Mặc Tử Hàng đẩy cửa ban công đi ra, gió đêm quật vào gương mặt hệt như điêu khắc của anh. Anh rút trong túi một điếu thuốc, mân me một hồi rồi lại bỏ lại vào túi mà không hút.
Anh đang suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, Giang Yên Nhiên ấy vậy mà lại quỳ xuống cầu xin ba anh cho cô ta một cơ hội để được ở lại Mặc gia.
Thời hạn của cô ta là một tháng.
“Sau một tháng không nhớ lại thì sẽ rời đi à” Mặc Tử Hàng tự mình lẩm nhẩm.
Anh có phần không hiểu vì sao cô lại đánh đổi nhiều đến thế, quỳ gối trước mặt người khác, đó không phải là một hành động tuỳ tiện.
Cái quỳ gối còn thể hiện sĩ diện và hình tượng của một con người, huống hồ trước kia cô cũng là thiên kim tiểu thư.
Gió thổi mạnh khiến cánh cửa đập mạnh vào, Mặc Tử Hàng có chút giật mình, mà cái giật mình đó cũng nhắc nhở anh đã tốn thời gian suy nghĩ nhiều đến cô gái vốn không liên quan đến anh.
Ngay khi anh vừa định quay lưng trở về phòng, dưới sân, bóng lưng thon gầy cô đơn đang di chuyển hoà vào bóng đêm. Dưới ánh đèn mờ, Giang Yên Nhiên bước đi nhẹ tênh trên những phiến gạch, tưởng chừng như gió có thể quật ngã cô bất cứ lúc nào.
Mặc Tử Hàng bất giác nhìn theo, anh hơi cau mày. Giữa đêm mùa thu, cô ra ngoài trong bộ dạng chỉ khoác thêm một chiếc áo gió mỏng, chẳng lẽ là muốn hành hạ bản thân đến chết?
Tầm mắt anh lại di chuyển, có hơn một bóng người nữa xuất hiện. Đèn sân của biệt thự cũng đủ để anh có thể nhìn thấy rõ người đó dù ở khoảng cách này.
Mà người đó không ai khác là Giang Hạ Vũ.
Cô ta đột nhiên từ phía sau lao đến, trong khi trong đầu Giang Yên Nhiên còn đang ngổn ngang biết bao suy nghĩ không để ý đến động tĩnh phía sau, người kia đã túm được tay cô kéo lại, một giây sau vung tay giáng xuống má phải cô.
“Chát”
Một cái tát rất kêu. Giang Yên Nhiên nghiêng đầu đi trong sự ngỡ ngàng, khi cô hoàng hồn nhìn lại mới rõ người đối diện mình là ai.
Nhưng giọng cô vẫn vô cùng trầm ổn, cô không có tâm trạng làm ầm ĩ với Giang Hạ Vũ vào lúc này:”Chị bị điên à?”
“Ừ tôi bị điên đấy! Tất cả là do cô! Tại sao hả, rốt cuộc là tại sao năm lần bảy lượt cô đều cứ thích phá đám tôi?!” Giọng của Giang Hạ Vũ hơi mất kiểm soát.
Giang Hạ Vũ đã nhốt mình cả ngày trong phòng. Cô ta cuộn mình trên giường, những âm thanh đêm qua cứ vang lên, dù cô ta có dùng tay bị chặt tai cũng không thể ngăn cản được.
Hình dung đến vẻ mặt đắc ý của Giang Yên Nhiên, khiến cô ta gần như phát điên.
Giang Hạ Vũ đã hét lên, khua hết từng thứ trên giường ném xuống vẫn không giảm được cơn bực tức.
Vẻ mặt Giang Yên Nhiên từ đầu đến cuối không đổi, ẩn vào trong bóng tối toả ra một sự lạnh lùng đến khó tả. Giọng nói của cô rít qua khẽ răng bất giác khiến Giang Hạ Vũ cũng phải run lên:”Vậy thì chị giết tôi đi, giống như cái cách mà chị đã làm với ba mẹ tôi vậy. Sau đó sẽ chẳng có ai cản đường chị được nữa”
Cô nhắc đến cái chết nhẹ tựa lông hồng như vậy.
Giang Hạ Vũ mấp máy môi cả ngày không nói được gì, Giang Yên Nhiên khinh khỉnh quay đầu đi thẳng. Lúc này Giang Hạ Vũ mới nhận thức được, nói vọng theo:”Không cần nhắc nhở đâu, tất nhiên là cô sẽ chết dưới tay tôi nhưng không thể chết dễ dàng như thế. Trước khi tôi tiễn cô một bước, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá đắt cho những gì mà cô đã làm..”
Giang Yên Nhiên vừa đi vừa đáp một câu:”Hoặc là không có đủ bản lĩnh..”
Không có đủ bản lĩnh để giết cô ngay lúc này.
Với loại người như cô ta, nếu có vật cản đường sẽ dùng mọi cách loại bỏ ngay lập tức chứ không phải chờ đến lúc có thời cơ. Là do cô ta không đủ thông minh để có thể kết liễu cô vào lúc này.
Giang Hạ Vũ một lần nữa nghẹn họng.
Trước khi mở cửa ngồi vào trong xe, Giang Yên Nhiên còn nhìn cô ta thêm một cái, nhếch môi cười khẩy:”Ngược lại, trước khi tôi chết, tôi sẽ bắt cô phải trả lại tất cả những gì mà cô đã lấy từ tôi, kể cả cái tát vào hôm nay!”
Cửa xe đóng xầm lại, không lâu sau vang lên tiếng động cơ mềm mại rồi phóng thẳng ra khỏi biệt thự, trước mắt Giang Hạ Vũ bây giờ chỉ còn lại màn đêm và lớp bụi mờ.
Mặc Tử Hàng đưa mắt nhìn theo chiếc xe đang xa dần. Anh không nghĩ nhiều lắm về cuộc trò chuyện của bọn họ, càng không ý thức được hành động của mình vào lúc này. Ngay khi Giang Yên Nhiên rời đi cũng quay người vào trong, cầm lấy chìa khoá xe ra khỏi phòng. Trước khi đi qua cây treo đồ, anh chợt nghĩ đến lúc nãy Giang Yên Nhiên không mang đủ ấm, liền tiện tay khua lấy một chiếc áo rồi rời đi.
Nửa đêm nửa hôm, cô ta muốn ra ngoài làm gì.
Đi được nửa đường, Mặc Tử Hàng đánh mắt nhìn theo chiếc áo đặt ở ghế lái phụ. Anh chống tay hơi nhếch môi cười.
Mẹ kiếp, mình đang làm gì vậy..