Minh Thần Giá Đáo

Chương 176: Ngọc bội màu đỏ


Chương 176: Ngọc bội màu đỏ

Mắt tôi sáng lên, may quá, tôi cố giấu cảm xúc vui sướиɠ trong lòng, “Để xem anh muốn hợp tác thế nào, anh muốn bị Điền Tư Thanh thao túng cả đời, hay muốn trở về là chính mình, thì đều ở quyết định nơi anh cả.”

Triệu Tĩnh Niên giả nhìn tôi, gằn giọng, “Tại sao tôi phải tin cô chứ?”

Tôi nói, “Vì tôi biết tất cả, và tôi có người giúp đỡ, tôi biết anh cũng muốn thoát khỏi Điền Tư Thanh, nhưng điểm yếu của anh bị cô ta tóm lấy, nhưng tôi có thể giúp anh được, nếu anh chấp nhận tin tôi, chúng ta có thể tìm một nơi nào đó xa chỗ này để nói chuyện.”

Triệu Tĩnh Niên giả nghiêng đầu suy nghĩ, chắc hẳn hắn đang nghĩ xem có nên tin tôi hay không.

Tay của hắn ta cuối cùng cũng bỏ ra khỏi cái cổ trắng ngần của tôi, hắn nói, “Tôi sẽ hợp tác với cô, nhưng tôi muốn có được viên ngọc bội của Điền Tư Thanh, nếu cô không chịu, tôi sẽ nói cho cô ta biết về hành tung của cô…

Tôi cười híp mí, không ngờ là con rắn này lại dám uy hϊế͙p͙ tôi, viên ngọc mà hắn nói, có lẽ là viên ngọc mà Điền Tư Thanh đang sử dụng.

Tôi nói, “Tôi sẽ làm hết sức mình, nhưng anh hãy nói cho tôi hay, người đàn ông trong đó là ai? Họ muốn anh làm cái gì?”

Khi tôi nhắc đến người đàn ông đó, thì Triệu Tĩnh Niên giả run bắn lên, biểu cảm hệt con quỷ nhỏ trước đó, tôi ngờ vực, người đàn ông kia thật sự ghê gớm đến vậy sao? Người nào khi nhắc đến hắn cũng rụt cổ lè lưỡi thế này, tuy tôi biết hắn là con cương thi Vương kia, nhưng lúc nãy hắn không hề nhận ra tôi, vậy có gì mà giỏi chứ.

Triệu Tĩnh Niên giả nhìn đăm đăm vào tôi, từ ánh mắt sợ hãi đã trở lại ánh mắt lạnh như băng lúc trước.

Hắn nói, “Cô tốt nhất là không nên chọc vào hắn, không thì chúng ta đều phải chết, hắn muốn giết chúng ta, chẳng qua cũng chỉ là dí chết một con kiến mà thôi, tôi, Điền Tư Thanh, chúng tôi chẳng qua cũng là con kiến trong tay hắn, chỉ cần hắn giải được phong ấn, thì là lúc hắn thâu tóm cả trời.

Đáng sợ đến thế sao? Tôi vẫn hoài nghi, nhưng dù sao nó cũng là loại cương thi, mà đến cha của Lý Ôn cũng không có cách nào mà đối phó, nhiều nhất cũng chỉ nhét được nó vào quan tài và phong ấn, nhưng bà tôi và Lý Mù lại tìm cách để thả hắn ra làm gì.

Trong này chắc chắn có vấn đề gì đó? Và còn có liên quan đến cái chết của thôn Triệu Gia?

Tôi nói, người đàn ông này ghê gớm đến thế sao? Vậy tại sao khi tôi trong căn phòng đó, hắn ta không hề nhận ra sự có mặt của tôi?

Thậm chí tôi còn đi qua đi lại trước mặt hắn, hắn vẫn không phản ứng gì, chẳng có lẽ tôi có năng lực tàng hình.

Triệu Tĩnh Niên giả nói, “Điều này thì tôi lúc nãy cũng đang nghĩ, có phải là do đứa trẻ trong bụng cô đã làm điều đó, lúc ở dưới giếng, vốn dĩ đám âm binh trong người Triệu Huyền Lang là để dành cho hắn, nhưng không hiểu sao, đứa bé trong bụng cô lại hút mất hơn nửa, cho nên trêи người cô cũng có mùi như của hắn, cũng có thể vì vậy nên hắn không phát hiện ra cô chăng?”

Nghe cũng có vẻ có lý, tôi quơ quàng lại hút được một lượng âm khí nhiều thế, cho nên hắn không nhận ra được sự khác biệt của tôi, cho nên hắn cũng không tìm đến chúng tôi để xử lý?

Điều này có được tính là sự may mắn không nhỉ? cho dù thế nào đi chăng nữa, thì tôi cũng phải tìm cách bảo vệ đứa nhỏ, và sinh nó ra an toàn, vì nó là cốt nhục của tôi và Triệu Huyền Lang.

