CHƯƠNG 175 : CÒN CHƯA TỚI 20 GIÂY NỮA.
Quách Thường Phúc từ chối : “Không cần.”
“ Sao lại đề phòng tôi như vậy hả?” Tưởng Song Kỳ hậm hực bất mãn, thật là, cô cũng đâu có làm gì đâu.
Lúc trước ở trong căn hộ, Quách Thường Phúc thường gác đêm cho Tưởng Song Kỳ, nhưng lúc đó cô ta mặc áo ngủ rất kín đáo chứ không giống bây giờ, cô muốn cậu ở gần như vậy xem cô ngâm mình.
Trong trường hợp này, đôi mắt cậu khó tránh sẽ phải nhìn vào cô.
Để đánh lạc hướng,Quách Thường Phúc thuận miệng hỏi: “ Vết thương trên lưng cô là bị sao vậy?”
Cơ thể Tưởng Song Kỳ đột nhiên trở nên cứng nhắc, ánh mắt cô cũng thay đổi. Chẳng mấy chốc, cô lại đưa ngón tay chỉ vào Quách Thường Phúc rồi hét lên : “ Lưu manh, cậu dám nhìn tôi cởi quần áo, thật không biết xấu hổ mà.”
Quách Thường Phúc khụ khụ vài tiếng : “ Tôi chỉ vô tình nhìn thấy thôi.”
“ Vô tình cũng là thấy rồi, tôi không quan tâm. Tôi cũng muốn nhìn của cậu, muốn xem cơ bụng của cậu!”
“ Rốt cuộc là tại sao?” Quách Thường Phúc giả vờ không nghe thấy và hỏi lại.
“ Vết thương cũ từ rất lâu rồi!” Tưởng Song Kỳ nằm trong bồn tắm, giả vờ thư giãn : “ Nhưng cũng phải cảm ơn nó, nếu không tôi sẽ không có một cuộc sống tốt như vậy rồi.”
Quách Thường Phúc nghe thấy cô nói có gì đó không ổn lắm, cũng không muốn ép cô nói nữa : “ Ngâm mình đi.”
Tưởng Song Kỳ liếc nhìn cậu ta rồi tự lẩm bẩm nói : “Cậu đừng thấy trên tư liệu viết bối cảnh gia đình tôi rất tốt. Đó là anh Nghị tìm người làm thôi, chứ tôi cũng không biết mẹ tôi là ai nữa, chỉ biết ba tôi làm mai mối mại dâm thôi.”
Đôi môi mỏng của Quách Thường Phúc chợt mím lại.
“Người đàn ông đó nuôi rất nhiều phụ nữ bên ngoài, mượn họ làm công cụ sinh đẻ, sinh được con trai thì ông ta sẽ tìm người để bán nó, sinh con gái thì sẽ quăng vào tiệm massage gội đầu để người khác nuôi,lớn lên thì về kiếm tiền cho ông ta.”
“Bởi vì ngoại hình tôi xinh đẹp,cho nên ông ta nghĩ bán tôi vào tiệm gội đầu không đáng. Vào ngày sinh nhật lần thứ bảy của tôi, tôi đã được bán cho câu lạc bộ cao cấp DM với giá 3 tỷ đồng….”
Những ký ức không thể tha thứ đó chợt bùng lên trong tâm trí Tưởng Song Kỳ, cô thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Cô nhắm mắt lại rồi nói tiếp: “Ông chủ của DM nghĩ rằng lớn lên tôi chắc chắn sẽ càng đẹp hơn bội phần, cho nên không cho người khác đụng vào tôi, còn sắp xếp cho tôi đi học nữa, học đủ các loại nhạc cụ cho tới khi tôi được 13 tuổi.”
Vào ngày sinh nhật thứ mười ba, ông chủ DM đã tìm được một người mua cô, đối phương ra giá 30 tỷ muốn đưa cô đi.
