Nó về nhà, lên giường khóc như một con điên. Bố mẹ cả cái Sam cũng không biết nó bị sao. Nó mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là đàn bà con gái. Các bác cứ để nó khóc cho vơi đi nỗi ấm ức trong lòng. Lần đầu tiên trong đời có cảm tình với một người mà nó được ăn nguyên cú lừa lịch sử. Mọi khi nó rủa thằng hàng xóm bị cắm sừng. Ai ngờ sừng nó mọc dài hàng mét.
Thế tomboy là đáng buồn cười, đáng bị chúng nó mang ra làm trò đùa sao.
Ai cũng có quyền sống theo ý mình. Nó đâu ảnh hưởng đến bát cơm manh áo của ai mà người ta có quyền lừa dối. Có quyền mang người khác ra làm trò đùa. Nó bực quá. Nằm khóc hu hu. Hãy cứ để nó khóc nếu không nó sẽ giết người mất. Không đáng. Thằng đó không đáng để gặp lại nữa.
Cái Sam đi vào. Trèo lên giường ôm lấy nó.
-San. Có chuyện gì xảy ra thế.
-không có gì.
-sao lại nói như vậy.
Nó vẫn nằm thút thít. Con Sam tính tò mò không tha.
-nói mau xem nào.
-Không sao đâu mà.
-không sao mà khóc sưng mắt lên rồi kìa. Hai người cãi nhau hả?
-tao bỏ nó rồi.
–sao nhanh vậy. Hôm trước còn nhắn tin mặn nồng lắm mà.
-nó cắm sừng tao.
-cắm sừng???
Cái Sam tra hỏi đến cùng. Nó cũng thật thà kể lại với điều kiện không được nói với bố mẹ. Vì nó sợ bố mẹ sẽ buồn.
-đm thằng khốn nạn. Thế đã cho nó chưa.
Nó cúi xuống lắc đầu.
-thế còn may. Mà cho rồi cũng được. Bây giờ mấy người quan trọng trinh tiết đâu.
-thôi. Giờ chả thiết bọn đàn ông nữa đâu. Chán lắm rồi.
-vài hôm quên thằng đó là sẽ quen được thằng khác. Loại chó má bẩn thỉu như vậy không đáng nghĩ đến làm gì.
-Ngủ đi. Mai Anh Quân sinh nhật. Hội các ông ý tổ chức đấy.
-Tao không đi.
-Không có chị còn gì là hội. Để mai em bảo các ông chở chị đi chơi. Ngủ đi. Giai tốt trên đời còn nhiều lắm. Lo gì.
Nó nằm xuống nhưng chả ngủ được. Nghĩ đến chuyện đó là nước mắt lại chảy. Nó thấy mình không đáng bị mang ra làm trò đùa giỡn trò cá cược của hắn ta. Nó và hắn đâu có hận thù gì.
Hình dáng không giống ai cũng đâu ảnh hưởng tới bát cơm manh áo nhà chúng nó chứ. Vậy mà nó đã trao hết bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu hi vọng. Bao nhiêu sự tin tưởng. Và suýt nữa thì trao luôn cả đời con gái cho hắn. Giờ nó thề… Không bao giờ yêu đàn ông nữa. Nó ghê tởm những gì đã làm cùng anh ta.
Tối hôm sau cả bọn tập trung ở quán. Nó cũng đến nhưng chọn góc tối vì không muốn ai nhìn thấy nó trong tình trạng tệ như vậy. Nó không muốn ai biết.
Thằng Hà mã cùng người yêu nó là trung tâm của sự chú ý. Chúng nó ngồi giữa thổi nến rồi hôn nhau. Một bên thì tình cảm dạt dào. Một bên thì đau lòng khôn siết.
Nếu như trước đây, có lẽ nó đã mơ về một tình yêu đẹp như trong mộng thì giờ nó thấy mọi thứ thật bất an. Rồi chúng nó hạnh phúc được bao lâu khi đàn ông toàn thằng khốn nạn.
Nó vẫn ngồi im trong góc. Đưa lon bia lên miệng uống. Nó uống được. Chưa hề say.
-San hôm nay sao vậy.
-tao mệt.
-mệt gì. Hôm qua thằng kia nó hành cho à.
-uh.
Nó không giải thích.
-Thế thì phải vui lên chứ.
-Mệt thì vui gì.
-Bọn tao mà mệt là bọn tao thấy vui.
-Đấy là chúng mày. Không phải tao. Thôi uống đi.
Nó cui thêm lon nữa chạm cốc bạn bè. Tên Hà mã quay sang nhìn nhìn nó. Chúng nó hạnh phúc lắm. Thi thoảng lại chăm sóc nhau. Quấn quýt nhau. Có thể chúng nó sinh ra là dành cho nhau. Còn nó thì cô đơn có lẽ là hợp.
Nó ngà ngà đi xe chậm về phía cổng khu tập thể. Bất ngờ có chiếc xe ép nó vào lề. Tài bước xuống giữ tay nó.
-San, nghe anh nói. Anh xin lỗi em. Anh sai rồi.
Nó chống chân ngồi im trên xe.
-San… Tha thứ cho anh. Anh thật lòng yêu em.
Nó gạt bàn tay bẩn thỉu kia khỏi tay nó.
-qua mày ăn đánh chưa chừa à.
Nó ngước lên hỏi. Ánh mắt vô cảm dù lòng đau đớn.
