Minh Thần Giá Đáo

Chương 156: Trên bụng in mặt người


Chương 156: Trêи bụng in mặt người

Bóng người đó là Triệu Huyền Lang, anh ta lo lắng hỏi, “Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Triệu Huyền Lang, rồi hai chúng tôi cùng nhìn về phía người đàn bà kia, mà cụ thể là nhìn cái bụng của cô ta, giờ dưới bắp chân và ʍôиɠ của cô ta đỏ thẫm, rõ ràng là đang bị ảnh hưởng đến cái thai trong bụng.

Nhìn thấy vũng máu đỏ tươi, tôi hốt hoảng, lắp ba lắp bắp nói, “cô…cô ta bị làm sao…thế kia?”

Triệu Huyền Lang nắm lấy tay tôi, lạnh lùng nói, “Cô ta bị thứ bẩn thỉu nhập vào người, ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, điều này không liên quan đến em.”

Đứa bé trong bụng không giữ được? Tôi ngẩn người, nhìn vũng máu, lúc này máu của cô ta đã chảy gần đến dưới chân tôi, tiếp đó một hiện tượng kì lạ bắt đầu, vũng máu đó đột nhiên nhanh chóng bám vào chân tôi và trèo lên phía bắp chân tôi, tôi hãi hùng lùi lại phía sau, nhưng không kịp, máu của người đàn bà kia đã luồn lên bụng tôi.

Tôi sợ hãi hét lên, “Triệu Huyền Lang, cứu em!”

Triệu Huyền Lang đưa tay ra để ngăn lại, nhưng cũng không kịp, vũng máu trước khi chui vào trong áo tôi, tôi dường như đã nhìn thấy hình hài một đứa trẻ đang cố bấu chặt lấy tôi, và muốn đem đứa bé của tôi cùng xuống địa ngục.

Không! Tôi hét lên thảm thiết, không được hại đến đứa trẻ của tao, cho đến khi vũng máu đó chạm vào bùa ấn trêи bụng tôi thì nó tan biến. Tôi nhìn người đàn bà đang ôm bụng quằn quại dưới đất, trong bụng cảm thấy hốt hoảng và rối trí, tôi đứng không vững khi nhìn thấy nỗi đau đó, đầu tôi mụ mị, mắt tôi hoa lên.

Triệu Huyền Lang kéo tay tôi ra ngoài, tôi nghe loáng thoáng anh ta nói là phải đi ngay, không sẽ có người phát hiện.

Quả nhiên chúng tôi vừa chạy ra được mấy bước đã có rất nhiều y tá chạy vào, rồi họ đem người đó đi cấp cứu. Tôi vẫn đứng ngây ra đó và không biết mình phải làm gì tiếp theo.

Bắt đầu từ việc cô ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào bụng tôi, sau đó tấn công tôi, tiếp đó thì cô ta sảy thai chảy nhiều máu, và chỗ máu đó lại chồm lên người tôi.

Triệu Huyền Lang ngồi cạnh vỗ tay tôi an ủi, “Những điều xảy ra vừa rồi không liên quan đến em, đừng nghĩ linh tinh.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn Triệu Huyền Lang, rồi đột ngột nắm chặt lấy tay Triệu Huyền Lang, giọng tôi như sắp khóc, “Điều gì đã xảy ra? Sao cô ta lại tấn công em, rồi sau đó lại xảy thai?”

Triệu Huyền Lang lắc đầu, “Anh cũng không biết, chắc là trêи người em có thứ gì đó thu hút sự chú ý của ma quỷ, người có bầu thường yếu, dễ bị ma nhập.

Nói vậy là người đàn bà vừa nãy bị ma nhập, rồi xảy ra chuyện như vậy? Thật đáng thương cho một sinh linh bé nhỏ còn chưa kịp chào đời.

Thấy tôi không còn hồn phách, Triệu Huyền Lang nghĩ một hồi mới nói, “Em đừng để ý nữa, đứa trẻ trong bụng thực ra là một thai chết lưu, và người đàn bà đó đã bị ma nhập từ trước rồi, nguyên khí tổn thương, e là sẽ chết cùng đứa trẻ đó, nay gặp em, cũng coi như là em đã cứu cô ta.”

Tôi không tin vào tai mình, đưa ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Triệu Huyền Lang, “Anh nói thật chứ?”

