Chương 164: Thời khắc nguy hiểm
Trần Huyền căng cứng cả người, anh ta khựng lại một hồi mới lắp bắp, “Cô làm cái gì đấy?”
Tôi cũng muốn nói với anh ta tình cảnh của tôi lắm chứ, nhưng cơ thể tôi đang bị bà khống chế, tôi còn không biết bà định sử dụng cơ thể tôi để làm cái gì, nhưng tình hình này thì cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
‘Tôi’ một tay ôm chặt lấy Trần Huyền một tay vạch áo trêи vai xuống để lộ một bên vai trắng ngần của mình, mặt tôi đỏ lự vì tình cảnh không muốn có trước mặt,chắc hẳn Trần Huyền sẽ nghĩ bậy.
Trần Huyền quay đầu lại thấy tôi trong tình trạng đó thì mặt đỏ như gấc rồi quay mặt đi, “Cô làm cái quái gì vậy? Sao lại kéo áo ra như thế?”
‘Tôi’ chẳng để anh ta có cơ hội thoát thân, cứ thế xoay người anh ta lại, và in môi mình lên môi anh ta, rồi kéo hai tay anh ta vào hông của mình.
Trần Huyền ngây ngốc, anh ta chắc chắn không ngờ rằng tôi lại làm cái chuyện đáng xấu hổ này với anh ta, trong bụng tôi thì gào thét rằng hãy đẩy tôi ra đi, xin anh, tôi không biết nếu không tình cảnh này mà bị Triệu Huyền Lang mà nhìn thấy thì tôi cũng không biết làm cách nào để giải thích cho toàn vẹn.
Trần Huyền bị giật mình, rồi đưa hai tay lên vai tôi đẩy mạnh tôi ra, miệng thì gào rú, “Cô bị điên rồi, hay bị ai đó điều khiển, nếu đúng thì chớp cái mắt xác nhận đi.”
Tôi nghe thấy ra hiệu thì mừng húm, nhưng mắt tôi còn chưa kịp chớp thì cơ thể tôi đã phản ứng nhanh hơn điện xẹt, ‘tôi’ đè ngửa Trần Huyền ra sô pha, hai tay nhanh chóng chạm ngay vào thắt lưng quần của Trần Huyền.
Trần Huyền cựa quậy rồi túm lấy tay tôi, nhưng bàn tay còn lại của anh ta thì vuốt tóc tôi, ánh mắt anh ta từ ngạc nhiên tột độ, giờ lại nhìn tôi vô cùng tình cảm.
Trần Huyền khẽ nở nụ cười nói, “Cô không muốn đợi con quỷ đó nữa sao? Nếu thế cũng chẳng sao, tôi chấp nhận, tôi có thể chăm sóc cô cả đời được, và sẽ không để lũ ma quỷ động đến một sợi tóc của cô.”
Cơ thể tôi vẫn không nghe sự chỉ huy của não bộ của tôi, nó vẫn cứ trườn bò lên người Trần Huyền không chịu xuống, còn tôi thật sự lúc này thì đang ngây ra bất ngờ, vì không ngờ là anh ta lại nói như vậy với tôi.
Tôi muốn hỏi anh ta rốt cuộc đang đang nói cái gì vậy? Sao tôi lại có thể cùng anh ta, cái tên này thích nói đùa, giờ phút này còn lôi tôi ra làm trò đùa hay sao!
Trần Huyền kéo tay tôi đặt lên ngực anh ta, rồi khẽ nói: “Cô không nói gì có nghĩa là thừa nhận rồi nhé?”
Tôi đồng ý cái đầu anh, chuyện này rốt cuộc là sao đây, Trần Huyền làm cái quái gì vậy chứ, tôi còn chưa biết làm thế nào thì Trần Huyền xoay phắt người lại, anh ta đè lên người tôi, mặt anh ta kề sát bên cổ tôi, chỉ cách một chút là môi anh ta chạm vào môi tôi rồi.
Tôi ngây người, cái tên chết dẫm này đang muốn làm cái quái gì vậy, hắn ta muốn làm thật à?
