Minh Thần Giá Đáo

Chương 167: Một gia đình lạ lùng


Chương 167: Một gia đình lạ lùng

Tôi ngây người ngồi trong xe, nước mắt cứ thế thi nhau tuôn rơi, người lái xe chẳng cất lên lời nào, tôi chú ý đến anh ta, không nén nổi tò mò, nên hỏi, “Anh là ai? tại sao lại giúp chúng tôi?”

Người lái xe chẳng chịu tiếp lời tôi, cứ thế nhìn phía trước, tôi cảm thấy trong xe lạnh buốt, nhưng lại không dám hé răng yêu cầu gì nữa, Triệu Huyền Lang đã tin tưởng người này, vậy anh ta sẽ không làm hại đến tôi.

Xe đi được hơn nửa tiếng đồng hồ thì đến một khu căn hộ sang trọng, xung quanh có vẻ rất ổn áp, người lái xe dừng xe lại, lạnh lùng nói cụt lủn, “Xuống xe, lên lầu.”

Ngữ khí lạnh lùng đến phát rợn, nhưng tôi cũng không để ý nhiều, mở cửa và bước ra, đi theo anh ta đến cầu thang máy, lúc bước vào thang máy thì tôi lén nhìn anh ta, thì phát hiện ra, anh ta chính là người đã cứu chúng tôi lúc chúng tôi bị ma quỷ đuổi theo, ở khách sạn mà Dương An Kỳ chết. Anh ta chẳng phải người bên phía Ngô Câu hay sao? Cũng có thể có liên quan đến cả cậu bé lạ lùng kia nữa.

Tôi còn đang nghĩ ʍôиɠ lung, thì cửa thang máy mở ra, tôi theo anh ta bước ra và bước vào một căn nhà, cậu bé lanh lợi hôm trước nhảy xổ ra hù tôi rồi cười hi hi, “Bà Thím này, lại gặp nhau nhé, thật chẳng dễ gì, lại phải để ba tôi đi mời thím đến đây.”

Tôi vội vàng lùi ra sau, trợn mắt nhìn cậu ta, hóa ra người này là ba của Lý Ly?

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì phòng khách lại xuất hiện thêm một người phụ nữ, cô ta có một mái tóc suôn dài, ngũ quan vô cùng đẹp đẽ, mang đến cảm giác rất dễ chịu cho người đối diện, dáng điệu ôn nhu hiền lành, cô ấy tiến lại gần, đặt tay lên vai cậu bé con, “Lý Ly, sao vô lễ vậy con, mau xin lỗi chị đi.”

Lý Ly hứ hứ mấy cái rồi ngồi phịch lên sô pha, người đàn ông lạnh lùng lúc trước chẳng nói chẳng rằng, anh ta bỏ mũ cởi áo khoác treo lên mắc áo, người phụ nữ lại gần tôi cười nói, “Chào cô, tôi là mẹ của Ly Nhi, tên tôi là Hứa Nguyện.

Tôi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ta chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, mà đã có một đứa con mười mấy tuổi, tôi không tin lắm vào mắt mình, nghĩ rằng cô ta có vẻ là mẹ kế của Lý Ly, tôi thấy cô ta chào hỏi, thì cũng miễn cưỡng cười với cô ta.

Tôi theo cô ta vào nhà, thấy trong nhà bài trí rất đặc biệt, từ giá treo đồ ngoài cửa đã có hình như những nét vẽ của những tấm bùa, nhìn rất đặc biệt, tôi nhìn cũng hơi rờn rợn, thêm nữa là trêи người tôi có âm khí nặng, nên không dám động vào.

Sau khi bước vào tôi nhìn thấy trong nhà có một bức tranh tường rất lớn, trêи đó khắc quan âm ngàn tay ngàn mắt, nhìn rất tinh xảo, trêи tường còn treo một chiếc gương bát quái phía trêи tivi, xem ra mọi nơi bày trí của căn nhà này đều có nghiên cứu cẩn thận.

Tôi bước vào nhà cứ có cảm giác bức bối trong người, đang xoa xoa ngực vì cảm giác tức tức khó thở, thì Hứa Nguyện nhìn thấy, cô ta cười một cách kì lạ, rồi đưa tay lên vẽ vẽ gì đó lên trán tôi, ngay lập tức tôi cảm thấy bình thường trở lại.