Tưởng Song Kỳ biết một khi cô ra ngoài, cô sẽ trở thành đồ chơi của người khác, cả đời cô sẽ coi như chấm hết, cô nghĩ nếu đã như vậy thì chi bằng cô chết đi cho xong.
“Ban đầu tôi muốn đốt DM, nhưng hôm đó người mua đã gặp sự cố cho nên không tới mua được nữa.” Tưởng Song Kỳ nhớ lại vụ việc tối hôm đó, cô cũng tự cảm thấy rằng mình quá dũng cảm rồi : “Sau đó, quý nhân của tôi đã đến.”
“Khi tôi về, thì đúng lúc bắt gặp họ bước vào, bọn họ muốn đi tới căn phòng trên tầng ba để bàn bạc việc mua bán. Ngay lúc đó, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh Nghị, tôi liền cảm thấy rằng anh ấy chắc chắn sẽ cứu được tôi, và rồi tôi đi theo.”Lúc đó, cô muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Phương Tinh Nghị, chỉ cần anh có thể cứu cô, cô nguyện bán cả cuộc đời mình cho anh, nhưng không ngờ lại có sự cố xảy ra.
Lúc đó, Phương Tinh Nghị có dắt theo một người, sau khi người đó đi ra ngoài nghe điện thoại, căn phòng chỉ còn lại cô, Phương Tinh Nghị và bốn người bên phía đối tác khác của anh. Một trong số họ đang nói chuyện thì đột nhiên rút một con dao từ thắt lưng ra xông tới Phương Tinh Nghị.
Tưởng Song Kỳ khi đó đang rót rượu bên cạnh anh. Cô cũng không biết mình nghĩ gì nữa, nhìn thấy đối phương cầm dao xông tới Phương Tinh Nghị, cô liền xông lên đỡ lấy một dao cho anh.
Sau đó cô đau tới bất tỉnh và không biết gì nữa.
Sau khi cô tỉnh lại, thì đã một tuần trôi qua rồi. Trợ lý đặc biệt của Phương Tinh Nghị có đến bệnh viện gặp cô và hỏi cô muốn được bồi thường gì. Tưởng Song Kỳ không muốn gì cả chỉ muốn được gặp Phương Tinh Nghị mà thôi.
Cô đã đợi trong bệnh viện vài ngày và cuối cùng cũng đợi được Phương Tinh Nghị. Cô không giấu diếm gì cả và nói thẳng mục đích của mình. Phương Tinh Nghị không nói gì chỉ căn dặn trợ lý sắp xếp nơi ở và người hầu cho cô.
Sau đó cô được sắp xếp quay lại trường học và ký hợp đồng với một công ty giải trí thuộc sở hữu của tập đoàn Phương Thị,
Cứ như vậy, cô bắt đầu đi theo Phương Tinh Nghị khi cô được 14 tuổi. Sau khi hai người quen nhau, cô không còn cẩn trọng như trước nữa mà trở nên nhã nhặn hơn. Sau đó, cô gặp bọn người Ngự Văn Đình và trở thành em gái út của họ.
Sau khi nghe Tưởng Song Kỳ kể về thân thế của mình, cổ họng của Quách Thường Phúc nóng lên, cậu không biết nên nói gì nữa.
Cậu không ngờ một Tưởng Song Kỳ kiêu ngạo nóng nảy lại có một quá khứ u ám như vậy.
Nếu hôm đó người mua đến, có phải cô ấy sẽ chết chung với câu lạc bộ DM rồi không?
“Cậu đừng bày cái bộ dạng này ra mà!” Thấy Quách Thường Phúc nhìn mình với ánh mắt thương hại, Tưởng Song Kỳ có chút khó chịu : “ Nếu cậu thương xót tôi vậy thì sao không cho tôi sờ cơ bụng đi?”
