Tài đưa nó về. Nó ngồi phía sau suy nghĩ mãi về cô gái đó và về người ngồi đằng trước mình.
Tài quay lại nhìn nó nắm nhẹ tay rồi nói.
-Xin lỗi đã làm San khó xử, chuyện hôm nay. Tài sẽ không giải thích ngay. San về nhà nghỉ đi nhé. Hẹn gặp lại.
Nó gật đầu đi vào nhà. Thấy nó không có chút hớn hở thì đứa em gái chạy ra soi.
-Sao… Không vui à mà mặt mũi lại bí xị thế kia.
-Không. Vui mà.
-Vui mà mang cái mặt đưa ma về vậy hả. Hay nó làm gì.
-Làm gì. Nó động vào tao đập chết.
-Ôi….đừng có cậy có miếng võ đuổi gà mà bọn nó sợ. Nó nhấc phát thì bà lên giường rồi.
Nó bĩu môi cái Sam dò hỏi.
-Thế có chuyện gì.
-À. Gặp người yêu cũ của Tài.
-Xinh không..
-Xinh…
-Hơn chị không.
-ăn chơi. Hai người họ học cùng.
-Thế thì cũng chả sao.
-Nhưng chúng nó có làm….
-Ôi… Chuyện đó là bình thường. Yêu nhau thì ai chả muốn làm thế. Bọn học sinh cấp ba nó còn hơn mình. Ai như bà.
Nó đi vào tắm rửa rồi lên giường.
-Thôi. Giờ chúng nó chắc cũng không gặp nhau nữa. Nhưng chị cũng phải để ý. Giả như nó vừa chia tay xong đã tính quen chị, hay là đòi hỏi những thứ chưa được phép nhanh quá. Thì đúng là cần xem lại. Bọn con trai tuổi này nó chưa chín chắn đâu.
-Thế sao mày yêu cái thằng Xù.
-Thì nó yêu em lâu rồi Cho nên em đồng ý. Với lại yêu là yêu thôi… Chưa tính xa xôi gì.
-Mấy cái lão già trong xóm này… -Được lão Đồng thì không thích gái, được lão Phong thì xấu, còn lão Quân thì chịu khó nhưng mà vẫn ham chơi. Còn đâu em chả ưa thằng nào.
-Còn thằng tóc Xù.
-Em cũng nói nó suốt mà được cái mặt nó dày nên thôi… Cũng được.
Con bé nhăn nhở. Nó nằm im. Bên kia tường cái tiếng thằng mất dạy đã oang oang. Giờ này nó còn ở nhà sao. Không ra đường tìm gái à.
Nó cầm điện thoại lên bấm.
-Ê… Mày nói nhỏ thôi cho xóm làng bình yên cái.
-Tưởng đi chơi chưa về
-Tao mà chưa về có mà ông già đốt xác.
-Thế có mang phần về không.
-Có. Tao mang về này. Sang mà lấy.
-Mang gì.
-Xương…
-Đm… Chó.
-Phải gâu gâu chứ.
-Nay đến tháng trong người khó ở sao mà to tiếng vậy người anh em.
-Nghe kinh vãi. Mấy hôm không có chỗ khoan đang khó ở trong người.
-Đm… Chó.
-Phải rên ư ư chứ.
-Mày mà nói thêm câu nữa mày tin nhà mày cháy không?
-Ba mạng người nhà tao đang trong nhà. Mời mày cầm xăng sang đốt.
-À quên… Có quà cho bạn Lùn… Nhân dịp có người yêu.
-Yêu cc…
-Ha ha.
Nó tò mò.
-Quà gì thế. Đừng có mà vớ vẩn.
-Nay đi siêu thị mua đấy.
Nó nghĩ siêu thị không bán mấy cái bậy bạ đâu. Nên nó hỏi ngay.
-Ăn được không.
-Được. Ngon lắm.
-Mang sang đây.
-Chờ tí. Téo nữa câu sang ban công nhé.
