Lúc giáo sư Snape bước vào nhà Black, tôi đang uống Hồng trà do Kreacher pha trong phòng khách lầu hai. Áo choàng đen của giáo sư mang theo hơi sương ẩm ướt của ban đêm.
Tôi vội vàng đứng lên, nhưng thầy hướng tôi gật đầu rồi bước lên lầu ba.
Tôi hơi hơi sửng sốt, Hermione ở bên cạnh giải thích: “Harry phải tiếp tục chương trình phụ đạo riêng cho cậu ấy khi còn ở trong trường.”
“Hả? Phụ đạo cái gì?” Tôi tò mò.
“Giống cậu thôi! Bế quan bí thuật!” Hermione nhún vai nói, “Cậu không biết đâu. Hôm qua lúc biết việc này, Harry bất mãn biết bao! Mãi cho đến lúc bọn mình nói cho cậu ấy biết người may mắn không chỉ có cậu ấy mà còn có cậu thì cậu ấy mới đỡ hơn…”
“May mắn.” Tôi mỉm cười nói.
“Đương nhiên!” Ánh mắt Hermione lấp lánh ánh sáng của ngọn lửa hiếu học “Tớ thật sự rất muốn được học ah~”
“Cậu luôn có sự điên cuồng với việc học nhỉ?” Tôi không chút để ý nói. Suy nghĩ của tôi xoay chuyển. Nhắc đến huấn luyện của giáo sư Snape cho Harry chắc chắn có liên quan đến vết sẹo của cậu ta. Sirius từng để lộ ra việc vết sẹo của Harry hình như có liên quan đến Voldemort…Bế quan bí thuật à…
“Học thêm nhiều chút thì có gì không tốt, đúng không?” Hermione lắc đều ra vẻ khó có thể tin nổi “Tớ thật không hiểu vì sao Harry lại kháng cự như thế nhỉ?”
“Có lẽ vì khi quá trình học Bế quan bí thuật không phải là trải nghiệm khiến người ta vui vẻ lắm! Nhưng dù sao cũng hy vọng cậu ấy có thể học tốt!” Cuối cùng tôi chẳng đưa ra được kết luận gì thế nên đành đem chuyện này để qua một bên “Phụ đạo riêng trong kỳ nghỉ hè…Chỉ mong giáo sư Dumbledore đừng quên trả phí tăng ca cho giáo sư Snape.”
Một giờ sau tôi cùng Hermione trở lại lầu ba, vừa vặn chứng kiến Harry mang theo sắc mặt tái nhợt từ trong một căn phòng đi ra.
“Tớ đang muốn đi xuống lầu tìm cậu” Cậu ta nở một nụ cười trông rất khó coi “Giáo sư Snape cho gọi cậu.”
“Được rồi!” tôi nói, “Cậu không sao chứ?”
“Không, không sao.” Harry nói.
Tôi lo lắng nhìn cậu ta một cái, đẩy cửa ra đi vào.
Giáo sư Snape trầm tĩnh mà ngồi trên một cái ghế cũ nát, cách đó không xa là một cái ghế khác giống như vậy.
Tôi đi qua và ngồi vào cái ghế đó.
“Trước khi bắt đầu, ta không thể không nhắc trò một chút…” Giáo sư Snape dùng thanh âm trầm thấp như tiếng đàn violon mà chậm rãi nói “Lời thề Bất-khả-bội và bùa Trung Tín không giống nhau. Bùa Trung Tín khi thực hiện thì pháp thuật của nó sẽ bảo đảm rằng ngoài Người-giữ-bí-mật còn lại cho dù là ai cũng không thể tiết lộ bí mật nhưng Lời thề Bất-khả-bội thì khác. Lời thề Bất-khả-bội cần người thực hiện phải tự kiểm soát bản thân, nếu người thực hiện vi phạm, nó sẽ tiến hành trừng phạt”
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía cặp mắt đen của giáo sư Snape.
