Chương 175 Thời khắc sinh tử
Tôi tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết bịt mũi không dám thở, thì tự dưng hắn ta dừng lại, miệng hắn lẩm bẩm, “Rõ ràng là ta cảm thấy có hơi thở của con người ở đây, cơ mà giờ lại không có là sao?”
Con người? Cách dùng từ của hắn cũng thật đặc biệt, chẳng lẽ hắn không phải là con người? Vậy hắn là cái giống gì nhỉ? Hóa ra hắn không nhìn thấy tôi thật.Tôi đánh bạo tiếp tục trèo lên bậc cửa sổ, với tay mở cửa, thì hắn ta dường như đã phát hiện ra, nên gằn lên một tiếng: “Ai?”
Tôi giật mình, ngã ra ngoài theo đà của cánh cửa sổ bật mở, tay tôi bám vào cánh cửa, tôi chợt nhận ra đây là tầng mười tám, giờ rơi xuống coi như tan tành xác pháo chứ còn gì.
Lúc này người đàn ông kia đã thò mặt ra ngoài cửa sổ để quan sát, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ mặt của hắn ta, một khuôn mặt dài, đuôi mắt của hắn ta cũng dài, đó là một vẻ đẹp ma mị chết người
Tôi không dám thở, cũng không dám phát ra tiếng nào, cứ có cảm giác có phải tôi không thở thì hắn không nhận ra được sự có mặt của tôi, nhưng tình cảnh này không chết vì ngạt thở, thì cũng chết vì bị rơi ra ngoài không trung kia, dù gì đây cũng là tầng thứ mười tám.
Có vẻ như không phát hiện thêm gì, hắn ta nheo mắt lùi vào bên trong, tôi cố hít thở từng hơi nhè nhàng nhất có thể, tay tôi treo cả người đau rát, trong bụng hơi hoang mang, vì tôi đã nhìn rõ mặt hắn, chẳng phải là tên cương thi tôi đã nhìn thấy ở dưới giếng hay sao? Từ khi nào hắn đã cấu kết với Điền Tư Thanh? Càng nghĩ tôi càng cảm thấy kì lạ.
Tôi ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, vào thì bị phát hiện, mà cứ treo mình mãi thế này cũng không phải là cách hay. Chẳng lẽ số mạng của tôi cứ thế là xong hay sao? Còn bao nhiêu điều tôi còn chưa biết đáp án.
Tay tôi dần không còn sức để nắm chặt cánh cửa sổ nữa, nước mắt tôi dần dần rơi ra, tôi cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm với lời hứa với Triệu Huyền Lang, tôi chết không sao, nhưng đứa bé trong bụng tôi cũng sẽ không còn.
Những hình ảnh của tôi với Triệu Huyền Lang, từ lúc chúng tôi gặp nhau, đến những khó khăn vẫn ở bên nhau đều hiện lên trước mắt, có lẽ sắp lìa cuộc đời, nên con người ta sẽ nhìn thấy những cảnh tượng như vậy sao?
Tôi không còn chịu đựng được nữa, nên tay tôi tuột hẳn khỏi cánh cửa sổ, mắt tôi nhắm nghiền đợi chờ cái chết sắp ập tới. Đột nhiên tôi cảm thấy một cơn gió cuốn lấy mình và ném vào một chỗ nghe đánh bịch.
Lúc mở mắt tôi phát hiện ra mình đang nằm ở ban công phòng lão say lúc trước, người đau đớn vì bị ném có chút mạnh bạo, nhưng nghĩ đến việc bản thân mình đã được cứu sống, thì cảm thấy sung sướиɠ vô cùng, tôi ngẩng đầu lên thấy người cứu tôi chính là con quỷ nhỏ. Tôi nhìn nó rồi tự dưng khóc nấc lên vì thấy mình quá may mắn.
Nó đứng nó nhìn tôi, nhưng tôi cảm thấy nó có vẻ yếu hơn bình thường, cứ như nó đã bị mất đi rất nhiều sức lực. Tôi hỏi nó, “Mi sao vậy?”
Nó lại đột nhiên bù lu bù loa khóc, “Mụ đó ghê gớm lắm, trêи người mụ ta có pháp bảo hộ thân, nên con chỉ cố được có mấy phút, rồi sau đó phải trốn nhanh ra ngoài.
