Ăn bữa sáng, nói chuyện với Kreacher, tôi rời khỏi nhà Black, trở lại biệt thự Sadie.
Ngày hôm qua điều tôi nói với Harry là chính xác, tôi nói tôi tin tưởng Draco, việc Lucius là Tử thần Thực tử cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.
Tin tưởng Draco là sự thật, nhưng việc Lucius là Tử thần Thực tử cũng làm tôi khiếp sợ.
Theo cách nói của người Muggle, một cô gái Muggle đột nhiên biết được cha của bạn trai mình là người đứng đầu một tổ chức khủng bố nổi tiếng. Cho dù một cô gái có tâm lý cứng cỏi cũng không thể nào nói rằng cô ấy không thèm quan tâm đến việc đó.
Tôi thay bộ quần áo, sau đó lật quyển sổ đặt hàng đi đến quán Cái Vạc Lủng.
Nghĩ ngợi một chút, tôi lại đi sang quán sách bên cạnh quán Cái Vạc Lủng mua chút sách về Thế chiến thứ 2, sau đó mới đi vào Hẻm Xéo.
Draco đến muộn chừng bốn mươi phút, khi cậu ấy chậm rãi đến thì tôi đang ôm một đống sách không kiên nhẫn đi tới đi lui trước nhà băng Gringotts. Cho dù phù thủy không có sự kiện cướp ngân hàng, việc tôi nấn ná đứng trước ngân hàng bị yêu tinh liên tục ngó tới.
Bởi vậy không thể trách tôi tức giận.
Sắc mặt tôi không tốt tẹo nào, tôi đánh giá Draco – một cơ thể thon dài mặc áo choàng màu đen, nút áo màu bạc cài trên cổ, mái tóc vàng sáng bóng.
“Mình đến muộn.” Cậu ta nâng cằm với nụ cười giả tạo, đánh đòn phủ đầu, “Nguyên nhân làm mình đến muộn là…”
Cậu ấy đưa cho tôi một bọc giấy to.
“Đây là cái gì” Tôi chần chờ nói, “Rất nặng.”
“Phấn ẩn thân, mình vừa lấy.” Cậu ấy nói: “Phần này là của cậu.”
Tôi nghĩ túi này nặng bao nhiêu, không nhịn được cảm thấy đau răng.
“Cái này bao nhiêu?” Tôi nói. Đúng như tôi nghĩ, cái này nhiều tiền lắm…
“Năm túi to.” Draco nhíu mi, nói mà như không thèm để ý.
“Trời ơi,” Tôi rên rỉ, “Mình chỉ sợ cả đời đều không dùng hết chỗ này.”
“Cứ từ từ mà dùng.” Draco giống như nhà giàu mới nổi cười nói, “Còn hơn lúc muốn dùng mà lại không có.
Cánh tay cậu ấy hơi gập lại, tôi do dự rồi khoác lên tay cậu ấy.
“Cậu còn tập luyện các bài tập của gia đình sao?” Tôi thở dài nói.
Cậu ấy hơi dừng lại. “À, đúng thế.”
“Không thể gửi thư đúng là quy củ không có tính người, đúng không?” Tôi nói, “May mà khai giảng sắp đến rồi. Chỉ còn mười ngày. Vài ngày nữa, cú mèo Hogwarts sẽ gửi thư đến. Khi đó cậu còn đến Hẻm Xéo nữa không?”
“Chỉ sợ…” Draco nói, “Không được.”
“Thật tiếc.” Tôi nói, “Mình đã nghĩ là bọn mình có thể cùng nhau đi mua sách.”
“Chúng ta còn rất nhiều cơ hội mà.” Draco nói, “Strong cùng với Neff sẽ không tiếp tục làm huynh trưởng nữa.”
“Cho nên?” Tôi không hiểu hỏi lại.
“Cho nên?” Draco ngừng lại, nâng cái cằm ngạo mạn lên nói, “Huynh trưởng tiếp theo chỉ có thể là tớ, cậu nghĩ có thể là người nào nữa đây?”
Tôi hắng giọng thật to. Cho dù tôi đã ở chung với cậu ấy lâu như thế, nhưng đôi lúc cậu ấy quá tự tin làm tôi không thể nào chịu được.
“Được rồi… có lẽ mình cần phải chúc mừng cậu trước.” Tôi nói, “Vậy nữ huynh trưởng là ai?”
“Cậu.” Draco khẳng định nói.
Tôi hơi ngạc nhiên, “Gia thế nhà mình cũng không phải là tốt.”
“Không được coi là quá tốt, nhưng cũng không quá kém.” Draco nói, “Ai bảo với cậu là huynh trưởng chỉ có thể chọn từ những người có gia thế tốt – gia thế nhà huynh trưởng Strong cũng không được coi là quá cao. Nghĩ đến thành tích của mình đi, Sylvia, nếu không phải là cậu thì bọn họ bị điên rồi.”
“Được rồi.” Tôi không thấy hào hứng nói, “Có lẽ. Nhưng mà địa vị của huynh trưởng ở Hogwarts cũng không quá hấp dẫn – chỉ có nghĩa vụ mà không có quyền lợi.”
“Hiển nhiên là tiểu thư Hopper quá thiển cận, dùng lời nói êm tai thì chính là… không màng danh lợi.” Đôi môi mỏng của Draco khẽ nhếch lên, “Cậu không có tí hiểu biết nào về quyền lợi của huynh trưởng.”
“Có lẽ ngài Malfoy hiểu biết nhiều có thể giải thích cho tôi một chút.” Tôi cười giả lả.
“Huynh trưởng được ở một mình một phòng.” Draco nói.