Minh Thần Giá Đáo

Chương 188: Cõng bộ xương khô ra ngoài


Chương 188: Cõng bộ xương khô ra ngoài

Lâm Phương nhìn tôi với đôi mắt buồn rười rượi, tôi nghĩ đến tình trạng của cô ta lúc này, oan khí quá nặng nề, người chết oan thì khó có thể đầu thai, cộng thêm là trêи tay còn sẵn nhuốm máu của bao nhiêu mạng, loại quỷ này mất lý trí và sẽ chỉ muốn hại người, mùi tanh máu sẽ nhuốm lên quỷ hồn của cô ta mãi không biến mất được.

Cho nên điều tôi ngạc nhiên lúc này, chính là Lâm Phương có thể lấy lại được ý thức của mình để tìm tôi giúp đỡ.

Lâm Phương thấy tôi có chút hãi cô ta, thì nhếch miệng cười, “Cô yên tâm, tôi sẽ không hại cô, thù của tôi đã báo xong, nhưng vì tay tôi đã nhuốm máu, tôi cũng không thể đi đầu thai được. Mong muốn duy nhất của tôi lúc này, chính là có thể trở về nhà, tôi không muốn ở cái nơi tối tăm này, Sau khi cô ra ngoài, hãy quay trở lại, đào bộ xương cốt của tôi lên, và mang về nhà cho bố mẹ tôi.”

Tôi nhìn cô ta, nếu như đây là điều kiện trao đổi thì cũng không phải là khó, với cả như bình thường, thì đây chính là làm việc thiện tích đức, cô ta không nhờ tôi cũng sẽ làm, cô ta nói có thể đưa tôi ra ngoài, thì đây cũng là cơ hội cho tôi.

Thế là tôi gật đầu đồng ý.

Lâm Phương cười với tôi, nhưng tôi lại thấy lạnh run cả người, cứ cảm giác có âm mưu gì đó, nhưng tôi có lựa chọn nào khác sao? Cô ta bay về phía góc tường, căn phòng bắt đầu nóng dần lên, tôi hốt hoảng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng còng tay còng chân đang tan chảy, tôi há hốc miệng nhìn và càng ngạc nhiên hơn là còng tay thì tan chảy, nhưng không làm tôi bị thương.

Sau khi còng tay còng chân tan chảy hết, tôi xoa xoa cổ tay cổ chân mình, Lâm Phương bay về phía tôi rồi nói, “Ở đây có trận pháp, tôi không thể chạm vào cô, cô đi theo tôi.”

Tôi đứng dậy, đi theo Lâm Phương, đến một góc phòng, cô ta chỉ vào một hố sâu đen ngòm, rồi nói: “Cô có thể đi ra khỏi đây bằng đường này, bộ xương của tôi cũng bị chôn dưới đó, cô phải cõng nó ra ngoài.

Cõng ra ngoài? Tôi nghe thấy vậy thì thấy gai hết cả người, nhưng đây là cách duy nhất để có thể thoát khỏi đây, thì cũng đành nhắm mắt đưa chân, cho dù là hố ga thì tôi cũng phải nhảy xuống.

Tôi chẳng nói chẳng rằng, cứ thế nhảy xuống cái hố, phát hiện bên dưới còn một tầng nữa, rất nhiều rác được chất đống, tôi nhìn quanh quất để tìm thứ mà cô ta nói, bộ hài cốt của cô ta, lúc quay người lại thì tôi giật mình kinh hãi, Lâm Phương đã đứng phía sau tôi tự lúc nào, mặt cô ta sầm sì đến phát rợn.

Tôi cố trấn tĩnh nói,” Bộ xương cốt của cô ở nơi nào? “

Lâm Phương nhìn tôi, sau đó mới chỉ về một phía, đó là đống thùng giấy mủn mủn, bên dưới là than đen xì, tôi nuốt nước bọt đi về phía đó, Lâm Phương theo tôi để dùng ánh sáng ma chơi trêи người cô ta chiếu sáng cho tôi.

Bước đến nơi, tôi rùng mình, nhưng cố hít một hơi lấy can đảm rồi bắt đầu ngồi xuống đào đống than đó lên.

Tôi kéo đống thùng giấy mủn đó ra, và vớ lấy một thanh gỗ ngắn bên cạnh đó và đào, được một lúc thì tôi đào ra được một bộ hài cốt hoàn chỉnh, và điều bất ngờ là phần da thịt dính trêи đó đã rữa hết cả và thấm vào đống than, để lộ ra một bộ xương trắng, không biết cô ta đã chết từ lúc nào có thể trở nên như vậy, nhưng điều lạ là các khớp của bộ xương có thể dính được với nhau, làm tôi liên tưởng đến bộ xương mẫu trong phòng thí nghiệm. Thảo nào mà cô ta lại nói tôi phải cõng bộ xương của cô ta ra ngoài.

Sống mũi tôi cay cay, vì nghĩ thương cho số phận của nữ quỷ, khi sống thì xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng khi chết lại bị chôn ở nơi bẩn thỉu thế này, còn không thể đầu thai chuyển kiếp.