Đúng lúc này thì tôi thấy bà tôi đang đi tới từ phía sau, trêи tay cầm một con dao găm, tôi muốn ra hiệu cho Trần Huyền mà miệng không thể nói, mắt tôi trợn trừng lên, tròng đảo liên tục.
Đúng lúc tôi nghĩ chắc chúng tôi sẽ tiêu đời, thì Trần Huyền nhanh tay lôi từ trong túi ra một lá bùa rồi vứt về phía bà tôi, anh ta bật dậy làm phép bằng tay rồi lầm rầm niệm chú, “Định hồn phù! Đi!”
Lá bùa vàng như có mắt bay thẳng đến bên bà tôi, nhưng nào có thể làm gì được bà chứ, bà tôi nhếch mép cười rồi né sang bên, miệng lẩm bẩm: “Ranh con, mày tưởng làm gì được ta sao, cái trò mèo này thì làm được gì chứ!”
Nói đoạn bà tôi cùng lúc giơ cái gậy trong tay lên quật vào tấm bùa vàng làm cho nó bị nát bươm, Trần Huyền không hề ngạc nhiên, anh ta chỉ nhếch mép cười, “trò mèo thì trò mèo, nhưng so với việc bà lợi dụng cả cháu gái bà thì tôi thấy cũng đau khổ thay cô ấy.”
Nói đoạn thì anh ta ném một cái bình nhỏ về phía bà tôi, hét lên “axit” rồi cởi áo khoác đắp lên người tôi, rồi bế tôi lên chạy thẳng ra ngoài.
Ra đến ngoài thì miệng tôi cũng đã có thể nói được, tôi hỏi: “Vừa nãy là cái thứ gì vậy?”
Trần Huyền bĩu môi, “Nước xúc miệng.”
Tôi ngẩn tò te, nước xúc miệng mà cũng thành axit?
Lúc chúng tôi chạy ra đến bên ngoài cửa, thì đột nhiên bắt gặp một bóng người bước tới, tôi và Trần Huyền đều khựng lại nhìn, hóa ra đó là Triệu Huyền Lang, anh ta lạnh lùng nhìn tôi và Trần Huyền lúc này. Nói thật là tình cảnh của hai chúng tôi lúc này thật khó giải thích. Vì Trần Huyền đang bế bổng tôi trêи tay, và áo tôi thì xộc xệch.
Triệu Huyền Lang trợn mắt nhìn hai chúng tôi rồi gằn giọng: “Hai người làm cái gì thế?”
Tôi vội vàng đẩy Trần Huyền một cái rồi xoay người đứng xuống, định chạy về phía Triệu Huyền Lang, Trần Huyền nhanh tay tóm lấy cổ tay tôi thì thầm, “Đừng qua đó”
Tôi sợ Triệu Huyền Lang hiểu lầm, nên giải thích, “Chuyện không như anh nghĩ đâu, là bà em đến và Trần Huyền đã cứu em.”
Triệu Huyền Lang chẳng nói chẳng rằng, đến gần tôi kéo áo lại cho tôi thật kín đáo, rồi túm lấy cổ tay tôi giằng ra khỏi Trần Huyền, Trần Huyền cũng không vừa, anh ta vẫn túm lấy tay tôi rồi giằng lại phía anh ta, hai người họ giằng qua giằng lại rồi gườm gườm nhìn nhau. Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, nên giằng tay ra khỏi tay của Trần Huyền, mà không để ý đến sự thất vọng trong mắt anh ta.
Tôi lo sợ bà tôi sẽ xông ra bất cứ lúc nào, nên vội vã nói, “Bà em sẽ ra đây bất cứ lúc nào, chúng ta nên rời khỏi đây đã.”
Triệu Huyền Lang không nói gì, kéo tôi ra sau lưng đứng chắn trước mặt, đúng lúc này thì bà tôi chống gậy bước ra, nhìn thấy cả ba chúng tôi.
Bà nheo mắt, cong người cười, “Hay quá, có đủ bộ ba ở đây.”