Tôi nói, “Vậy hắn có nhược điểm gì không? Nếu muốn xử lý Điền Tư Thanh, thì tên đó sẽ là một điều khó khăn nhất phải vượt qua, nếu hắn không có điểm yếu thì ta có cách nào để đối phó với hắn chứ?

Triệu Tĩnh Niên giả nhìn tôi một cái mới nói, “Hắn sợ ánh sáng, với cả hắn chỉ có thể cảm nhận được khí của con người, chứ mắt hắn không nhìn thấy đâu.”

Hóa ra là đây, vậy thì có thể dễ dàng để giải quyết hơn rồi, tôi đang suy nghĩ thì Triệu Tĩnh Niên đột ngột nói, “Tôi không rời đi lâu được, chúng sẽ phát hiện ra mất, tôi chỉ biết chúng chuyển đến đây, vì muốn tìm một gia đình, và nhiệm vụ của tôi là tìm họ.”

Tên cương thi muốn tìm một gia đình? chẳng lẽ là nói đến nhà họ Lý kia? chắc là vậy rồi, năm đó cũng là cha của Lý Ôn đã phong ấn hắn, giờ hắn thoát ra, chắc chắn là muốn tìm gia đình này báo thù, mục tiêu của hắn chính là vậy.

Tuy gia đình này vô cùng kì lạ, nhưng họ lại năm lần bảy lượt cứu tôi, tôi nhất định phải tìm cách thông báo, để họ kịp thời chuẩn bị.

Tôi nói, “Cái xác ở nghĩa trang là sao? Triệu Tĩnh Niên thật có phải đã chết? Xác của mẹ Triệu Huyền Lang đang ở đâu?

Triệu Tĩnh Niên giả đã bấm gọi thang lại từ lúc nào, cửa thang mở ra, hắn đẩy tôi vào trong cầu thang máy, nhanh chóng nói, “Không kịp rồi, cô hãy đến trường tìm Diệp Hàn và hỏi thêm thông tin từ cô ta, bảo cô ta hãy trốn khỏi Trùng Khánh, Triệu Tĩnh Niên thật đã chết, còn xác của mẹ họ thì tôi không nắm được thông tin.”

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Triệu Tĩnh Niên giả đột nhiên thòi lòi ra đuôi rắn, hắn đang oằn oèo trông có vẻ vô cùng đau đớn, có vẻ như Điền Tư Thanh đã phát hiện ra hắn rời đi quá lâu, nên đã làm cách nào đó để kéo hắn về, hoặc có thể đó là biểu hiện của sự trừng phạt của cô ta với con rắn.

Tôi khϊế͙p͙ đảm khi nhìn thấy cảnh tượng đó, lúc thang máy đi xuống lầu một, tôi tức tốc chạy ra khỏi tòa nhà đó, cho đến khi không còn thở nổi mới dám dừng lại.

Tôi dừng lại thở dốc, mắt tôi hoa lên vì thiếu ô xi lên não, may mà tôi nhanh chóng ngồi xuống, chứ không thì ngã sấp mặt lúc nào không biết.

Đột nhiên chuông điện thoại trêи người tôi reo vang, tôi vội vàng móc ra, thì thấy một số lạ đang gọi cho mình, không biết đó có phải là Triệu Huyền Lang hay Trần Huyền gọi cho tôi hay không? Thấy số lạ thì tôi hơi ngập ngừng, nhưng vẫn quyết định bắt máy, bên đầu bên kia một giọng lo lắng hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nghe như tiếng của Lý Ly thì cố gắng nhìn xung quanh và tả lại vị trí của mình đang đứng cho cậu bé.

Sau khi tắt điện thoại, tôi suy nghĩ xem mình có nên đem chuyện vừa nãy ra để kể cho nhà họ Lý hay không, tôi băn khoăn không biết mình nên tin họ hay không.

Một lúc sao Lý Ly và Hứa Nguyện từ xa bước tới, tôi nhìn thấy họ thì vui mừng khôn xiết, lấy hết sức chống người lên, rồi bước nhanh về phía họ. Tôi vội vàng hỏi, “Có tin tức của Triệu Huyền Lang không?”

Chỉ thấy Hứa Nguyện mở miệng nói gì đó, rồi tai tôi ù đi không nghe thấy rõ, còn người thì đổ xuống vì quá mệt mỏi và căng thẳng.

Trong cơn mê, tôi nói chuyện với Triệu Huyền Lang, lo lắng cho anh ta vì sao lâu thế mà chưa xuất hiện?

Vừa trải qua nguy hiểm, nhưng tôi may mắn có thể tự thoát thân, cũng coi như là tôi đang bước trêи con đường trưởng thành của mình, để không phải làm Triệu Huyền Lang phải quá lo lắng cho mình nữa.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.