ nhô lên, thật là lôi kéo người khác đưa tay nhấn nhấn mà.
Thế là cô liền ngứa tay đi ấn ấn nó, ngay lập tức cổ tay của cô bị người đàn ông bắt lại.
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, thanh âm mang theo chút khàn khàn buổi sáng, còn có chút bất lực nữa : “ Cô Dương, cô thích bóp yết hầu của người khác như vậy à? Thói quen xấu quá.”
“Tôi chỉ tò mò thôi.” Bị bắt gặp làm điều xấu, Dương Yến chỉ biết cười trừ : “Tổng giám đốc Phương, anh ngủ ngon thật đó.”
“ Năm giờ sáng tôi mới ngủ được đó : “Phương Tinh Nghị nhìn cô rồi cười như không cười : “Có ai đó ngủ quá xấu, cứ lấn qua chỗ tôi, còn đá tôi lăn xuống một lần nữa.”
Dương Yến: “…”
Với tình cảnh lúc nãy cô nhìn thấy, Phương Tinh Nghị chắc là không có gạt cô rồi.
“Vậy sao, tôi đi rửa mặt đây.” Dương Yến kiếm cớ chuồn đi, nhưng khi cô vừa mới ngồi dậy thì đã bị Phương Tinh Nghị kéo lên người anh, tư thế vô cùng ám muội.
Phương Tinh Nghị siết tay cô, ánh mắt sâu thẳm : “ Cô không định đền bù cho tôi sao?”
“ Đền, đền chứ.” Dương Yến có hơi lắp bắp, cơ thể cô cứng đờ, tư thế này xấu hổ quá đi : “ Sau khi về, tôi sẽ nấu cho anh nhiều bữa……ưm!”
Người đàn ông kéo cô về phía anh, buộc cô phải cúi xuống.
Sau đó, đôi môi mỏng hôn lên môi cô.
Ngửi thấy mùi của người đàn ông, trái tim Dương Yến đập lên dữ dội, cô vừa có hơi căng thẳng lại vừa muốn đáp lại.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Dương Yến chống hai tay mình ở hai bên đầu của người đàn ông, giống như là muốn ép bức anh vậy, cô lắp bắp nói : “Tổng giám đốc Phương, nếu anh không chê …”
Cô muốn nói gì đó.
Phương Tinh Nghị nhìn cô với bộ dạng như đang lắng nghe, khiến Dương Yến thêm tự tin hơn, cô cẩn thận suy nghĩ lời mình định nói, nhưng ngay lúc cô sắp mở miệng nói tiếp thì….
Đột nhiên một dòng nước nóng từ bụng dưới chảy ra.
Hình như……
Dường như Phương Tinh Nghị cũng nhận ra được rồi, biểu cảm anh lúc này trông rất tế nhị.
Dương Yến vội vã từ trên người người đàn ông lăn xuống, sau đó nhìn thấy một vết máu trên bộ đồ ngủ màu xám khói của anh, cô liền xấu hổ đưa tay che mặt lại : “ Trời ơi, nhục quá!”
Xấu hổ quá trời ơi!
“ Xấu hổ gì chứ, tôi cũng đâu phải chưa thấy qua.” Phương Tinh Nghị ngược lại rất bình tĩnh. Anh đưa mắt nhìn vết máu trên bộ độ ngủ của mình, đôi mắt anh chợt lóe lên: “ Nó cho tôi một ý kiến rất hay.”
Dương Yến không quan tâm anh nghĩ gì, cô vội vã chạy vào phòng tắm để bình tĩnh lại.
Sau khi Dương Yến tắm rửa xong rồi bước ra phòng ngủ,cô liền nhìn thấy có một bác sĩ đang nói chuyện với Phương Tinh Nghị đang ngồi trên xe lăn. Khi cô đi tới thì họ dường như đã nói xong rồi.
Dương Yến nói : “ Chỉ là bà dì của tôi ghé thăm thôi, tổng giám đốc Phương còn gọi cả bác sĩ có phải là quá khoa trương rồi không?”
Nhưng cô cũng rất cảm động nha.
Sau khi bác sĩ rời đi, Phương Tinh Nghị mới nói với cô: “ Tôi mời bác sĩ tới là có sắp xếp khác..Đợi lát nữa cứ ngồi bên cạnh tôi xem là được rồi, không cần nói gì hết.”
Dương Yến có hơi thất vọng, đành ồ lên một tiếng.
Sau khi họ xuống cầu thang, thì đã có rất nhiều người tập trung trong phòng khách. So với sự náo nhiệt của đêm qua, thì dường như phòng khách hôm nay lại bị che phủ bởi những đám mây đen, mỗi người đều có một biểu hiện khác nhau.
“ Tinh Nghị.” Phương Chính Thành bước ra từ trong đám đông, như thể ông ta có điều gì đó muốn nói với Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị nhàn nhạt đáp : “ Có chuyện gì thì ăn cơm sáng xong rồi nói.” Nói xong anh liền đưa Dương Yến tới bàn ăn rồi ngồi xuống, sau đó căn dặn người hầu bưng đồ ăn lên.
