Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 91


“….. Phim khoa học viễn tưởng?” Tạ Dư An ngơ ngẩn, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Nhậm Văn Ký.

“Đúng vậy, chính là phim khoa học viễn tưởng.” Nhậm Văn Ký gật đầu nói, vẽ ra kế hoạch sự nghiệp to lớn của mình cho Tạ Dư An xem, “Trước tiên cứ quay thử một bộ xem hiệu quả như nào, nếu như gây được tiếng vang không nhỏ thì có thể tiếp tục quay thêm một loạt nữa.”

Nhậm Văn Ký không giống với những ông chủ mỏ than khác, gã là một mỏ than có mơ ước, tuy rằng việc này giống như là ảo tưởng, thế nhưng đó chính là ảo tưởng thời thơ ấu của gã.

Nhậm Văn Ký từ khi còn bé đã thích khoa học viễn tưởng, thật ra khi đó gã còn từng mơ ước lớn lên muốn làm nhà du hành vũ trụ, chẳng qua là về sau gã lại không ngờ mình chỉ có thể khai thác mỏ than, làm người có tiền. Nhưng mà khi lớn lên rồi Nhậm Văn Ký cũng chưa từng buông bỏ giấc mơ lúc bé____ nếu như không thể làm một nhà du hành vũ trụ thật sự thì làm ở trong phim một chút cho đỡ ghiền vậy.

Theo lý thuyết mà nói thì Nhậm Văn Ký hoàn toàn có thể, cũng có tiền để quay một bộ phim đề tài khoa học viễn tưởng, tự mình viễn vai nhà du hành vũ trụ trong đó cho sảng khoái, thế nhưng gã lại không muốn làm như vậy.

Nhậm Văn Ký biết bản thân có bao nhiêu sức, kĩ năng diễn xuất của gã nếu đặt trước mặt diễn viên chuyên ngành thì chỉ là rác rưởi mà thôi, nếu như thật sự quay thì lúc ra thành phẩm cũng sẽ bị người ta điên cuồng mà chửi phim nát. Vậy chả lẽ gã quay phim là để cho người ta chửi sao? Dĩ nhiên là không phải. Nhậm Văn Ký mong muốn khán giả cả nước đều sẽ xem phim khoa học viễn tưởng của gã, biết gã cũng diễn một vai trong đó, cho nên Nhậm Văn Ký hừng hực tham vọng muốn quay được một bộ phim đầy chuyên nghiệp, có chiều sâu, có tính khoa học cao, mà chính gã ở bên trong diễn vai người qua đường, làm một vai nhà du hành vũ trụ phụ với vai trò phối hợp diễn là tốt rồi.

Thế nhưng nếu muốn quay được bộ phim này thì mức chi phí dự toán lại quá cao, căn bản đã vượt hơn *trăm triệu, mà thể loại khoa học viễn tưởng tại Trung Quốc từ trước tới nay lại không có thị trường, mọi người dường như đều có thành kiến đối với sản phẩm khoa học viễn tưởng trong nước, luôn cảm thấy quay không bằng Âu Mỹ. Cho nên Thụy Phong không có khả năng chi ra nhiều tiền như thế để theo Nhậm Văn Ký đánh cược cho một bộ phim vừa nhìn đã biết sẽ flop, mà bản thân Nhậm Văn Ký lại không có khả năng đảm đương hoàn toàn rủi ro vứt hết hàng trăm triệu, cho nên gã mới nhìn chằm chằm vào Thẩm Trọng Thành.

(*100tr NDT thì gần 350 tỉ tiền VN nhé, vượt hơn 100 thì chắc tầm 150~200tr NDT, cứ thế tính lên)

Cái suy nghĩ hùn vốn quay phim khoa học viễn tưởng đã được Nhậm Văn Ký nghĩ đến từ lúc《 Từng gặp nhau 》vừa bắt đầu quay, cũng giống như đã nói với Tiền Trấn Xuyên, gã về sau cũng đi tìm Thẩm Trọng Thành để nói, lúc đó Thẩm Trọng Thành nói rằng phải suy nghĩ thêm, mãi cho đến tối hôm qua Thẩm Trọng Thành mới gọi điện cho Nhậm Văn Ký, nói là đồng ý bỏ vốn hợp tác quay, thế nhưng có một điều kiện là Thụy Phong phải dùng hợp đồng tốt nhất để tiếp tục ký với Tạ Dư An.