“Nói cách khác…” thầy tiếp tục nói “Mặc kệ trò gặp tình huống nào ví dụ như là Nhiếp hồn thuật. Lời thề sẽ chỉ căn cứ vào việc trò đã để lộ bí mật mà tiến hành trừng phạt. Ta nghĩ trò đã hiểu được việc cần thiết phải học Bế quan bí thuật đúng không?”
Tôi gật gật đầu. Tôi hoàn toàn hiểu biết về Lời thề Bất-khả-bội. Tôi đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra.
Chỉ cần có ai đó từ chỗ tôi biết được về địa chỉ của Bộ chỉ huy Hội Phượng Hoàng, tên và gương mặt của các thành viên, tôi sẽ bị trừng phạt. Lời thề không cần phân biệt tôi là chủ động hay bị động tiết lộ.
“Như vậy…” giáo sư Snape nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói “Chúng ta bắt đầu.”
Đối lập với những lần học trước, lúc này vượt qua buổi học ở nhà Black được thật sự rất khó khăn. Tôi phải dùng toàn bộ lực lượng của bản thân để kháng cự lại việc xâm nhập vào ý thức tôi của giáo sư Snape. Hai cỗ ý thức giao phong trong đầu tôi khiến tôi thực sự cảm thấy rất thống khổ, giống như muốn nổ tung vậy. Nhưng rất may, hiệu quả lại rất tốt.
Lúc trước giáo sư Snape nói tôi ý thức thiếu kiên định, tôi đã không cho đúng. Nhưng bây giờ tôi hiểu được thầy đã nói đúng.
Nếu chuyện tình cảm của Blaise và giáo sư Snape bị Tử thần Thực tử biết, nếu việc làm gián điệp của giáo sư Snape bị lộ ra ánh sáng, tôi đã đem một nguy hiểm cực lớn đến cho Blaise.
Mà tôi…tuyệt đối sẽ không để cô ấy gặp nguy hiểm.
Mùa hè này tôi đã có rất nhiều bí mật không thể nói ra. Trí nhớ của tôi hiện tại rất cần được bảo vệ.
Buổi học kết thúc. Giáo sư Snape liền vội vàng ly khai, tôi chịu đựng ý muốn nôn mửa mà đi ra khỏi cửa.
“Trời ạ Sylvia, ” Hermione chào đón nói, “Cậu xem sắc mặt cậu…”
“So với sắc mặt Harry còn tệ hơn, phải không?” Tôi hướng cô ấy miễn cưỡng mỉm cười, “Tớ đã sớm nói học Bế quan bí thuật không phải là trải nghiệm vui vẻ mà…”
“Sylvia…” Hermione thật cẩn thận nói, “Cậu không cần phải cố gắng như thế. Nói thật…có lẽ cậu rất ít phải dùng đến mà, đúng không?”
“Tớ đương nhiên biết bình thường rất ít khi phải dùng đến. Nhưng mà cậu không hiểu…Tớ phải học cho giỏi…” Tôi lắc đầu, nhìn về phía Harry “Harry, cậu học được ra sao rồi?”
“A.” Harry nhìn qua có điểm ngoài ý muốn, “À, không tồi.”
“Harry!” Hermione không đồng ý nói.
“Tớ không nói sai!” Harry căm tức nói, “Vết sẹo của tớ dạo gần đây không có đau, tớ cũng không nằm mơ thấy gì…”
Hermione cùng Ron nhìn nhau liếc mắt một cái.
“Cậu nói dối, Harry.” Hermione hít sâu một hơi nói, “Đêm qua Ron nghe thấy cậu nói mớ. Cậu còn dùng xà ngữ.”
Harry mạnh xoay người, trừng mắt nhìn Hermione. Hermione hơi hơi run rẩy một chút, nhưng cô không hề lùi bước mà vẫn đối diện cùng Harry.
Thật lâu sau, Harry dời ánh mắt.
“Được rồi…” cậu ta lầu bầu nói, “Chuyện đó cũng không có gì mà…Tớ chẳng hiểu tại sao tất cả mọi người đều cho rằng tớ buộc phải học Bế quan bí thuật?”
“Để cậu có thể tách biệt với tư tưởng và cảm xúc của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy!” Hermione cao giọng nói.