-Uh… Cũng được.
Bố nó có nhà mà. Ngày trước, Tối đến trốn bố, mấy đứa leo lên nóc nhà ngồi tỉ tê. Chứ để bố biết thì bố chửi chết.
Nó im một lúc rồi nháy máy.
-Alô. Ra đầu đây đưa cho.
Nó lù lù đi ra. Trên người vẫn mặc bộ quần áo đá bóng để đi ngủ.
-Sao không mặc bộ ngủ hai dây giống cái Sam ý.
-Đm… Mày dám soi em gái tao hả.
Nó trợn mắt dọa.
-Thôi mày bớt ảo tưởng đi. Sáng nào nó chả uốn éo ngoài của cửa cho cả xóm nhìn đâu phải mình tao. Mà mày nghĩ tao thích được nó chắc.
-Vậy tao mày thích được không.
Hắn cười khanh khách.
-Thôi, cho dù ngoài kia hết đàn bà thì tao cũng không muốn nghĩ đến một thằng đàn ông như mày đâu.
Nó cau mày giật cái túi. Ấm ức chả thèm cảm ơn, còn khuyến mại thêm câu chửi.
-Cút mẹ về đi. Ngứa mắt. Cầu cho có ngày con nào nó hoạn mày đi. Cho hết nhắng nhít.
-Phủi phui cái mồm mày.
Nó bĩu môi quay vào trong. Tay cầm cái túi làm cái Sam tò mò.
-Gì đấy gái.
-Quà…
-Ai cho.
-Hà mã.
-Quân nay thảo thế.
-Thằng này nó dễ mà. Chỉ khùng thôi.
-đưa em xem cái gì.
Nó đưa cho con Sam mở. Trong cái túi rất nhiều lớp nilon bọc vào nhau. Cuối cùng là mấy cái hộp. Ôi giồi ôi… Nó cả tin. Siêu thị… Siêu thị… cái đíu gì. Có mà cửa hàng bao cao su ý.
Con Sam cầm cái hộp giơ lên rồi bò lăn ra cười. Nó mắt đỏ lên. Trách mình quá nhẹ dạ. Quá cả tin.
-Nó cho chị hẳn mười hai con giáp.
-Hahaha.
Nó tức điên lên. Cái vụ trong cốp xe đã khiến nó sốc cmn toàn tập rồi.
-Để tao gọi nó.
Quả không sai. Nó cũng đang cố nén cười.
-Alô…
-Đmm… Thằng mất dạy. Mày dám đầu độc người khác để người ta giống mày à.
-Hê hê. Tao tặng cái đó có nhiều ý nghĩa. Chỗ bạn bè thân thiết quan tâm nhau… Nào có ý xấu xa gì mà bị chửi như thế.
-Mẹ… Mày chọc tức tao đúng không. Mày có tin tao cho mày dùng phát hết chỗ này không.
-Ấy không… Đàn bà một phát mười hai cái được chứ đàn ông mà mười hai phát liên tục là tèo đấy.
Nó chả hiểu gì hết. Bởi cái tiếng cười như chọc tức của cái thằng kia làm nó bực mình rồi. Nó cúp máy mà con Sam vẫn ngặt nghẽo cười.
-Mày thôi đi. Mấy cái bao cao su mà làm như bắt được vàng ý.
-Chả vui à. Nó tâm lý thế còn gì. Nhắc nhẹ rồi đấy. Phần nó.
-Quên đi mày ạ. Nó còn chê mày thì thích sao nổi chị mày.
Cái Sam tắt ngay nụ cười.
-Nó tuổi gì dám chê em.
-Thật. Mày không tin chị chứng minh cho.
Nó cũng khôn lắm. Mượn tay con Sam trả thù. Con Sam nhà nó bạo lắm. Cái miệng lia lia láu láu. Cái tính vẫn trẻ con. Chưa nghĩ thấu đáo.
Nó bấm điện thoại rồi mở loa.
