Sau đó tất cả mọi người đều trở về nhà.
Giang Yên Nhiên nghe người hầu nói Mặc Đình Thiệu muốn gặp cô.
Cô biết đây không phải là chuyện hay ho gì. Nhưng trước khi muốn tới bên Mặc Tử Hàng, cô cần đối diện với Mặc Đình Thiệu.
Giang Yên Nhiên lấy hết can đảm, gõ cửa phòng của ông.
Chất giọng lạnh lùng vang lên, cho phép cô vào.
Mặc Đình Thiệu ngồi nghiêm chỉnh ở bàn làm việc, uy lực phát ra từ ông không nhỏ, cô có thể hiểu ở độ tuổi này để có được thành tựu như bây giờ không phải nhờ may mắn mà có được.
Hơn nữa Mặc Đình Thiệu còn không đơn giản chỉ làm kinh doanh, ông và ba cô còn có mối “nhân duyên” khác.
Giang Yên Nhiên bước vào, thậm chí còn không dám thở mạnh. Xoay người đóng cửa thật khẽ, đứng cách bàn làm việc của ông khoảng chừng hai mét, Mặc Đình Thiệu cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn cô lấy một cái.
Dường như đã biết người đến là ai.
Không khí yên lặng như tờ, mà con người sợ nhất chính là sự im lặng, hô hấp của cô trở nên dồn dập, lo lắng cũng có chút hoảng sợ, Giang Yên Nhiên không ngừng tự trấn an bản thân.
Cuối cùng để cắt ngang bầu không khí lạ lùng này, cô hắng giọng chào một tiếng:”Bố ạ, bố gọi con có chuyện gì không ạ?”
Không lâu sau đó Mặc Đình Thiệu dừng ánh mắt đang nhìn sổ sách, nâng cằm lên nhìn cô. Nét mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi. Ông ta hơi đẩy ghế ra xa bàn, ngửa thân dựa vào chiếc ghế êm ái của mình, vào lúc này Giang Yên Nhiên cảm thấy có sự chênh lệch địa vị rất lớn, hiện giờ trông cô vô cùng nhỏ bé và thấp kém.
Giang Yên Nhiên thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Mặc Đình Thiệu, chỉ biết đưa ánh mắt nhìn chăm chăm vào sàn nhà màu gỗ nâu bóng loáng.
Thời gian như ngưng trệ cho đến khi Mặc Đình Thiệu chịu lên tiếng:”Nói đi, điều kiện để cô rời khỏi Mặc gia là gì”
Giang Yên Nhiên như sững người, trước khi đến đây cô cũng đã đoán được phần nào nhưng đúng là khi trực tiếp đối diện vẫn là lòng đau như cắt.
Hai cha con nhà họ Mặc liên tục đưa ra lời chấp nhận điều kiện như thể họ biết rõ cô là người rất có mục đích.
Lúc này cô có chút buồn cười, không kìm được mà nhếch miệng cười một cái, nụ cười ấy cũng phải khiến Mặc Đình Thiệu nghiêng đầu cau mày.
Sau đó cô liền nói:”Điều kiện ạ? Con chỉ cần Mặc Tử Hàng, cùng Mặc Tử Hàng rời khỏi Mặc gia”
Mặc Đình Thiệu thật không ngờ đến câu trả lời của cô. Ông ta nhếch nửa miệng hừ ra một tiếng vô cùng khinh bỉ:”Tốt nhất cô nên biết thân biết phận của mình ở đâu. Tôi thừa nhận trước kia Tử Hàng sống chết muốn cưới cô là thật, nhưng Giang Yên Nhiên, cô nhìn cho kĩ đi, thời thế thay đổi rồi. Bây giờ thằng bé cũng chỉ là một điều kiện mà cô mong muốn thôi, và dẫu cho tôi có đồng ý, cô có dám chắc sẽ đưa được nó cùng đi không?”
“Nói rõ ra là Tử Hàng đã không còn tình cảm với cô nữa rồi”
Mặc Đình Thiệu lúc nào cũng vậy, từng lời ông nói ra vừa lạnh lùng vừa sắc bén, từng chữ cứa vào da thịt cô đau đến rỉ máu. Những lời ông ta nói cô nghe không xót một chữ nào.
Giang Yên Nhiên vẫn cúi thấp mặt, cô lắc đầu nguầy nguậy, phản bác lại:”Không phải, không phải anh ấy không còn tình cảm với con mà là anh ấy không nhớ ra con mà thôi…”
Mặc Đình Thiệu lạnh lùng cắt ngang:”Đã bao giờ cô tự hỏi ngay từ đầu Mặc Tử Hàng thật sự có tình cảm với cô chưa? Vốn dĩ không có nên cũng không mất đi, Giang Yên Nhiên, nếu cô cứ cố chấp, sau này đừng trách tôi không cảnh báo cho cô trước”
Giang Yên Nhiên giật mình một cái, Mặc Đình Thiệu đúng là thật biết chạm vào nơi nhạy cảm nhất của người khác.
Mặc Tử Hàng ngay từ ban đầu có yêu cô không, hay đến với cô vì mục đích gì, cô chưa rõ..
Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà từ bỏ, cô cần Mặc Tử Hàng nhớ ra, sau đó chính miệng cô sẽ hỏi anh lý do vì sao Mặc Tử Hàng lại sống chết muốn cưới cô như vậy..
Lúc này Giang Yên Nhiên không tự chủ được mà quỳ xuống, hai tay cô ghim chặt trên đầu gối, đầu cúi thật thấp.
Mà hành động bất chợt này của cô cũng thật khiến ông bất ngờ, lần đầu tiên trong cuộc đời ông được chứng kiến thiên kim tiểu thư nhà họ Giang chịu quỳ gối trước mặt người khác.
Khi một người để hai đầu gối của mình chạm đất, tức họ đang rất thành khẩn.
“Bố, trước kia là con không hiểu chuyện nên mới làm ra nhiều điều sai trái, con biết bây giờ xin lỗi cũng không thể thay đổi được gì, nhưng con đã thay đổi rồi, và tình cảm con dành cho Mặc Tử Hàng hiện giờ là hoàn toàn thật lòng. Bố..con xin bố cho con thêm chút thời gian, trong vòng một tháng sau nếu Mặc Tử Hàng không nhớ lại…”
Giang Yên Nhiên đắng họng nói nốt câu phía sau:”… con sẽ yên phận rời đi, chúc phúc cho anh ấy”
Mặc Tử Hàng trên tay cầm một sấp hồ sơ vừa lấy từ phòng làm việc ra, vô tình đi ngang qua. Cửa phòng bị Giang Yên Nhiên sơ hở không đóng kín, anh không may trông thấy cảnh tượng vừa rồi.
Giang Yên Nhiên quỳ gối, nói bằng thứ giọng cô cùng chân thành.
Anh hơi cau mày sau đó cũng không nán lại nhiều mà đi ngay..