Minh Thần Giá Đáo

Chương 165: Sự điên cuồng trong thang máy


Chương 165: Sự điên cuồng trong thang máy

Ba chúng tôi căng thẳng nhìn bà, sau đó Triệu Huyền Lang nhếch mép cười lạnh lùng, tay tôi nắm lấy tay của Triệu Huyền Lang và cảm giác rất khác với thường ngày, anh ta đã nhập vào cái xác ngâm trong máu kia.

Tôi không biết anh ta đã làm thế nào, nhưng có vẻ không có khó khăn nào với cái xác đó.

Triệu Huyền Lang lạnh lùng nhìn bà tôi, rồi nói, “Không đi tìm bà, bà lại tự dẫn xác tới, tôi niệm tình bà nuôi nấng Tần Diêu bao năm nên sẽ tha cho bà, nhưng bà có ý định hại cô ấy, còn ép cô ấy làm chuyện cô ấy không muốn, thì lại chẳng dễ mà bỏ qua nữa.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang, thấy mình có phần xấu hổ, vì tôi luôn nghi ngờ anh ta, sợ anh ta lợi dụng tôi, nhưng thật ra anh ta luôn nghĩ cho tôi, cho dù là nhìn thấy cảnh tượng dễ gây hiểu lầm vừa nãy, nhưng anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng và bảo vệ tôi, người như vậy, thì cho dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đi cùng anh ta đến cùng trời cuối đất.

Bà tôi cười lạnh lùng nói, “Cũng biết chém gió đấy, phải xem mấy đứa làm gì được già này?”

Bà vừa nói, vừa ném đĩa tròn trong tay lên trời, tiếng niệm chú càng lúc càng lớn, chiếc đĩa không ngừng quay tít, rất nhanh từng luồng gió đen bay ra càng lúc càng nhiều.

Luồng khí đen xì đó tụ dần thành hình một âm binh, rồi hai, ba, và rất nhiều con xuất hiện, dễ cũng đến mười mấy con lớn nhỏ khác nhau, và tôi ngạc nhiên tột độ, vì chúng lại là những người mà tôi quen, đều mà những người xung quanh tôi và là những người mà tôi đã khắc họ chết, giờ thì từng người xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi bàng hoàng, giờ thì mọi điều đã quá rõ, những người này đều bị bà tôi xử lý, từ nhỏ tôi luôn bị ốm bệnh, cũng có thể là do lý do này.

Triệu Huyền Lang đứng nguyên tại chỗ không động đậy, Trần Huyền nhìn hai chúng tôi, lôi từ trong người ra một thếp bùa, rồi chẳng thèm quay đầu lại nhìn hai chúng tôi, mà chỉ nói, “Hai người đi đi, ở đây để tôi xử lý.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, anh ta không phải kiểu người thấy nguy hiểm là vắt giò lên cổ trốn hay sao? Tôi cứ thấy anh ta lạ quá, nhưng không hề để ý kĩ.

Tôi nghĩ Triệu Huyền Lang sẽ từ chối, nhưng không ngờ, Triệu Huyền Lang lại lạnh lùng nhìn Trần Huyền một cái, rồi chẳng nói chẳng rằng xoay người kéo tôi bỏ đi, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, người cứ thế bị lôi đi.

Cho tới khi chúng tôi bước vào thang máy, tôi mới hoàn hồn, và nói, “Chúng ta cứ như vậy mà đi sao? Trần Huyền không phải đối thủ của bà, chính chúng ta đã làm liên lụy tới anh ta, không thể cứ thế mà đi được.”

Nói đoạn tôi toan bước khỏi thang máy, thì Triệu Huyền Lang túm lấy tay tôi, mắt anh ta nhìn tôi với biểu cảm vô cùng lạnh lùng, một cảm giác khác đến dị thường.

