Chương 187: Nữ quỷ trong căn phòng nhỏ
Tôi nhìn quanh quất, xung quanh chất đống một đống than củi, Trần Huyền dụ tôi vào đây để làm gì mới được chứ?
Triệu Huyền Lang thật đang ở đâu nhỉ? Lúc này tôi cảm thấy có chút mơ hồ, dây xích không thể tự giật ra được, giờ phải làm sao đây?
Tôi nghĩ đến con búp bê đen sì mà Triệu Huyền Lang đưa tôi, nhưng anh ta cũng có nói, con búp bê này cũng chỉ được dùng hai lần trong một tuần, nếu dùng quá nhiều sẽ hại đến thân.
Tôi nhẩm rằng mình tuần này đã dùng nó một lần, chỉ còn một lần nữa thôi, nên cho dù có xảy điều gì phía sau, thì tự mình phải chịu vậy, tôi cắn rách ngón tay trỏ, nhỏ máu lên người con búp bê, may là Trần Huyền không hề lục soát người tôi, chứ không thì tôi cũng không biết làm thế nào. Nhưng máu đã nhỏ lên người con bup bê, mà nó lại chẳng hề động tĩnh gì, tôi lắc nó mấy lần cũng vô ích, cuối cùng chỉ biết thở dài, ngồi thừ ra, giờ thì biết vì sao Trần Huyền chẳng lo lắng lục soát người tôi, bởi chẳng có thứ gì có thể làm loạn trong trận đồ mà anh ta đã tạo ra.
Tôi thấy vô cùng sốt ruột, cứ ngồi như vậy thì có mà tôi sẽ phát điên mất, không biết những gì tôi nhìn thấy trong máy tính kia có phải là thật không? Người trong quan tài có phải là Triệu Huyền Lang, mà bây giờ cái xác này lại bị Trần Huyền sử dụng, Trần Huyền không giống như đang cấu kết với Lý Mù trong chuyện này.
Giờ tôi phải làm sao để thoát khỏi đây, con búp bê bảo bối này cũng không động đậy. Đúng rồi, sao vừa nãy lại có tiếng nổ rất lớn? Chẳng lẽ lại là do Lý Ôn? Nhưng cũng không đến mức tạo nên một hiệu ứng đến long trời lở đấy kiểu vậy chứ?
Tôi nghĩ mà thấy sốt ruột, vì không biết giờ này Triệu Huyền Lang ở đâu, tôi còn bị nhốt ở đây không thể nào thoát ra được thế này. Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng động khe khẽ trong bóng tối, tiếng động vô cùng nhỏ, đến mức mà tôi không tin vào tai mình, nên cố im lặng tập trung lắng nghe. Không biết là kẻ nào vô tình hay cố ý?
Tôi cảnh giác hỏi, “Ai?”
Nhưng âm thanh đó không lặp lại nữa, trả lại sự tĩnh lặng của không gian cho tôi, nhưng trong lòng tôi thấy vừa sợ vừa mừng, cái vui mừng ở đây là vì, có phải nơi này còn có chỗ để thoát ra? Tôi thấy một tia hi vọng lóe lên, nên tiếp tục hỏi, “Ai đấy?”
“Là ai trốn ở đó? Mau ra đây, tôi đã nhìn thấy rồi nhé!”
Tôi dò hỏi như mình nhìn thấy ai đó thật, hay là công nhân của nhà máy trở về, vừa hay nhìn thấy tôi, chỉ mong là vậy. Nhưng suy nghĩ thì hay lắm, mà thực tế thì như muốn vả vào mặt tôi.
Cho dù tôi có gào thét thế nào, thì cũng chỉ có tiếng vọng của tiếng gào tuyệt vọng đó, tất cả hi vọng đều sụp đổ, tôi vò đầu bứt tai.
Đột nhiên ở đâu đó, một làn gió lạnh buốt xương thổi vào người tôi, làm tôi rùng cả mình, giống với làn gió lạnh thấu da thịt khi tôi mới vào nhà máy này.
Tôi lấy làm lạ, ngẩng đầu lên nhìn quanh, phát hiện một bóng trắng xuất hiện dần trong bóng tôi và đang bay rất nhanh về phía tôi.