-Alô.
Cái tiếng bên kia vẫn còn đắc ý.
-Thôi. Tao nghĩ rồi. Cũng cảm ơn bạn đã nhắc nhẹ. Cái này tao sẽ cất đi, hôm nào đi với nhau cần thì dùng.
-Uh được.
-Nhưng mà cái Sam nó bảo. Mày dùng cái này giỏi thế này, nó cũng tò mò.
Con Sam đập cho nó phát vào đầu. Nó cười.
-Thôi xin hồn. Tha cho tao. Cái Sam nhà mày chỉ hợp với cái thằng Xù thôi.
-Em tao xinh thế. Chả nhẽ mày không…
-Thôi… Anh em nhà mày tha cho tao đi. Tao đi ngủ mai đi kiếm cơm đây.
Hai đứa nó cúp máy. Mặt con Sam hầm hầm.
-Mẹ cái lão… Nó tưởng nó ngon chắc. Đen như than, người toàn mùi dầu mỡ còn tưởng cao sang. Ảo tưởng.
Con Sam nằm ấm ức một lúc rồi bật dậy.
-Đưa đống đầu thú đây. Để em.
Nó tủm tỉm. Con bé bóc cái thứ đó ra. Nó nhìn mà không hiểu. Toàn hình thù này sao cho vào đâu được nhỉ. Không biết bao này nhét vào đâu cơ. Nhưng thôi. Dốt thì giấu đi vậy, dựa cột nghe nó cũng thấy ngại lắm.
Con Sam chạy xuống cầm cái bơm bóng. Bóc một cái ra bơm thử, nó to như quả bóng có gai như con rồng.
-Ôi… Mẹ… Đây là bóng bay à. Khác mỗi cái trơn hơn.
-Bà ngu vừa thôi. Cao su nó phải co giãn chứ. Còn trơn thì mới dùng được chứ.
-Mày có vẻ kinh nghiệm hơn chị mày rồi đấy.
-Như bà thì cho vào bảo tàng được rồi. Thôi buộc vào đi.
-Mày định làm gì đó em.
-Quảng cáo bao cao su.
–Cho ai.
-Thằng bạn thân của chị.
-Nài. Mày treo lên trước cửa nhà mình là bố giết đấy.
-Em có ngu gì mà treo cửa nhà mình.
-Thế mày treo cửa nhà nó à
-Còn gì nữa.
Hai chị em nó cười rúc rích. thấp thỏm chờ nửa đêm dậy mang đống bóng bay hình thú ra giăng trước cửa nhà hàng xóm.
Xong xuôi mới về nhà lên giường ôm nhau cười.
Nghĩ xem mai nó thấy nó sẽ nói gì.
Ngủ biến mất đến sáng, trong mơ nó nghe tiếng oang oang của mẹ thằng Hà mã. Rồi tiếng gõ cửa ngoài ban công .
Nó mơ hay sao ý. Mắt nó nhắm mà nghe như gõ cửa thật ý. Nó choàng mở mắt. Cái bóng to lù lù ngoài cửa ban công. Là thật… Nó bật dậy đầu tóc bù xù đi ra mở cửa. Mắt nhắm mắt mở vì qua thức quá khuya. Tên kia hai mắt trừng lên nhìn nó.
Nó quên nó mặc áo hai dây chứ không phải áo đá bóng . Tên kia liếc nó một lượt rồi quấn sợi dây có chùm bóng hình thú quanh cổ nó.
-Dám treo trước cửa nhà tao hả con lùn, con màn hình phẳng, trước sau như một này. Đúng là cái loại không bao giờ làm đàn bà được.
Hắn xoa đầu nó xù tung lên rồi quay đi, trèo qua ban công nhanh như sóc. Nó đứng đó ấm ức còn không gỡ nổi mấy cái dây đó ra. Hả dạ lắm. Được rồi. Thằng mất dạy, chị em bà sẽ trị được mày.