Nhậm Văn Ký không hề do dự đã đồng ý ngay điều kiện này của Thẩm Trọng Thành, bởi vì chuyện này đối với Thụy Phong mà nói thì không hề lỗ. Diễn xuất của Tạ Dư An mọi người đã quá rõ ràng, hơn nữa cậu ta còn trẻ, còn cả đống thời gian va chạm để cậu ta không ngừng mài dũa nâng cao bản thân.

“Sau khi gia hạn hợp đồng thì cậu chính là nghệ sĩ đã ký với tôi.” Nhậm Văn Ký nhìn Tạ Dư An, chậm rãi nói ra những lời này, gã không có nói rõ ý nghĩa thâm sâu trong đó, thế nhưng gã nghĩ Tạ Dư An đã nghe hiểu____là ký với gã cho nên những chuyện ở công ty nếu Tạ Dư An không muốn làm thì đều có thể tìm tới gã để thương lượng. Nếu không phải vấn đề gì lớn thì Thụy Phong cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.

“Được.” Tạ Dư An sau khi nghe xong liền cầm lấy bút ở trên bàn ký tên lên hợp đồng.

“Được được được.” Nhậm Văn Ký cũng theo cậu mà luôn mồm nói được, vẻ nghiêm túc chút xíu trên mặt đã biến mất không còn miếng nào, tay cầm hợp đồng giống như là đang cầm báu vật, còn không quên dặn dò Tạ Dư AN, “Cậu nhớ về nói cho Thẩm Trọng Thành biết là đã gia hạn hợp đồng nhé.”

Tạ Dư An nói: “Được.”

Tạ Dư An đồng ý, thế nhưng trên đường trở lại phòng cậu lại đi ngày càng chậm____ Thẩm Trọng Thành luôn đối tốt với cậu như vậy, tốt đến nỗi đôi khi cậu hoàn toàn không biết nên đáp lại tình cảm của Thẩm Trọng Thành như thế nào, chỉ sợ không yêu nhiều liền phụ tấm chân tình của Thẩm Trọng Thành.

Cậu mở điện thoại ra, nhấn vào trang weibo của acc “Chuyên dùng để show chuyện tình cảm”, bài weibo được ghim lên đầu trang là ghi lại ngày tháng, chỉ viết ngắn ngủn hai hàng chữ:

【Cùng người yêu ở chung 217 ngày.

___ thích em ấy ngày thứ 5892.】

Lật xem hết phần lịch sử ghi chép mới thấy Thẩm Trọng Trọng thật sự mỗi ngày đều sửa lại mốc thời gian, không quên ngày nào.

Trước khi acc “Chuyên dùng để show chuyện tình cảm” bị tung ra là acc clone của Thẩm Trọng Thành thì nó cũng đã khá nổi tiếng. Bởi vì chủ bô thể hiện tình cảm quá mức đẹp đẽ, khiến dân mạng không khỏi hoài nghi liệu tình cảm như vậy có thật sự tồn tại hay không, hay đây chỉ là blogger mới muốn dùng cách thức lăng xê này.

Mà sau khi danh tính thật của acc bị lộ ra thì không còn ai cảm thấy đây là blogger muốn nổi tiếng bằng cách tạo ra chuyện tình yêu giả dối, mọi người đều dồn sức thảo luận về việc: Thẩm Trọng Thành rốt cuộc tại sao lại thích Tạ Dư An?