Tóc cô ta dài xuống ngực, đôi mắt đỏ lòm nhìn tôi chằm chặp, từ khóe mắt có hai dòng nước mắt màu đỏ máu chảy ra, tôi như chết trân ở đó nhìn cô ta, mà nói thật là người tôi đang cứng đờ, lạnh toát, vì sự quá đột ngột này.
Cô ta đột nhiên nói, “Sao cô không sợ tôi, tôi là quỷ đấy!”
Nói đoạn thì giơ móng vuốt dài ngoằng, nhe nanh vuốt dọa nạt tôi.
Tôi chắc chết mất với cô ta, lúc này tôi lại thấy con ma trước mặt vô cùng đáng yêu, cô ta chẳng còn vẻ đáng sợ nữa, vì biểu hiện vô cùng ngộ nghĩnh đó.
Tôi lườm cô ta, rồi bĩu môi nói, “Tôi là người nhé, mới từng này tuổi, tôi đã ngộ ra một điều, đó chính là, con người còn đáng sợ hơn rất nhiều.”
Con nữ quỷ ngẩn tò te, thu lại móng vuốt rồi lùi ra sau, cô ta u u nói, “Nãy tôi thấy rồi nhé, cô bị một gã phụ tình xích tay chân ở đây.”
Gã phụ tình? Nói Trần Huyền á? Tôi méo xệch miệng, anh ta nào phải như thế, tôi với anh ta thì làm gì có kiểu quan hệ như vậy, nhưng tôi đâu có lý do gì mà giải thích với một con quỷ.
Nhưng tôi thấy lạ quá, cô ta từ đâu mọc ra? Có phải là một cái bẫy? Trần Huyền chẳng phải đã nói là có Kết Giới giăng sẵn rồi hay sao? Sao cô ta có thể thấy tôi được?
Nhưng có thể dựa vào nữ quỷ này để thoát thân cũng chưa biết chừng.
Tôi nhìn cô ta rồi hỏi, “Sao cô lại ở đây? Không đi đầu thai sao? Cô chạy ra đây chắc chắn không chỉ để dọa tôi chơi đâu nhỉ?”
Nữ quỷ bay đến bên tôi, dí cái mặt gớm ghiếc của cô ta vào mặt tôi, rồi nói, “Cô muốn thoát ra không?”
Tôi nói, “Cô có cách sao? Sao tôi phải tin cô?”
Cô ta nói, “Tôi có thể giúp cô ra ngoài, nhưng cô cũng phải giúp tôi, để tôi giải thích.”
Thế là cô ta kể cho tôi nghe câu chuyện của cô ta, nữ quỷ này có tên Lâm Phương, nhà cô ta vô cùng nghèo, nên mới nhỏ tuổi đã phải xin đi làm, cô ta là một nhân viên làm trong nhà ăn của nhà máy quặng, trẻ và xinh đẹp, vốn đến nhà máy này theo làm cùng bà cô họ, nhưng sau đó, bà cô họ không làm nữa, Lâm Phương vẫn quyết định ở lại làm.
Nhà máy quặng toàn đàn ông, mà chỉ có hai ba người phụ nữ, Lâm Phương luôn bị những người đàn ông trong xưởng chòng ghẹo, nhưng cũng vì miếng cơm manh áo mà cô chịu nhẫn nhục, vì nghĩ rằng họ cũng sẽ không làm gì quá đáng.
Nhưng nào ai ngờ, đến một ngày, cô bị lừa vào căn phòng này, và bị một đám đàn ông dày xéo làm nhục. Thậm chí khi cô van xin cho mình được sống tiếp để kiếm tiền nuôi bố mẹ già yếu bệnh tật, và hứa sẽ không nói ra, nhưng chúng nào có cho cô cơ hội đó. Vì lo sợ sự việc bại lộ, chúng đã bóp cổ cô tới chết, và giấu xác dưới đống than củi này.
Chúng không thể ngờ rằng oán khí của Lâm Phương lại vô cùng nặng, cô ta đã đi giết từng kẻ đã hãm hại mình, và treo chúng lên xà ngang của nhà xưởng.
Tôi nghe đến đây, thì cũng đoán được phần nào vì sao mấy cái xác khô lại bị treo lơ lửng như thế.
Lâm Phương đã biến thành quỷ dữ, nên cô ta hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, sau khi đã kể hết câu chuyện của mình. Có vẻ như cô ta sắp ra một đề nghị với tôi.
——————–