Đêm nay rất không thoải mái, tâm tình của tôi thật tệ.
Vũ hội vừa kết thúc, tôi vội vã “rút quân” về hầm Slytherin.
Tôi về phòng ngủ của mình, thấy cánh cửa đã mở tự bao giờ.
Tôi chạy ngay vào phòng. Hết thảy đều nguyên vẹn, quyển sách đang đọc dở còn đặt ngay ngắn trên bàn, cái chén được thi phép Giữ-ấm vẫn đang lượn lờ bốc hơi, cái đệm lót cho Knight và tấm chăn vẫn còn ngổn ngang ở đó.
Chỉ duy không thấy bóng dáng nó đâu.
Tôi lục lọi hết các góc trong phòng, ngay cả phòng tắm cũng không tha. Tôi tìm ở khắp phòng sinh hoạt chung, nơi nào có khả năng ẩn nấp cũng đều đi qua, chỉ là không thấy tung tích Knight đâu.
Dễ nhận thấy là nó đã không ở hầm Slytherin nữa.
Kiếp trước, tôi đối với những con chó, thông minh tuyệt đối, trung thành số một này đều có thái độ hành xử khác nhau. Những con bị hành hạ, đánh đập, bỏ rơi tôi đã gặp rất nhiều. Nhưng qua thời gian kiên trì tiếp xúc với nhau, có thể nó sẽ chịu tiếp cận tôi lần nữa.
Tôi thực sự không cố ý làm đau Knight đâu, nhưng có lẽ do tôi quá nóng vội, tôi hẳn là phải tôn trọng cảm thụ của nó.
Có thể nó cho rằng tôi là người không đáng tin cậy, nên nó mới lựa chọn bỏ đi.
Điều này làm tôi cảm thấy có chút mất mát.
Cửa phòng sinh hoạt chung lại mở ra, các học sinh sau khi vũ hội kết thúc rộn ràng trở về làm cho không khí càng thêm náo nhiệt.
Tôi thất lạc hồn phách đoái nhìn cánh cửa, hy vọng có thể nhìn thấy Knight xuất hiện ở đó dù chỉ trong chốc lát.
Mà xuất hiện ở đó là Draco, Blaise và Parkinson. Draco mang theo vẻ mặt ngạo mạn đang nói gì đó, Parkinson kéo tay cậu ấy, cười rất vui tựa như vừa nghe câu chuyện hài nào đó.
Gặp tôi trề ra gương mặt thẫn thờ, Draco bỏ tay Parkinson ra, đi tới.
“Sao thế?” Cậu cau mày.
“Knight bỏ đi rồi.” Giọng tôi ảo não.
“Đáng tiếc thật.” Draco nói. Bất quá giọng cậu ấy nghe ra hoàn toàn chẳng có tiếc gì hết. (Đáng giận)
Parkinson mất hứng hỏi: “Knight? Ai thế?”
“Là con chó xấu xí của Sylvia.” Draco giải thích. (Anh ghen nè.)
“Ôi, thôi nào.” Parkinson trợn mắt, “Chỉ là một con chó thôi.”
Tôi trừng cô ta.
“Miễn là thú cưng ở Slytherin thì có thể ra vào thoải mái. Yên tâm đi, nó sẽ nhanh chóng về thôi.” Blaise an ủi “Đừng lo, Sylvia.”
“Đúng thế, thú cưng ở Hogwarts thì khoái chạy loanh quanh lắm. Không có gì để lo đâu.” Draco nói.
“Tớ biết, nhưng mà tớ mới đem nó về hôm qua, lỡ đâu ma pháp phòng thủ không chấp nhận nó thì sao?” Tôi sốt ruột không yên mà đứng lên, đi qua đi lại. “Không được rồi, tớ phải đi tìm nó.”
“Nếu cậu không phải đồ ngốc” Draco nắm lấy tay tôi, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Bây giờ đã là giới nghiêm.”
“Thân thể nó đã không tốt, lại gầy yếu như vậy, lỡ nó vào Rừng Cấm thì sao? Nơi đó rất nguy hiểm….Lỡ nó xảy ra mệnh hệ gì… Ôi… Sớm biết thế thà rằng tớ thả nó ở làng Hogsmeade còn hơn…” Tôi kiên quyết “Tớ quyết phải tìm ra nó.”
Draco trừng tôi.
“Được rồi, trước tiên hãy thay đồ Halloween đi đã.” Draco ‘chào thua’, “Nếu cậu khăng khăng như thế thì tớ sẽ đi cùng cậu.” (Thế mới được chứ)
“Này…. Nếu các cậu muốn tìm con chó vừa cao vừa ốm kia, thì tớ nghĩ, các cậu khỏi cần tìm nữa.” Blaise vuốt cằm, nhìn ra phía sau tôi nói.
Tôi ngoảnh đầu lại, thấy cánh cửa đang mở ra, một con chó màu đen đang men theo bên tường chậm rãi bước vào, điệu dáng không coi ai ra gì mà tiến thẳng vào phòng sinh hoạt chung.
“…..” Tôi mỉm cười cứng ngắt. “Hiển nhiên, ma pháp phòng thủ đã thừa nhận nó.”
“Cô thật là chuyện bé xé to, Hopper.” Parkinson khinh bỉ.
Tôi á khẩu.