Trong lúc nói chuyện, cô ta còn ra vẻ lơ đăng nhìn thoáng qua Lâm Mặc Ca.
Ánh mắt u oán ấy khiến đầu ngón tay của Lâm Mặc Ca run lên, lập tức hiểu rõ.
Người ta muốn hai người đi đạo tâm tình, cô còn đứng đực ra đây làm gì?
Cũng là thời điểm bóng đèn sáng mù mắt như cô nên cút sang một bên.
Nghĩ vậy, cô len lén rút tay khỏi khuỷu tay của Quyền Giản Li, nhưng cô còn chưa kịp làm gì thì đã bị cánh tay rắn chắc của Quyền Giản Li vòng, qua ôm chặt eo khiến cô sợ đến trợn tròn mắt.
Đáy mắt Bạch Nhược Tuyết càng lóe lên vẻ kinh ngạc và lo lắng, viền mắt thoáng phiếm hồng, nhìn càng động lòng người.
Quyền Giản Li lại không nhìn cô ta, ngược lại đưa mắt nhìn cô gái đang trợn tròn mắt trong. lòng, trả lời quyết tuyệt mà vô tình: “Khỏi cần, cái gì nên nói thì hôm đó đã nói trong xe cả rồi, chúng ta không cần gặp riêng nhau nữa.”
Giọng anh vẫn không nhanh không chậm, lúc này nghe vào tai cứ như đang cảnh cáo.
Lạnh đến mức khiến Lâm Mặc Ca cũng rợn cả sống lưng.
Người này sao thế?
Chẳng phải mấy hôm trước còn đang nghĩ mọi cách tặng quà, đỗ người ta vui cơ mà?
Hôm nay gặp người ta lại xụ mặt, chơi bài lạt mềm buộc chặt à?
Đây là kế sách, hết thảy đều là kế sách đấy!
“Giản Li, anh cũng biết mà, những lời hôm đó chỉ là em giận dỗi thôi…”
Giọng Bạch Nhược Tuyết thoáng nghẹn ngào, đáy mắt đầy hơi nước, tựa như giây sau đó nước mắt sẽ tuôn rơi vậy.
Dáng vẻ ai oán khiến người ta nhìn mà tan nát cõi lòng.
Đã vậy mà tên khốn Quyền Giản Li này còn như ý chí sắt đá, ánh mắt càng thêm lạnh. nhạt.
Trông như thể người đứng trước mặt anh là người qua đường.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên bế tắc, Sở Tầm Phong hung tợn trừng Lâm Mặc Ca đầy ghét bỏ, giận dữ tiến lên giữ chặt cổ tay của cô, giọng, nói sặc mùi khói thuốc súng: “Lâm Mặc Ca ! Theo. tôi ra đây một lát…”
Vừa nói, anh ta vừa đùng sức kéo mạnh cô ra ngoài,
“Oái!”
Tình huống bất ngờ khiến Lâm Mặc Ca giật mình thốt lên.
Nhưng Quyền Giản Li cũng không buông tay, ngược lại còn tăng mạnh sức lực, bàn tay nắm cổ tay cô siết mạnh.
Cổ tay của cô bị Sở Tầm Phong kéo đau, eo lại bị Quyển Giản Li không thể nhúc nhích, làm cô cảm thấy như bị hành hình ngũ mã phân. thây, cực kỳ khó chịu.
“Đau quá!”
Lúc này, Sở Tầm Phong chẳng khác nào con báo hoang phát cuồng đỏ cả mắt, bàn tay ngày càng dùng sức, cứng rắn túm cổ tay cô trở nên xanh tím, đau đến mức cô không kìm được kêu ra tiếng.
Sở Tầm Phong lại không màng chút nào, hai mắt đỏ ngầu trừng Quyền Giản Li, đáy mắt như muốn phun ra lửa: “Cậu đừng có quá đáng! Nhất định phải làm ầm đến mức mọi người đều biết, chịu người chế giễu à?”
“Người quá mức là cậu !”
Quyển Giản Li quát lạnh một tiếng, mắt phượng lóe lên sát khí đọa cho Lâm Mặc Ca sững. Sờ tại trận.
Cô từng thấy vẻ mặt này của anh rồi.
Chính là ánh mắt khi anh ép cô nhảy từ tầng, bốn xuống hôm đó.
Lạnh lẽo, tuyệt tình, như sát thần tới từ địa ngục.
Hai người bọn họ vừa tiến vào sảnh tiệc đã lập tức trở thành tiêu điểm.
Hiện tại lại xuất hiện nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay là Bạch Nhược Tuyết, đương nhiên là hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tụ tập tới bên. này.
Giờ lại ồn ào lên như vậy, người xung quanh đều xôn xao lên, tựa như đang suy đoán quan hệ phức tạp giữa bốn người bọn họ.