Triệu Huyền Lang thì thầm, “Không tin thì em tự đi xem, anh không nói dối em đâu.”

Nói đoạn thì anh ta lại chui vào trong ô, tôi biết là ban ngày, để hiện thân bên ngoài lâu, anh ta sẽ hao tổn rất nhiều tinh khí, cho nên cũng không muốn hỏi thêm nhiều. Tôi lò dò đi về phía phòng cấp cứu, để nghe ngóng. Quả nhiên sự việc đúng như Triệu Huyền Lang nói. Nên tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc đó, phòng khám đến lượt tôi bước vào, bác sĩ yêu cầu tôi uống nước, rồi bảo tôi nằm xuống kiểm tra.

Tôi cứ quan sát biểu cảm trêи khuôn mặt bác sĩ, bác sĩ bảo tôi vạch bụng lên để kiểm tra, lúc bác sĩ bóp ra một chất nhầy lên bụng tôi, thì phát hiện trêи bụng tôi có một hình xăm như bùa chú.

Tôi cười nói, mẹ chồng bảo làm như vậy thì sẽ có em bé. Nghe thế thì bác sĩ cũng chẳng nói gì nữa. Nhưng đang siêu âm thì bác sĩ đột nhiên hét lên thất thanh.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta, thì thấy cô ta cứ lắp ba lắp bắp, “Bụng…bụng cô có…có một mặt người.”

Tôi lấy làm lạ, về lý thì đứa bé trong bụng tôi nếu có thì cũng nhỏ như hạt đậu, không thể nào có hình hài rõ ràng ngay được, mà nếu có hình hài rõ ràng, thì đương nhiên đứa trẻ sẽ có khuôn mặt, bác sĩ làm gì mà phải hét lên thế.

Nhưng sau đó thì tôi biết được lý do vì sao bác sỹ lại hét lên, vì bụng tôi bé tí như vậy, mà lại có một khuôn mặt trẻ sơ sinh in hằn lên da bụng, và nó lại còn đang làm mặt xấu.

Lúc này thì đến tôi cũng hãi, xém nữa thì rơi khỏi giường khám. Bác sỹ bị dọa cho sợ chết khϊế͙p͙, không thốt lên một lời, tôi sợ có vấn đề xảy ra, nên ôm bụng dời khỏi bệnh viện.

Từ lúc đó bụng tôi đau đến mức làm hai chân tôi đi không vững, cho đến tận khi tôi rời khỏi bệnh viện, đi được một đoạn thì mới dần hết cảm giác đau.

Tôi lau mồ hôi trêи trán, ngồi ở bến xe buýt đợi xe. Thì bất chợt nhìn thấy một chiếc xe Mẹc màu đen đi vào bệnh viện, cửa xe mở và tôi vô tình nhìn thấy người ngồi trong, đó không ai khác chính là Điền Tư Thanh.

Tôi sợ cô ta nhìn thấy mình, nên nhanh chóng núp sau biển quảng cáo ở bến xe buýt, nhưng có vẻ là cô ta không phát hiện ra tôi.

Tôi luôn ngại khi phải giáp mặt với Điền Tư Thanh, bởi tôi thấy sợ cô ta, sợ một ngày nào đó Triệu Huyền Lang có thể vì cô ta mà làm chuyện gì đó ngốc nghếch. Hoặc giả như có một tình huống nào đó bắt Triệu Huyền Lang phải lựa chọn giữa tôi và cô ta, thì tôi hoàn toàn không đủ tự tin rằng anh ta sẽ chọn mình.

Tôi mang tâm trạng nặng nề bước lên xe buýt đi về phía nghĩa trang thành của thành phố. Tôi chọn một ghế ngồi ngay sát cửa sổ, trêи xe cũng không có mấy người lên xuống, nên chúng tôi rất nhanh chóng đến nơi.

Tôi bước vào nghĩa trang và nhìn khắp lượt, tôi thấy rùng mình khi nhìn từng hàng từng hàng bia mộ trước mặt, chỉ sợ một thứ gì đó sẽ nhảy xổ ra, lúc đó tôi chết chắc. Tôi cố gắng tìm ngôi mộ nào có mang họ Triệu, nhưng tìm mấy lượt vẫn không thấy, hay Triệu Huyền Lang đã nhớ nhầm?

Đang băn khoăn thì đột nhiên một giọng nói từ phía sau lưng vọng đến.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.