【An tĩnh như gà: Không ai có thể nói cho tôi biết câu trả lời sao?.】

【Văn Đao trả lời @An tĩnh như gà: Bà xem mốc thời gian kìa, người ta là quen nhau từ bé, thanh mai trúc mã cũng không có gì kỳ lạ.】

【A Nhĩ: Tại sao các người có thể bình tĩnh thảo luận vấn đề này như vậy? Tôi hiện tại chỉ muốn hét lên a a a!!.】

【A Tùng tiên sinh: Tôi cũng không thể tin được… Này là come out hả? Công khai rồi sao? Cảm thấy thế giới thật khó hiểu.】

【Tiểu yêu nghiệt Tinh Phân: Công tử nhà chúng tôi lớn lên đẹp trai lại tốt tính, được yêu thích không phải là chuyện bình thường sao? Nếu công tử chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, không có chút điểm sáng nào thì ngài Thẩm có bị hấp dẫn mà thích cậu ấy hay không? Cho nên công tử vốn cũng là một người xuất sắc nha!.】

【Cuộc chiến phun nước bọ[email protected]ểu yêu nghiệt Tinh Phân: Không đúng, nhỡ ông chủ Thẩm bị gạt thì sao?.】

……….

Những bình luận như thế dần chiếm hết khu bình luận, những lời chúc “Tình cảm và bà xã bên nhau thật lâu” trước đây đều bị đẩy xuống hết phía sau, ở trong đó có không ít antifans của cậu đến tấn công, Tạ Dư An vừa xem vừa chậm rãi trở về phòng, vừa giơ tay lên nắm lấy chốt cửa thì cửa đã được mở ra từ bên trong____ Thẩm trọng Thành đứng ở sau cửa cụp mắt nhìn cậu.

Tạ Dư An ngẩng đầu lên nhìn lại anh.

“Đã gia hạn hợp đồng với Thụy Phong rồi?” Thẩm Trọng Thành nhẹ nhàng cong khóe môi, tiếp đó nắm lấy tay Tạ Dư An muốn kéo cậu vào phòng.

Thế nhưng Tạ Dư An lại cố sức nhào vào trong lòng Thẩm Trọng Thành, cậu đem mặt chôn ở cổ anh, nói bằng giọng buồn

buồn: “Ký rồi.”

“Là ký bản hợp đồng cao cấp nhất mà nhỉ, sao cục cưng không vui vẻ chút nào vậy?” Thẩm Trọng Thành dịu dàng nắm lấy cằm Tạ Dư An để cậu ngẩng đầu lên.

Tạ Dư An chớp mắt vài cái: “Bởi vì anh tốt với em quá.”

Thẩm Trọng Thành hỏi cậu: “Anh đối xử tốt với em, như thế không tốt sao?”

“Không tốt chút nào, trong tình yêu cần phải trả giá công bằng, hiện tại anh trả giá quá nhiều, mà em lại không cho anh được nhiều như vậy, em sẽ…” Tạ Dư An hơi nhíu mày, rồi lại đem lời chưa nói xong nói ra, “cảm thấy tủi thân cùng không đáng hộ anh.”

Trong tình yêu thì sợ nhất là việc hai người yêu không bằng nhau, tuy rằng “thích” và “yêu” vốn không nên so đo, thế nhưng ai mà không muốn đối phương nỗ lực một chút, ai mà không muốn đối phương lại càng thêm yêu mình? Nhưng mà khi Thẩm Trọng Thành yêu thích cậu mãnh liệt như vậy thì Tạ Dư An lại không muốn anh như vậy, cậu sẽ không nhịn được mà đau lòng cùng khó chịu thay Thẩm Trọng Thành.

“Cái này có gì mà tủi thân chứ, anh rất vui vẻ mà.” Thẩm Trọng Thành ôm lấy Tạ Dư An, vỗ về lưng cậu rồi nói, “Anh yêu em mà em cũng yêu anh, chuyện chỉ đơn giản thế thôi, những thứ bên ngoài khác em không cần phải suy nghĩ đến.”

“Em nghĩ mình không đủ tốt để anh thích em nhiều như vậy.” Tạ Dư An nói.

Tạ Dư An nhớ tới lời antifan đã mắng, nghĩ rằng cũng có lý____ một người khi thích một người căn bản là sẽ bị tính chất đặc biệt của đối phương thu hút, nhưng nếu đối phương hoàn toàn không có tính chất đặc biệt gì thì thông thường sẽ không được gọi là thích, mà sẽ gọi là bị quỷ ám.