Dù sao mọi người chỉ thích tin vào những gì mình thấy càng là hứng thú bừng bừng với mấy sandal kiểu này.
Thoáng chốc, bầu không khí trở nên âm trầm lạnh lẽo, không gian giữa hai người đàn ông càng là sấm vang chớp giật. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, tỉa lửa bắn tung tóe.
Bạch Nhược Tuyết đứng bên cạnh yếu ớt như liễu trong gió, vẻ mặt hờn giận và kinh ngạc, buồn bã lại đáng thương.
Mà người đau đớn nhất, thảm nhất chính là Lâm Mặc Ca.
Cổ tay cô bị người siết phát đau, cảm giác như muốn đứt lìa, eo cũng bị giữ chặt đến mức cô sắp hít thở không thông tới nơi.
Nhưng trong mắt người ngoài, tình cảnh hiện tại chẳng khác nào hai anh đẹp trai tuyệt sắc đang tranh giành Lâm Mặc Ca nên mới giằng co. Trong. lòng Lâm Mặc Ca khổ mà không nói được, rõ ràng cô là vật hi sinh đấy!
Lâm Mặc Ca đứng giữa tâm bão, cảm thấy bản thân sẽ bị chiến hỏa của hai người đàn ông đốt thành tro bụi, sau đó chỉ cần một cơn gió thổi qua là cô sẽ không sót một chút cặn.
Đáy lòng cô có vô số “f**k your mother” bay ngang, à nhầm, như có cả hàng ngàn con quạ đen bay qua.
Trán Lâm Mặc Ca ứa mồ hôi lạnh.
Nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ chết rất thảm.
Chợt cô lóe ra một ý, cười nói: “À thì… Tôi có. thể đi nhà vệ sinh một chuyến không? Tôi mắc
Lời này vừa ra, không khí lạnh như băng. thoáng cái chuyển hóa thành gượng gạo quái dị.
Sở Tầm Phong và Bạch Nhược Tuyết đều ngớ người.
Ai trong hai người đều không ngờ, Lâm Mặc Ca vẫn có thể không tim không phổi trong thời điểm mấu chốt như vậy, đúng là hàng lạ trăm năm khó gặp.
Quyền Giản Li sầm mặt, ánh mắt bén nhọn như đao cắt ngang mặt Lâm Mặc Ca.
Anh chợt nhớ đến cảnh ở sân gôn chiều nay, tên nhóc Quyền Vũ Hàn cứ như cún Nhật, lắc mông gọi thị trưởng An là ông ngoại.
Chẳng có tí chí khí nào giống hệt Lâm Mặc Ca hiện tại.
Chọc cho anh giận đến mức hai mắt muốn phun lửa.
Sao hai người này cứ đứt xích ngay thời điểm. mấu chốt, làm anh mất mặt xấu hổ thế?
Mặt anh càng âm trầm hơn, giận quát một. tiếng: “Nhịn!”
Lửa giận bức người trong mắt anh khiến Lâm Mặc Ca chột đạ không thôi.
Khốn nạn, quá khốn nạn!
Anh không nhìn ra cô đang mượn cớ à?
Không thể nhân cơ hội thả cô đi sao?
Vì sao cứ phải để cô tới làm vật hy sinh chứ?
Quyền Giản Li nhìn thấu tâm tư của cô, thoáng cau mày lại, quay sang nhìn thẳng vào Sở Tầm Phong vẫn đang căm giận bên cạnh, khẽ hé môi mỏng: “Tầm Phong, tôi đã chia tay với Nhược Tuyết từ lâu, cậu cần gì khổ tâm xen vào?”
Chia tay…Hai từ như thả một tảng bằng lạnh xuống mặt hồ phẳng lặng, phá vỡ bình tĩnh.
Sở Tầm Phong sửng sốt hồi lâu, mặt mày tái mét, nỗ lực trấn định khuyên nhủ: “Người yêu với nhau đều là hai ngày cãi trận nhỏ, ba ngày cãi cọ trận lớn. Chẳng phải bao nhiêu năm qua cậu và Tuyết Nhi cũng trải qua như vậy à? Hết giận là được rồi, sao có thể coi là thật?”
Lâm Mặc Ca lại giật mình, ngay cả tỉnh thần đều hoảng hốt.
Sao lại như vậy?
Sao có thể chia tay được?
‘Người phụ nữ này chính là nốt chu sa trong. ngực anh, là mẹ đẻ của con anh cơ mà?
Đây là cô gái mà anh sẵn sàng chịu thương trong tai nạn xe cộ cũng phải bảo vệ, là người khiến anh sỉ tình đến mức ngay cả ông cụ Quyền cũng phẫn nộ đố
Sao có thể nói chia tay là chia tay được?
