Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 78: Bảy ngày định tình, quyết tuyệt


Lại thêm lớp trang điểm mắt khói quyến rũ mà không quá huênh hoang, khiến cho cô gái trước mặt như một đóa hồng đỏ nở rộ rực rỡ, xinh đẹp mơn mởn.

“Oa, ánh mắt của anh thật tuyệt vời, chị ấy mặc chiếc váy này đẹp quá!”

Nhân viên cửa hàng cũng khen ngợi, may là vừa rồi cô ấy có nói màu đỏ tôn đa đa của Lâm Cẩm Mặc.

Thật lâu sau, Quyền Giản Li mới thu lại ánh. mắt gần như tham lam của mình, khẽ gật đầu.

Vừa rồi, nhân lúc đợi cô, anh cũng đã thay một bộ vest, vẫn là hình thức cắt may lập thể, màu đen thuần.

Nhưng cổ tay áo vest lại lấp lánh ánh hổ phách màu đỏ thẫm, thoạt nhìn khiêm tốn mà vẫn đẹp đẽ, quý phái.

Mà cũng hoàn toàn kết hợp khéo léo với lễ phục màu đỏ của cô.

Đúng là tâm tư nhỏ nhen!

Cô không ngờ Quyền Giản Lỉ cũng có lúc tỉ mỉ và cẩn thận như vậy.

“Tôi… Tôi phải mặc cái này đi xã giao với anh thật à?”

Lâm Mặc Ca vẫn không nhịn được hỏi một câu.

Cô cảm thấy hơi khoa trương, thế này đi chẳng phải sẽ khiến người khác chú ý à?

Đẳng nào thì lần trước cô tới tiệc rượu vẫn mặc váy đạ hội hai đây, mà hôm nay mặc cái này… hình như hơi xa hoa.

Quyển Giản Li không đếm xỉa đến cô, đi quẹt thẻ tính tiền, dẫn cô ra cửa.

Sau khi lăn qua lộn lại một phen, trời đã tối muộn.

Cũng là lúc thành phố rực rỡ lên đèn.

Lần thứ hai lên ô tô, đi thẳng về phía cảng.

Hai mươi phút sau, tại cảng, một con du thuyền chậm rãi khởi hành.

Lâm Mặc Ca còn tưởng chỉ là tiệc rượu bình thường thôi, không ngờ là tiệc tối xa hoa trên du thuyền.

Với cô mà nói, đây lại là một lần trải nghiệm xa xỉ

Lúc vào bàn, Lâm Mặc Ca chỉ cảm thấy khẩn trương không hiểu ra sao. Dù sao với cô mà nói, tiệc tối trước giờ chưa từng mang lại ký ức tốt đẹp.

Lần trước cô bị Tổng giám đốc Trương kéo đi xã giao, lại bị bêu xấu trước mặt bao người.

Lần này, tuy không có Tổng giám đốc Trương hãm hại, bên người lại có một thành phần đáng sợ hơn cả ác ma.

Quyền Giản Li như nhìn thấu sự căng thẳng của cô, khóe miệng thoáng nhếch lên, khinh bỉ Tiếc cô một cái: “Lâm Mặc Ca, em có thể tự tin lên chút không? Đã đến đây rồi thì đừng làm anh mất mặt!”

“À…vâng…”

Lâm Mặc Ca không lòng đạ nào đáp lại, càng thêm lo lắng.

Cô không tự tin đấy, chẳng phải do anh hại à?

Quyền Giản Li có vẻ bất mãn với thái độ trả lời thờ ơ của cô, ánh mắt thoáng trầm xuống, vươn tay kéo tay cô bám vào khủy tay mình.

Lâm Mặc Ca sửng sốt, quay đầu nhìn anh.

Mặt anh lạnh như băng, vẫn là vẻ mặt mọi khi.

Đáy lòng cô thoáng sinh ra chút ấm áp, anh đang giúp cô sao?

Cô vô thức mím môi cười khẽ, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, khoác lên cánh tay anh.

Sau đó cô chậm rãi bước vào sảnh tiệc theo tiết tấu của anh.

Hai người lên sân khấu cứ như một lần ải thảm đỏ khiến người lóa mắt vậy, thoáng cái đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của người đang có mặt.

‘Mấy cô nàng trang điểm xinh đẹp lộng lẫy đềi hai mắt hình trái tim, chắp tay trước ngực nhìn chằm chằm Quyền Giản Li tuấn tú phi phàm, cao ngất như núi.

Mà mắt của cánh đàn ông đều trần trụi quan sát Lâm Mặc Ca.

Da thịt trắng nõn như ngọc đương chỉ, mịn màng trong veo.

Đôi mắt kia quyến rũ chúng sinh, tựa như mang theo lực hấp dẫn to lớn, vừa nhìn thoáng qua đã khiến người không nhịn được chìm đắm. vào đó.