“Em khi còn bé rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến anh thích em nhiều vậy….” Tạ Dư An cố gắng nhớ lại chuyện trước đây mà hai người đã trải qua, cảm thấy trong kí ức hiện lên từng mảnh từng mảnh, chẳng qua cũng đều là một ít việc bình thường hàng ngày, không có anh hùng cứu mỹ nhân, giúp đỡ người gặp hoạn nạn hay đưa tay giúp đỡ khi người tuyệt vọng gì, chỉ có những ngày chơi đùa tràn ngập nụ cười, không có chút đặc biệt nào_____ trước khi cậu gặp Thẩm Trọng Thành thì cũng hay chơi với các bạn khác như thế, mà sau khi Thẩm Trọng Thành đi rồi cậu cũng vẫn giống như lúc trước.

Điểm khác biệt chính là cậu sẽ nhớ đến duy nhất một người.

Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì không có nói gì ngay, chỉ nhìn thật sâu vào Tạ Dư An, tiếp đó lại cười cười nói cho cậu biết: “Thứ tình cảm này làm gì có nguyên nhân, từ trước tới nay đều không hề lí do, anh chẳng qua là cảm thấy đã gặp em rồi thì rồi thì về sau sẽ không muốn gặp thêm người nào.”

Tạ Dư An mím môi, lại hỏi anh: “Nhỡ anh sai rồi thì sao?”

“Anh chính xác là không biết làm như vậy đúng hay sai.” Thẩm Trọng Thành nói: “Nhưng mà đã rung động thì chắc sẽ không sai.”

Anh hơi nhướn mày, cụp mắt nhìn Tạ Dư An rồi nói: “Có phải là lâu lắm rồi anh không có nói mấy câu âu yếm dỗ dành cục cưng của anh hay không? Vậy bây giờ anh sẽ nói với em. Stephen Hawking đã từng nói, trên thế gian việc khiến ông ta cảm động nhất chính là những điểm tương đồng xa xôi. Dùng thuyết lượng tử để ví dụ, chính là hai hạt sau khi hút nhau một thời gian ngắn, lại đẩy nhau ra xa, trong đó một hạt bị tác động xảy ra sự biến đổi, ngay lập tức, hạt kia ở xa cũng sẽ xảy ra phản ứng.”

“Điều này có nghĩa, nếu trên thế giới có bao nhiêu vũ trụ song song, ở thời không nào đó anh không biết, hoặc ở một nơi nào khác, dù là ở quá khứ hay tương lai vô định, nhất định cũng sẽ có một anh yêu em, cho nên dù là thời gian đảo ngược một vạn lần nữa, anh cũng sẽ yêu em.”

“Mà anh ðối tốt với em là bởi vì anh nghĩ dù cho là lời nói hay là hành ðộng rất ðõn giản ít ỏi gì ðó, là yêu hoặc là quan tâm, không nói ra khỏi miệng, không khiến đối phương cảm nhận được thì không phải là yêu. Những phương thức bày tỏ rõ ràng chỉ làm một lần thì em nhất định sẽ không thể cảm nhận được hết, cho nên anh phải làm thật nhiều lần, như vậy thì em mới có thể cảm nhận được.” Thẩm Trọng Thành nắm lấy tay Tạ Dư An đặt lên lồng ngực mình, đè lại nhịp tim đang đập thật mạnh, “Hiện tại em cảm nhận được không?”

Tạ Dư An run run ánh mắt, nói bằng giọng khàn khàn: “Cảm nhận được.”

Thẩm Trọng Thành cười một tiếng: “Nhưng em nhất định không có cảm nhận được hết, bởi vì cứ sau mỗi một giây anh đều cảm thấy càng thích em hơn, không có nguyên do gì cả.”

Tạ Dư An cũng cười theo anh: “Anh đây không phải là thích mà là bị quỷ ám rồi.”

Thẩm Trọng Thành vẫn như trước mà cong môi nói: “Vậy em cứ xem như anh bị quỷ ám đi.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.