Dương Yến nhìn thấy ông Phương cũng đang ở trong phòng khách, sắc mặt trông không được tốt cho lắm.
Cô thì thầm nới với Phương Tinh Nghị : “ Không gọi ông Phương qua đây ăn à?”
“ Phương Chính Thành cũng đang ở đây, chắc ông ấy cũng không có tâm trạng để ăn đâu.”Phương Tinh Nghị cười khẩy, sau đó anh bưng chén cháo khoai lên rồi đút một muỗng cho cô : “ Không ăn một bữa cũng không làm ông ấy chết đói đâu.”
“ Tổng giám đốc Phương, để tôi tự làm.”Dương Yến định lấy chiếc muỗng từ trong tay anh để tự mình ăn, nhưng Phương Tinh Nghị lại ngước đôi mắt âm trầm nhìn cô, cô sững người rồi đành rút tay lại.
Chỉ là ăn thôi mà, dùng ánh mắt đó dọa chết người ta rồi!
Sau khi từ từ dùng bữa sáng xong, hai người mới đi đến phòng khách và ngồi cạnh ông Phương.
“Tinh Nghị, là chú đã không dạy dỗ A Hiên cho tốt, để cho nó làm ra mấy chuyện hèn hạ này.” Phương Chính Thành đi tới, đây là lần đầu tiên mà Dương Yến nhìn thấy Phương Chính Thành khiêm tốn cúi đầu xin lỗi trước Phương Tinh Nghị như vậy.
Sau đó, Phương Chính Thành lại quay sang nói với Dương Yến: “Xin lỗi cô Dương, đợi A Hiên tỉnh dậy, tôi sẽ lôi nó tới đây xin lỗi cô.”
Phương Tinh Nghi lạnh lùng cau mày : “ Chú ba, đây không phải là chuyện nhỏ mà chỉ dùng một câu xin lỗi là có thể giải quyết được đâu.”
“ Phải phải chú biết.” Phương Chính Thành nói với giọng điệu khiêm tốn : “Nhưng cháu cũng đã bắn A Hiên hai phát rồi, nó bị thương nặng như vậy, tới bây giờ còn chưa tỉnh,đều là người một nhà cả mà, hà tất phải…..”
“ Hà tất phải so đo tính toán như vậy dúng không?” Phương Tinh Nghị ngắt lời ông ta, sau đó quát lớn : “ Tôi xem nó là em họ, nhường nhịn nó khắp nơi, nhưng trong mắt nó lại không có người anh này!”
Sau đó Phương Tinh Nghị kêu người mang máy chiếu tới.
Một phút sau, máy chiếu đang phát lại hình ảnh Phương Cẩn Hiên đang xúc phạm lăng nhục Dương Yến trong phòng bao, tuy là không có tiếng, nhưng mọi người trong phòng khách đều có thể hiểu rõ.
Ông Phương thở dài : “ Haiz, cái thằng Hiên này!”
Khuôn mặt Phương Chính Thành hơi biến sắc, sau đó ông ta liền nhanh chóng nở nụ cười : “Cái này giống như một cuộc cãi vã giữa bạn bè bình thường thôi mà. Có phải Tinh Nghị, cháu đã làm hơi quá rồi hiểu lầm gì không hả?”
“ Chú ba, nếu chú bị mù thì đi bệnh viện khám đi!” Phương Tinh Nghị không nể mặt mũi, lớn tiếng nói : “ Nếu như tôi không niệm tình thân, thì hai phát súng đó đã trúng ngay tim của nó rồi!”
Khuôn mặt già của Phương Chính Thành căng cứng lại.
“ Cẩn Hiên không đúng, nhưng không lẽ chỉ có mình nó sai sao?” Phương Chính Á lên tiếng : “ Ánh sáng phòng bao không tốt, tôi thấy có thể là nó nhận lầm người rồi.”
Phương Tinh Nghị mỉm cười rồi hỏi lại : “ Ồ, vậy còn lần này thì sao, cũng là nhận lầm người ư? Trên đường cứ cách mấy mét là có đèn đường. không lẽ Phương Cẩn Hiên nó bị cận tới 1000 độ lận nên mới nhận lầm người sao?”
“ Cô à, cô muốn nói thay cho Cẩn Hiên tôi cũng không có ý kiến, dù sao đi nữa nó cũng là cháu trai của cô, nhưng cô phải biết, người nó động tới là ai, có động được hay không!”
Mọi người đều cảm thấy như trong phòng khách đã lạnh lẽo thêm vài độ rồi thì phải, đáy lòng họ đều phát run.
Bình thường Phương Tinh Nghị rất khiêm nhường, cũng rất ít về nhà lớn, mỗi lần về nhà ăn cơm, anh ta lúc nào cũng khách sáo với mọi người, nhưng hôm nay cả người anh lại toát lên một sát khí giết người khủng khiếp, khiến người người khiếp sợ .
“ Tinh Nghị, chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cô ta có thể so sánh với em họ của cậu sao?” Phương Cẩn Linh từ ghế sofa đứng dậy : “ Cậu suy cho cùng cũng là người nhà họ Phương, sao lại ‘ruột bỏ ra, da đem vào’ như vậy?” (*)