Tôi phủi sạch đống than bẩn trêи bộ hài cốt, rồi lôi nó ra một nơi sạch sẽ hơn, sau đó nhìn Lâm Phương, hỏi cô ta tôi sẽ làm gì tiếp. Cô ta nói tôi cõng bộ xương lên, rồi đi theo cô ta.

Cõng bộ xương? Cả đời tôi chưa nghĩ mình sẽ làm cái việc đáng sợ này, cả người tôi gai ốc nổi ầm ầm, nhưng vẫn cố kìm nén, gật đầu, và bắt đầu cõng bộ xương. Lạ quá, bộ xương này từ lúc lôi ra đến lúc cõng trêи lưng đều rất nặng, sao có thể như thế được chứ?

Nhưng tôi nào có thời gian mà suy nghĩ nhiều thế, cứ thế mà cố thôi, tôi đi theo sự chỉ dẫn của Lâm Phương, cứ cảm thấy phần vai của mình như bị thứ gì đó bóp chặt lấy.

Tôi đi đến miệng hố cao khoảng hơn một mét, từ nơi này có thể thoát ra ngoài, thế là tôi trèo lên đó, trêи lưng vẫn cõng theo bộ xương. Lúc trèo lên đến nơi, sức nặng của bộ xương làm toàn bộ sức lực của tôi như muốn cạn kiệt.

Tôi cũng không hề để ý đến Lâm Phương lúc này, đang nhìn tôi với ánh mắt đầy mưu mô xảo quyệt, đúng lúc nào tôi thấy ngực mình như bị thứ gì đó đâm mạnh vào đau nhói, tôi sờ lên nhưng không thấy gì khác lạ, tiếp đó thì sức nặng trêи lưng tôi đã nhẹ bẫng, bộ xương khô biến mất, Lâm Phương cũng chẳng thấy đâu, cô ta cứ thế mà biến mất sao? Thôi khỏi, giờ phải đi tìm Triệu Huyền Lang đã.

Tôi bò ra ngoài, thấy trời cũng gần sáng, không ngờ lại mất nhiều thời gian đến thế, không biết Lý Ôn đã đến chưa? Và có dụ được Điền Tư Thanh vào chưa?

Tôi vòng ra đằng trước, chỗ mà tôi cố ý đặt chiếc điện thoại ở đó, trước khi bước vào trong nhà máy, tôi có đặt điện thoại của tôi ở bên ngoài và bật gửi vị trí cho Lý Ôn. Chiếc điện thoại vẫn nằm yên vị ở chỗ cũ, lúc tôi mở ra thì thấy có mấy chục cuộc gọi nhỡ của số lạ, tôi mở ra và gọi lại vào số đó.

Trong điện thoại, một giọng nam the thé, dường như là rất lo lắng hét lên,” Bà thím đang ở đâu đấy? “

Là giọng của Lý Nhi, tôi đáp lại,” Tôi đang ở nhà máy Hướng Dương chứ đâu! “

Cậu bé nói,” Ở đó à? Được rồi, cứ ở đó nhé, đừng qua đây! Nhớ đấy!”

Nói xong thì cậu ta tắt điện thoại cái phụp, tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, chẳng lẽ thời gian tôi bị nhốt, thì đã xảy ra chuyện gì đó, nghe giọng cậu bé có vẻ lo lắng, thì có lẽ họ đang gặp rắc rối nào đó. Nhưng có thể là cậu ta cũng đang ở nơi này, nhưng rốt cuộc là ở đâu, và vì sao tôi không nên qua đó, chắc chắn là Điền Tư Thanh đã được dụ đến thành công rồi!

Tôi nhìn quanh nhà máy hoang, không biết mình nên làm gì tiếp theo, Triệu Huyền Lang đang ở đâu? Trần Huyền đang ở đâu?

Tôi chợt nhận ra, hang giấu xác chính là nơi âm khí nặng nề nhất, nhưng tôi đã bị Trần Huyền dụ ra ngoài, lúc trước có hai ngã rẽ, tôi đã chọn đúng ngã rẽ có Trần Huyền ở đó, vậy thì ngả còn lại sẽ là đường đi chính xác.

Tôi lại nhìn về phía cánh cửa mà tôi vào lúc trước, giờ chỉ còn cách vượt qua đó, và chạy xuống hầm, giờ cánh cửa đang mở toang hoác, có vẻ như suy đoán của tôi là chính xác. Tôi chẳng muốn mất thời gian nghĩ ngợi, quyết định cắm đầu cắm cổ chạy vào, rồi chạy thẳng lên tầng hai và tìm đến con đường địa đạo kia.

Trong lúc chạy, tôi thấy ngực mình đau tức, như có thứ gì đó đang xuyên vào tim mình, tôi đưa tay lên sờ ngực, lại chẳng thấy đau nữa. Chuyện gì xảy ra vậy?

——————–

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.