Khoan đã…
Giữa một đoàn chỉ rối, Lâm Mặc Ca bắt được manh mối, cố sức xé mở, thoáng cái ý thức cũng rõ ràng, sáng tỏ hẳn lên, lửa giận nho nhỏ dưới đáy lòng nháy mắt tăng vọt.
Quyển Giản Li chết tiệt!
Nếu đã chia tay thì sao còn muốn ra vẻ tình
sâu nghĩa nặng, nổi cơn tam bành vì chuyện trộm bản thiết kế hả?
Đã thế còn như ma quỷ lấy tính mạng của cô ra làm trò đùa, ép cô nhảy lầu?
Rõ ràng là người này trút cơn giận lên đầu của
Hóa ra cô là cái túi trút giận cho người ta a a a !
Chờ đã…
Cô liếc nhìn Bạch Nhược Tuyết nước mắt lã chã, nháy mắt hiểu rõ. Hôm nay tên khốn Quyền. Giản Lí lại lợi dụng cô rồi.
Đưa cô tới tham dự tiệc tối rõ ràng là muốn lợi dụng cô chọc tức Bạch Nhược Tuyết.
Tình cảnh hiện tại chẳng phải giống hệt lần đối mặt với An Giai Thiến ở bệnh viện đấy à?
Cô lại bị tên khốn này đem ra làm tấm mộc sống.
Chỉ khác ở chỗ lần trước anh làm thế để bảo vệ Bạch Nhược Tuyết, mà hôm nay là vì từ chối.
Rốt cuộc trong đầu người này chứa cái gì không biết? Sao cứ ra bài không theo lối bình thường thế!
‘Ngay cả nốt chu sa trong lòng cũng muốn từ chối, chẳng phải là muốn chết à? Rốt cuộc người này đầu óc bị nước vào hay là chê chuyện chưa đủ lớn?
Lâm Mặc Ca chỉ cảm thấy quá đỗi mệt mỏi. Quả nhiên, cách sinh tổn của giới hào môn có khác, không phải nhân vật bé nhỏ tầng chót như cô có thể lý giải.
Mà lúc này, Bạch Nhược Tuyết đã khóc nức nở, cơ thể mảnh khảnh hơi run lên, suy yếu chọc người Xót Xa.
Giọng nói vốn êm tai, tuyệt vời như tiếng nhạc cũng bi thương run rẩy: “Giản Li, anh thật sự quyết tâm muốn chia tay với em à?”
Quyền Giản Li nhướng mày kiếm, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, không có chút độ ấm nào:” Cô nói sai rồi, đây là lời cô nói ra trước.”
Vừa nói, anh còn không quên gỡ bàn tay Lâm Mặc Ca đang bị Sở Tầm Phong nắm đỏ bừng ra, giữ chặt trong tay mình.
Động tác nhỏ này lần nữa cho Bạch Nhược Tuyết một đòn trí mạng, cơ thể bé nhỏ yếu ớt như liễu suýt nữa đứng không vững.
Cô ta khóc như hoa lê trong mưa, vô cùng. buồn bã.
Ấy vậy mà vẫn cố gắng bình tĩnh, ánh mắt yếu ớt lưu luyến nhìn Quyền Giản Li chằm chằm, một khắc cũng không chịu đời.
Giọng cô ta bi ai đến tột cùng, thật khiến người nghe đau lòng, người gặp rơi lệ, nhưng đến cùng vẫn không thể làm mềm trái tim sắt đá của. Quyền Giản Li.
“Không… Giản Li, em chỉ nói lẫy thôi mà.. Đã tròn mười năm, lẽ nào vì một câu nói đùa mà anh lại buông tha đoạn tình cảm này ư?”
Lâm Mặc Ca âm thầm bi ai, đồng thời khiếp Sợ.
Vậy mà đã mười năm tròn!
Chẳng trách lại khiến ông cụ Quyền kiêng ky. như vậy, nghĩ hết tất cả biện pháp cũng muốn để cô quấy đục ao nước này.
“Nếu không thích hợp cần gì phải đau khổ dây đưa. Huống chỉ tôi không cảm thấy đó là lời vui đùa. Nếu đã nói ra thì đừng cố chấp nữa.”
Anh vẫn hờ hững không có biểu tình, lạnh nhạt như đang đọc sách vậy.
Thỉnh thoảng Lâm Mặc Ca không nhịn được nghỉ ngờ, phải chăng người này đeo một lớp mặt nạ đa người? Nếu không thì làm gì có ai vài chục năm như một lúc nào cũng xụ mặt? Anh cứ thế mà không thấy mệt à?
Bạch Nhược Tuyết hoảng sợ, nước mắt tuôn mãnh liệt.