Tôi cảm kϊƈɦ nhìn cô ta, cũng cảm thấy mấy người trong căn nhà này rất lạ lùng, người đàn ông thì lạnh lùng không thích nói chuyện, người nữ chủ nhà thì cười hiền lành những đôi mắt của cô ta toát lên khí chất vô cùng thông tuệ, đứa bé thì càng quái lạ, mặt nó trắng bệch, như từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, nhưng nó lại có thể tự vẽ lên một tấm bùa bảo vệ đứa bé trong bụng tôi, đến ngay cả bà tôi cũng không giải được bùa đó.

Những người trong gia đình họ rất kì quặc, những bày trí trong nhà cũng là người trong ngành mới biết mà đặt, Triệu Huyền Lang đưa tôi đến đây để làm gì đây?

Tôi ngồi trêи sô pha, cúi đầu nghĩ ngợi, Hứa Nguyện cười mỉm tiến đến gần tôi, đưa cho tôi một cốc nước, rồi nói, “Cô đừng ngại, coi như đây là nhà mình thôi, chúng tôi sẽ giúp cô, cô cứ yên tâm, đừng sợ.”

Tôi im lặng nghe cô ta nói, hồi lâu mới ngẩng đầu nói, “Thế mấy người là ai? Tại sao giúp chúng tôi năm lần bảy lượt như thế?”

Nếu là bởi nguyên nhân là do Ngô Câu, thì tôi không dám tin lời họ, lần trước anh ta đã lừa chúng tôi, tôi đã rất lâu không liên lạc với anh ta, nhưng mấy người này lại có liên quan đến anh ta, chẳng hiểu họ có quan hệ thế nào, nhưng ít nhất không phải là người của Triệu Tĩnh Niên.

Hứa Nguyện nhìn tôi cười nhưng không nói gì, lúc này người đàn ông lái xe lúc trước đã bước ra, anh ta ngồi xuống sô pha, Hứa Nguyện mắt sáng lên nói, “Lý Ôn, anh đừng chỉ ngồi đó, qua đây nói đi, việc này em chẳng biết giải thích thế nào.”

Lúc này người đàn ông tên Lý Ôn này mới ghé mắt sang nhìn tôi, sau đó lạnh lùng nói, “Lần trước khi gặp cô, đã thấy cô âm khí nặng nề, người bẩm sinh thuần âm mệnh như cô thu hút âm hồn, dễ bị chúng ám lấy, đứa bé trong bụng cô, chắc hẳn cô biết nó là cái thứ gì rồi đúng không?”

Tôi thấy anh ta nhắc đến đứa bé của tôi, thì bất giác ôm lấy bụng, cảnh giác nhìn họ, Hứa Nguyện thấy tôi căng thẳng, thì cười hiền lành, đưa tay ra vỗ vỗ vào tay tôi ý bảo tôi yên tâm.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy cô ta như truyền một năng lượng ấm áp lên tay tôi, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng thư thái, Tôi cứng rắn nói, “Trong bụng tôi là con của tôi với Triệu Huyền Lang, là đứa bé của hai chúng tôi!”

Tôi muốn nhấn mạnh rằng nó không phải là một thứ gì đó quái lạ, nó là một đứa bé bình thường, tôi thật sự muốn dùng những điều khẳng định này để bảo vệ lấy con của tôi.

Lý Ôn liếc tôi một cái, chỉ cười khẩy rồi nối, “Thế cô biết đứa bé đó từ đâu mà có, và có biết vì sao bà cô và Triệu Tĩnh Niên đang nhắm đến nó?”

Tại sao, tại sao lại nhắm vào đứa bé trong bụng tôi? chẳng phải là nhắm vào con quỷ nhỏ trong bụng tôi hay sao? chắc hẳn nó có một sức mạnh vô cùng lớn nào đó, lúc đó Triệu Huyền Lang bị lừa trở thành một quỷ vương giả, là để làm bước đệm cho đứa bé này, bọn họ nhắm vào nó, ngay từ đầu lên kế hoạch để tôi có được nó, tôi không biết sau này tôi có thể đủ khả năng để bảo vệ cho nó hay không nữa.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.