Váy đài màu đỏ tựa như lễ phục của nữ vương. trong buổi nhận vương miện, khiến ai nấy đều ngây ra vì đẹp.

Dưới ánh sáng lấp lánh trong sảnh tiệc, lớp sa mỏng màu đỏ trên làn váy phản xạ ra vô vàn tỉa sáng long lanh, rõ ràng là khiêm tốn, lại đẹp đẽ, quý phái.

Màu đỏ nhiệt tình xứng với phong thái trong trẻo lạnh làng của cô khiến cô chẳng khác nào đóa hồng tươi đẹp mơn mởn lại đầy gai nhọn.

Chọc người ngứa ngáy trong lòng, lại không thể với tới.

Khoảnh khắc hai người nhập tiệc đã trở thành tiêu điểm được chú mục nhất, ngoại trừ bọn họ, ai khác đều ảm đạm không chút ánh sáng.

Mặt Lâm Mặc Ca thoáng cái đỏ lựng vì xấu hổ.

Cô thật sự không quá thích ứng những ánh mắt nóng bỏng như vậy.

Cô vô thức đán sát tới người bên cạnh thêm một chút 

“Tổng giám đốc Quyền, cảm ơn anh bớt thời gian tới đây, đúng là vinh hạnh của họ Lý tôi… Ha ha…”

Một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của hai người họ.

“Tổng giám đốc Lý!”

Quyền Giản Li khẽ gật đầu chào hỏi.

Lâm Mặc Ca nhẹ nhàng liếc anh, rõ ràng, người ta nhiệt tình như vậy, anh lại chỉ gật đầu một cái, cao ngạo ghê.

Nhưng chắc là vì ai cũng biết tính anh rồi nên dù khó chịu trong lòng cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.

Tổng giám đốc Lý cười ha hả, sóng gió trong. mắt bắt đầu khởi động, như vô tình hay cố ý liếc về phía Lâm Mặc Ca.

Nhìn đến cô cảm thấy mất tự nhiên, vô thức rụt lại sau lưng Quyền Giản Li.

“Ha hả… Cũng nhờ Tổng giám đốc Quyền tổ chức tiệc sinh nhật cho Nhược Tuyết nên mới được vui thế này. Tôi thay mặt Nhược Tuyết kính Tổng giám đốc Quyền một ly! Cảm ơn Tổng giám đốc Quyền chăm sóc nghệ nhân của công ty chúng, tôi.”

“Tổng giám đốc Lý khách sáo rồi.”

Quyển Giản Li khẽ nhếch môi, nhận rượu Tổng giám đốc Lý đưa tới, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Nhược Tuyết.

Chẳng lẽ là…

Tim Lâm Mặc Ca khẽ run lên, lẽ nào nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay lại là cô gái kia?

Tuy hai người chỉ đối thoại vài câu ngắn ngủi, cô cũng nghe ra ít nhiều.

Chắc hẳn buổi tiệc chúc mừng sinh nhật hôm. nay là do Quyển Giản Li chuẩn bị.

Cô còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, sau lưng lại vang lên giọng nói quen thuộc, còn thoáng vẻ không vui,

“Cậu Li, quả nhiên cậu vẫn tới.”

Xoay người nhìn lại, một bóng người tựa quân tử ánh vào mi mắt, cũng chính là Sở Tầm Phong. suýt nữa trở mặt với Quyền Giản Li.

Người này vẫn dịu đàng, nho nhã như mọi khi, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Mặc Ca lại lộ ra vẻ khinh thường.

Từ sau khi biết Sở Tầm Phong đứng về phía cô gái kia, Lâm Mặc Ca đã có thể thản nhiên tiếp nhận ánh mắt bất thiện của đối phương.

Cô vốn định liếc trả bằng ánh mắt tương tự, lại bị bóng người bên cạnh Sở Tầm Phong hấp dẫn lực chú ý, sau đó…giật mình.

Đó là một cô gái vừa dịu dàng lại tao nhã, lông mày như vẽ, mật tựa hoa đào, mặc một chiếc váy. dài lụa mỏng màu trắng, đứng yên nơi đó mỏng manh như cành liễu trước gió.

Lại thêm phong thái như nước trong khiến cô gái này như hoa bách hợp chập chờn trong gió, mảnh mai mà đẹp đẽ.

“Giản Li…”

Đôi môi cô gái hé mở, ánh mắt lưu chuyển xen lẫn chút ai oán nhàn nhạt.

Cô ta chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng đã có thể khiến người khác nao lòng.

Quyển Giản Li vẫn chỉ hờ hững gật đầu, mặt mày bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Lúc này, người đẹp như hoa mới nhìn thấy Lâm Mặc Ca đứng bên cạnh đang khoác tay anh, đáy mắt cô ta lập tức tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc.