Người này bên ngoài là Triệu Huyền Lang, bên trong cũng là Triệu Huyền Lang, mà lại thấy khác xa với trước đây, tôi nghĩ đến ông chú bảo vệ ở nghĩa trang mà bất giác run rẩy, cảnh tượng khủng khϊế͙p͙ đó vẫn còn hiện hữu trong đầu tôi, bây giờ tôi không xác định được, Triệu Huyền Lang trước mặt rốt cuộc là ai?

Triệu Huyền Lang nhìn tôi rồi nói, “Em nghĩ kĩ chưa? Bỏ tay anh ra và đi tìm Trần Huyền? Nếu em đã quyết định vậy, anh sẽ buông tay?

Anh ta nắm tay tôi, nhưng thời khắc này lại nói gì lạ quá, tôi ngây ngốc đứng đó, anh ta làm tôi thấy sợ, hay anh ta vẫn hiểu lầm tôi với Trần Huyền? Lúc nãy tôi chẳng phải đã giải thích rồi hay sao?

Trong lòng tôi đang nghĩ như vậy, nhưng không biết lấy dũng khí ở đâu, tôi nhìn anh ta nói, “Anh đừng nhỏ nhen thế, mạng người là quan trọng, chúng ta không nên thế, em biết anh vẫn hiểu lầm chuyện khi nãy, em có thể giải thích, khi nãy bà vẫn ở đó, em với anh ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Triệu Huyền Lang không động đậy, biểu cảm trêи khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, anh ta bá đạo kéo tôi vào lòng, còn tay kia thì bấm nút đóng cửa thang, cửa thang máy vừa đóng, thì đột ngột hôn môi tôi một cách nồng cháy, còn ép cả người tôi về một bên.

Đôi môi lạnh buốt, hành động thô bạo, làm tôi bị đau, tôi tức giận muốn thoát khỏi, nhưng anh ta lại túm chặt đầu tôi và ngấu nghiến. Lần này thì tôi sợ hãi thật sự, anh ta đang tức giận, nhưng rốt cuộc là vì chuyện gì mới được chứ?

Tôi muốn hỏi anh ta, cùng lúc đó thì Triệu Huyền Lang cũng nhẹ nhàng hơn, anh ta tia thấy camera giám sát, nên dừng lại, mắt anh ta ánh lên một tia sáng, đèn trong thang máy phụt tắt.

Trong bóng tối tôi sợ hãi thật sự, tôi cảm thấy mình không biết Triệu Huyền Lang đang định làm gì. Triệu Huyền Lang thô bạo xé áo của tôi, anh ta áp sát người vào tôi,rồi bắt đầu thô bạo hôn từ cổ xuống ngực rồi đến bụng.

Trong bóng tối tôi không thể nhìn rõ Triệu Huyền Lang chỉ biết là anh ta đang điên cuồng ngấu nghiến tôi, tôi đau đớn giữ lấy đầu anh ta, rồi vuốt tóc.

Tôi khẽ nói, “Triệu Huyền Lang, anh đâu phải thế này, đây không phải là anh.”

Triệu Huyền Lang đột nhiên dừng lại, anh ta đứng thẳng dậy, hai tay xoa lên hông tôi, rồi ôm chặt tôi vào lòng.

Rồi sau đó mới nghẹn ngào, “Anh sợ, sợ em bị người ta cướp đi mất, anh không muốn tiếp tục trải qua cảm giác đó một lần nữa, anh có thể nhẫn nhịn, giả vờ như không thấy, cũng có thể toàn tâm toàn ý tin em, nhưng anh rất yêu em, và anh không muốn để em bị kẻ khác cướp mất.

Tôi khựng lại, trong bóng tối tìm khuôn mặt của Triệu Huyền Lang, hóa ra là như vậy? Anh ta thấy tôi và Trần Huyền nên bị sốc, tưởng rằng tôi sẽ diễn lại cảnh như Điền Tư Thanh năm đó, sẽ rời xa anh ta, và chạy theo người khác? Nên anh ta mới lo sợ đến thế?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.