Cô lẩm bẩm: “Đừng thấy tôi theo anh Nghị sớm như vậy. Trong thâm tâm, anh ấy xem tôi có khác gì trợ lý đặc biệt của anh ấy đâu. Bao nhiêu năm cố gắng cuối cùng cũng không bằng chị gái cậu, nghĩ mà tức!”
Lúc trước cô đúng thật là có thích Phương Tinh Nghị, cô đã liều mình cố gắng vì rất muốn được gả cho anh. Nhưng sau đó, cô mới nhận ra rằng tình cảm mà cô dành cho Phương Tinh Nghị là tình thân chứ không phải là tình yêu.
Ngay cả khi Phương Tinh Nghị hôn những người phụ nữ khác ở trước mặt cô, thì cô vẫn không cảm thấy gì hết.
Tưởng Song Kỳ chỉ thuận miệng nói, không ngờ Quách Thường Phúc lại đến thật, anh vén áo sơ mi lên, để lộ cơ bụng săn chắc.
“ Cô sờ đi.”
“Thật sao?” Tưởng Song Kỳ thật không thể tin được, cơ bắp tay cậu hơi cứng, nhưng sờ sờ cảm giác rất tuyệt. Cô sờ chỗ này, sờ chỗ kia, rất là thỏa mãn : “ Cuối cùng cũng sờ được rồi.”
Sau đó cô còn lên tiếng chế nhạo: “ Mấy tên diễn viên ở trường quay như hút cần sa vậy, họ nói họ có cơ bụng, ai dè sờ vào thì như thịt thiu vậy đó, có người bụng thì toàn là mỡ.”
Quách Thường Phúc có hơi không vui, không cho cô sờ nữa.
“ Cậu làm gì vậy?” Thấy cậu kéo áo xuống, Tưởng Song Kỳ bất mãn : “Chưa được hai mươi giây nữa.”
“ Thì sao.”
Tưởng Song Kỳ đảo mắt, sau đó cười hì hì hỏi : “ Cậu đang ghen đúng không?”
“Không.”
“ Có! Tôi nhìn thấy đó!”
Quách Thường Phúc không muốn nói với cô nữa, cậu ta quay lại và đi ra ngoài. Tưởng Song Kỳ nghĩ ngợi rồi ngay lập tức đứng lên, sau đó lại giả vờ ngã xuống, kêu ‘ai za’.
Người thanh niên định ra ngoài kia nghe thấy thì lập tức quay lại, nhìn thấy cô ngã trong bồn tắm không dậy được, liền vội vã tới đỡ cô, giọng đầy khẩn trách : “ Ngâm mình cũng không ngâm được cho đàng hoàng nữa, động đậy làm gì chứ?”
“Tôi không cẩn thận mà!” Tưởng Song Kỳ thuận thế quấn lấy cổ cậu ta không để cho cậu đi : “ Không phải tôi muốn sờ đâu, chỉ là một số cảnh trong kịch bản thôi, nếu như mấy cảnh như vậy thôi mà tôi còn đòi tìm diễn viên đóng thế chắc sẽ bị la chết mất.”
Quách Thường Phúc nhíu mày nói : “Cô nói điều này để làm gì?”
“Tôi sợ cậu ghen.” Bàn tay nhỏ bé của Tưởng Song Kỳ lại chui vào trong áo của Quách Thường Phúc : “ Tôi sờ thêm chút nữa!”
“ Đừng làm loạn nữa!”
“ Đừng keo vậy mà, tôi cho tiền cũng được.”
Một người không muốn bị sờ, một người thì cứ nhất quyết đòi sờ cho bằng được, trong lúc giằng co, Tưởng Song Kỳ lỡ tay sờ trúng chỗ không nên sờ,cô cúi đầu xuống nhìn, sau đó lại ngẩng mặt lên nhìn Quách Thường Phúc, hô hấp của cậu ta có chút nặng nề rồi.
Tưởng Song Kỳ cố gắng ngẩng đầu lên và chủ động hôn lên môi cậu ta.