Đã thế thì chớ, Quyền Giản Li lại còn đưa tay. đặt lên bàn tay Lâm Mặc Ca đang khoác tay mình, động tác thân thiết vô cùng.

Lâm Mặc Ca nao nao, ngẩng đầu nhìn anh, lại nhận được ánh mắt sâu như không thấy đáy của anh.

Tim cô chợt run lên.

Ánh mắt người này đã bao giờ lạnh đến mức. ấy?

“Cậu Li! Cậu đừng có quá đáng! Sao cậu có thể làm bậy ngay trước mặt Tuyết Nhi như:

Sở Tầm Phong đứng một bên xụ mặt trách cứ, lại khiến con ngươi Lâm Mặc Ca co rụt lại.

Tuyết Nhỉ?

Chính là chủ nhân của cái tên cô thường, xuyên nghe được gần đây đang đứng sờ sờ ngay. trước mặt cô à?

Tuyết Nhi.

Người phụ nữ này chính là mẹ đẻ của con trai anh sao?

Đã như vậy thì anh cần gì phải dẫn cô đến đây?

Mắt Quyền Giản Li âm trầm, không nói gì. Ngược lại, Bạch Nhược Tuyết bước tới cười khẽ, vươn bàn tay mảnh khảnh tới: “Chào cô, tôi là Bạch Nhược Tuyết, rất hân hạnh được biết cô.”

Giọng nói du đương như khúc nhạc êm tai

Bạch y nhược tuyết.

Ngay cả tên cũng tràn đầy ý thơ.

Khí chất địu dàng tản ra từ trên người cô ta khiến cho ngay cả con gái như Lâm Mặc Ca nhìn. mà cũng không khỏi muốn thương tiếc.

Chẳng trách khối băng Quyền Giản Li cũng có thể nhọc lòng cất giấu như vậy, thà đẩy cô ra làm lá chắn để từ chối sự theo đuổi của An Giai Thiến cũng muốn bảo vệ người phụ nữ này.

Người đẹp tuyệt sắc như thế đương nhiên xứng đáng với tình yêu của toàn thế giới.

Vườn Trúc Tuyết ở Tuyết Thành.

‘Thảo nào Nhạc Dũng từng nói, toàn bộ đồ ở đó đều là quà ngài Li tặng cho cô Bạch.

Cũng chỉ có những món quà như thế mới có thể xứng đôi với thiên hạ trước mặt này nhỉ?

Đáy lòng cô như dâng trào nỗi chua xót, nặng, nề vô cùng.

Nhưng ngoài mặt cô lại nở nụ cười hào phòng, vẫn bày đáng vẻ không tim không phổi như trước: “Chào cô Bạch, trăm nghe không bằng một thấy, cô đúng là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”

Cô vươn tay nắm nhẹ tay người đẹp trước mặt, nụ cười càng sâu: ”Tôi là Lâm Mặc Ca, là thư ký của Tổng giám đốc Quyền.”

Những lời này là cố ý giải thích.

Một là vì trấn an người đẹp.

Hai là vì vạch rõ quan hệ với Quyền Giản Lí.

“Trước giờ cô luôn tự biết thân biết phận, cũng. hiểu rõ địa vị của mình.

Có một số thứ không phải của mình thì không thể mơ tưởng.

Quả nhiên, vừa nghe cô nói xong, đáy mắt Bạch Nhược Tuyết thoáng buông lỏng.

Ra là thư ký mà thôi.

Mặt mày cô ta cũng thoải mái giãn ra.

“Giản Li, vết thương trên chân anh đỡ chưa?”

Bạch Nhược Tuyết thoáng liếc chân trái Quyển Giản Li, ánh mắt loang loáng nước mắt, tràn đầy lo lắng.

“Hôm đó tại em không tốt, hại anh bị thương. nặng như vậy. Giản Li, em thật sự rất hối hận, rất lo lắng cho anh. Anh biết không…”

Từng tiếng uyển chuyển nức nở như khóc như tố, khiến lòng người mềm yếu, thương tiếc.

Nghe mà Lâm Mặc Ca não lòng.

Tuy rằng cô đã biết ngày tai nạn xe cộ trên xe anh còn một người phụ nữ, lại không ngờ chính tai nghe được đương sự kể lại.

Có vẻ như vụ tai nạn xe cộ này không phải tình cờ, có lẽ khi đó giữa hai người xảy ra chuyện 8ì.

Đáy mắt Quyền Giản Li trầm xuống, lặng lẽ nhìn thoáng qua gò má của Bạch Nhược Tuyết, môi mỏng khẽ hé: “Khỏi rồi.

Ngắn gọn làm người khác giận sôi.

Đã thế giọng còn lạnh như bằng, không mang theo một chút tình cảm.

Khỏi rồi?

Lâm Mặc Ca phát điên cào tường trong lòng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.