Trêи người cô ta có bùa hộ thân? Chẳng lẽ là viên ngọc bội kia? Hóa ra là có công lực mạnh mẽ như vậy?
Người đàn bà này quả nhiên là không dễ gì đối phó, không chỉ tâm địa độc ác, còn vô cùng cẩn thận, tôi phải tìm cách nói cho Triệu Huyền Lang những điều này, để còn biết mà đối phó với cô ta!
Con quỷ nhỏ dường như không chịu nổi nữa, nó biến thành một đám khói đen và chui vào con búp bê rồi rơi vào tay tôi.
Tôi nghĩ một hồi, rồi cắn rách ngón tay mình, nhỏ mấy giọt máu vào con búp bê, vì nó là ku man thong, mà loại này thì phải dùng máu để dưỡng. Nó đã cứu tôi, vậy thì tôi cũng không tiếc mấy giọt máu với nó làm gì.
Tôi đứng dậy, nhìn sang bên ban công bên nhà của Điền Tư Thanh, giật mình phát hiện ra có bóng đàn ông đứng đó, hắn ta đứng đó nhìn tôi lúc nào mà tôi không hề hay biết, nhưng cũng chỉ nhìn vậy rồi hắn lại đi vào bên trong nhà. Lông tóc tôi dựng đứng vì sợ, vì kẻ đó chính là con rắn đột lốt người, hóa ra từ ngay từ lúc đầu nó đã nhìn thấy tôi, nhưng không hiểu sao nó lại không vạch trần tôi? Nó rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
Những gì mà tôi nhìn thấy trước đó chắc chắn không phải là giả vờ, cứ nghĩ thì thấy nó cũng thật đáng thương, rõ ràng là một con rắn, nhưng lại phải đội lốt người và làm theo lệnh của Điền Tư Thanh, sống còn không bằng chết. Nhưng việc nó tha cho tôi là vì sao?
Cho dù thế nào tôi cũng phải thoát thân đã, gia đình kia có lẽ giờ cũng đã về đến nhà, tôi vẫn trở về đó là tốt nhất.
Tôi bước vào phòng khách chỗ tên say đang hôn mê, hắn ta chảy máu lênh láng, nhưng vẫn còn phập phồng thở, tôi quyết định dùng điện thoại của hắn ta gọi cấp cứu, rồi chuồn nhanh ra khỏi căn nhà đó.
Trước khi bước ra ngoài tôi cũng cẩn thận nhìn quanh, thấy cửa nhà nào cũng đóng kín, nên tôi chui ra ngoài, chạy thẳng ra bấm cầu thang máy, lúc chạy qua căn nhà của Điền Tư Thanh, tôi cũng cẩn thận nhìn số phòng của cô ta.
Cầu thang máy cũng rất nhanh dừng ở tầng mười tám, nhưng cửa chưa kịp mở ra, tôi đã bị một bóng đen vụt đến, bóng đen đó bóp cổ tôi, đẩy áp sát vào tường, hắn có khuôn mặt của Triệu Huyền Lang, à, hắn là Triệu Tĩnh Niên, chính xác hơn chính là con rắn có bộ da của Triệu Tĩnh Niên.
Đôi mắt hắn lạnh lẽo đến gai người, hắn không nói gì chỉ bóp cổ tôi muốn tắt thở. Tôi biết mình có giãy cũng vô ích, nên cố gắng bình tĩnh lại để suy nghĩ nên làm gì trong tình huống này. Tôi nhìn vào mắt hắn rồi bật cười, thực sự là trong bụng tôi sợ quắn quéo luôn rồi ấy chứ.
Tôi nói: “Anh sẽ không giết tôi, tôi biết điều đó. Chúng ta có thể hợp tác.”
Tôi thấy một sự do dự trong mắt của hắn, bụng thầm mừng húm vì hắn đã do dự, vậy là kế sách của tôi có thể thực hiện được, tôi có thể thoát thân. Rồi hắn không siết cổ tôi nữa, mà dần buông tay, nhưng vẫn cố nắm hờ vào cổ tôi. Hắn nghiêng đầu, nhìn tôi rồi nói, “Hợp tác thế nào đây?”