-em đánh anh đi, chửi anh đi. Rồi tha thứ cho anh. Chúng mình làm lại.
-mày nghĩ tao có thể làm lại được với thằng đã coi tao như trò đùa. Mày mang tình cảm của tao ra làm trò đùa. Mang đời con gái của tao ra để đánh cược à.
-Không… Bây giờ anh nhận ra nhận ra là anh yêu em thật lòng yêu em.
Tài giữ tay nó. Mắt rưng rưng.
-Mày cút. Đừng úp mặt vào chỗ đó rồi dùng cái mồm bẩn thỉu của mày cầu xin tao. Tao ghê tởm.
Nó đẩy ra rồi tình phóng đi, nhưng men rượu làm nó loạng choạng. Tài giữ lại khiến nó cùng cái xe ngã nhào sang một bên, xe tì vào chân nó đau điếng.
-San… Có chuyện gì thế.
Tiếng gọi của con Sam làm nó ngẩng lên, tay giữ chân. Tài nâng xe nó lên.
-ôi… Đm thằng này. Mày còn dám vác mặt đến đây sao.
Con Sam trừng mắt lên.
-anh đến xin San tha thứ.
-đm….mày không biết nhục à. Không biết xấu hổ khi mang chị tao ra làm trò chơi của chúng mày à. Chị tao có thù oán gì với mày. Mày có phải là con người không?
Tài đứng im.
-chị tao vả mày một cái là còn hiền đấy. Chứ lúc đấy tao điên lên,tao đập chết hai đứa mày rồi. Lũ khốn nạn.
-mày đừng tìm chị tao nữa. Tránh xa chị tao ra.
-anh yêu San thật lòng.
-đm… Yêu mà mày ngủ với gái trước mặt chị tao à. Nói câu không biết nhục. Yêu hay mày muốn có được chị tao để thắng cá cược với bạn mày. Thằng khốn nạn.
Con Sam vừa dứt lời thì từ đằng sau thằng Hà mã xuất hiện. Nó túm cổ áo Tài vùng tay đấm mấy cái không thương tiếc. Mấy thằng kia chạy vào ôm nó. Lực đấm của một thằng thanh niên khỏe mạnh và có tí võ công thì không hề nhẹ. Tài nằm im dưới đất.
-đmm… Thằng Mất dạy. Mày còn dám mò đến tìm nó sao.
Hắn xông lên. Chân đạp thêm cái nữa rồi bị hội kia lôi ra. Nó chả thương tiếc gì nữa. Mà bước lên nói bình thường.
-Chúng mày đánh nó làm gì. Về ngủ đi.
Nó cắm cổ đi bộ về nhà dù chân còn đau. Tài nằm đó không biết sống chết. Nó không quan tâm. Tên kia bị chúng nó lôi về theo. Đến cổng thì đứng đó. Nó đang hi hoay mở cổng. Tâm trạng không tốt khiến tay nó run lẩy bẩy. Nó đang giận. Rất muốn đấm thêm vài cái vào mặt thằng đó .
Hà mã nhìn nó rồi gọi
-Lùn.
Nó không trả lời.
-lùn.
Hắn bước nhanh về phía nó giữ tay nó lại.
-sao không nói.
-nói gì.
-chuyện tên kia.
-Có gì để mà nói chứ.
-phải nói để cùng giải quyết.
-giải quyết cái mẹ gì. Chúng mày cũng là đàn ông cả thôi. Cùng một ruột.
-mày điên à. Tao là bạn mày.
-uh… Có lẽ mày nói đúng. Tao BD nên chả thằng nào muốn yêu. Thôi. Tao muốn được yên. Mày đừng lải nhải bên Tai tao nữa. Để tao yên đi.
Nó nhốt mình trong nhà mấy hôm nữa. Không đi làm mà chỉ gọi điện xin thôi việc luôn.
Nó suy nghĩ mấy ngày liền rồi mới đưa ra quyết định của mình.
-chị đi thật á.
-tao nói ra rồi chả nhẽ lại không thật.
-thế chị vào đó đến bao giờ.
-vài năm.
-uh… Mà vào đó dễ sống hơn ngoài này. Em học xong em cũng vào với chị.
-Thôi mày ơ nhà chăm bố mẹ cho chị. Bao giờ mọi chuyện ổn thì chị về.
-Được rồi… Chắc bố cũng chỉ cho chị đi một vài năm thôi. Nhà mình toàn con gái. Đừng lấy chồng xa. Ai chăm sóc bố mẹ lúc về già.
-Tao biết rồi. tao Ở vậy nuôi bố mẹ cũng được chứ sao.
-Thôi. Rồi yêu thằng nào. Bố mẹ cấm cũng cỡn lên cái ý chứ. Bà là tôi hiểu mà.
-Thôi mày ngủ đi. Mai đi mua cùng chị ít đồ. Cuối tuần chị đi rồi.
-Cuối tuần á. Nhanh thế.
-Nhanh cho khỏi đắn đo làm gì.
-Thế còn các anh kia.
-Chuẩn bị đi rồi tao sẽ nói. Đừng nói sớm chúng nó lại buồn.
Thôi được rồi.
-Đừng kể với thằng Xù không nó lại bô bô cho cả Xóm.
-Em biết rồi.
Nó quay đi. Lựa chọn bắt đầu lại nơi đất khách quê người là không không hề dễ dàng với nó. Nhưng nó tin nó sẽ thay đổi. Chuyến đi này nhất định khiến nó trưởng thành.