Lưu Manh Lão Sư

Chương 729: đồ ăn được dọn lên


Giữa trưa, Lý Hân Di nhận được điện thoại của phó cục trưởng bộ giáo dục thánh
phố, trong lòng có chút khẩn trương. Ngưu phó cục trưởng trưởng phòng nhân sự
(?), có thể nói lần này chắc chắn (cửu ?) trong tranh cử chức phó hiệu trưởng
là hắn chủ trì. Hắn bây giờ gọi điện cho nàng, nói buổi tối hôm nay đến quán
cơm ăn cơm, có chuyện gì tìm nàng thì nàng đoán chừng là về sự việc tranh cử
lần này.

Nếu như là bình thường lãnh đạo mời đi, Lý Hân Di cũng không có gì khẩn
trương, nhưng nàng từng nghe nói Ngưu phó cục trưởng này chơi bời trăng hoa
thành tính, vả lại hắn ngày trước cũng từng mời nàng vài lần, nhưng Lý Hân Di
lúc nào cũng kiếm cớ thoái thác không đi. Lần này hắn dùng cái danh trưởng
phòng nhân sự tìm nàng thì nàng có thể không đi sao ?

Nghe nói lần tranh cử này, bên bộ giáo dục chiếm phần lớn quyền biểu quyết.
Nếu bộ giáo dục đơn phương đưa ra lời nói thì bộ sẽ thận trọng cân nhắc. Đó là
lí do mà trước đây Lý Hân Di không muốn đi, nhưng không thể không đi, vả lại
nàng nghe vài bằng hữu nói nhất định phải đưa chút lễ cho mấy lãnh đạo có liên
quan (Biên : chính xác là đút lót), còn về phần đưa cái gì họ đều nói bây giờ
thực tế đưa tiền là tốt nhất.

Vì vậy, Lý Hân Di đã đến ngân hàng cầm hai vạn, đây là tiền nàng chính mình
vài năm vất vả đổ mổ hôi sôi nước mắt mới kiếm được. Nếu như không phải vì lần
tranh cử làm phó hiệu trưởng này thì nàng không nỡ lấy ra.

“Chào buổi sáng …”

Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh, ấp úng nói.

“Chuyện gì à ?” – Hân Di hỏi Trần Thiên Minh. Hăn đang xem tài liệu Lý Hân Di
cho cho nên hắn chỉ trả lời một tiếng chứ không quay đầu lại.

“Không có gì.” – Lý Hân Di lắc đầu nói. Nàng cũng không biết làm như thế nào
để nói chuyện này với Trần Thiên Minh. Chẳng lẽ nói với hắn mình buổi tối mình
định đi đút lót sao ?

Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói :

“À, ta còn tưởng rằng lãnh đạo của ta mời ta ăn cơm, ngươi đã tự mời rồi. Cứ
phải đợi đến khi ngươi chính thức lên làm phó hiệu trưởng đã.” – Trần Thiên
Minh cố tình nuốt nước bọt một chút, làm ra bộ dáng vô cùng tham ăn.

Lý Hân Di liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, nói :

“Ngươi xem ngươi ngươi có chút tiền đồ có được hay không (???) ? Đợi tiền
lương tháng sau rồi ta mời ngươi ăn cơm.”

“Được. Hay là ta mời ngươi ?”

“Ồ, ta suýt quên ngươi là ông chủ lớn nhiều tiền. Ngươi cố ý làm thế để chiếm
tiện nghi ta hả ?” – Lý Hân Di nói xong nghiến răng nghiến lợi, như thể hắn đã
chiếm cái thiên đại tiện nghi của nàng.

“Hân Di, ai chiếm tiện nghi của ngươi ?” – Trần Thiên Minh vừa nói vừa cố ý
nhìn bộ ngực đầy đặn của Lý Hân Di :

“Ngươi nói cho ta nghe xem là ai ?”

Lý Hân Di đỏ mặt, vội vàng dùng một quyển sách trên bàn che ngực mình lại :

“Lưu manh ! Ngươi nhìn nữa ta móc mắt ngươi.”

“Trời ạ, ngươi đã nói với ta là ta không được nhìn sao ?” – Trần Thiên Minh ủy
khuất nói. Thảo nào người ta nói phụ nữ là loài động vật không nói lý lẽ. Sau
này mình nói chuyện với Lý Hân Di nhìn lên trần nhà hay sao ? Trần Thiên Minh
thầm nghĩ.

“Trần Thiên Minh, ngươi là kẻ rất không nói đạo lý.” – Lý Hân Di tức giận,
miệng chu khiến người ta rất muốn hôn vào một cái.

“Ta hiểu ta sai … Sau này nói chuyện với ngươi ta không nhìn ngươi nữa.” –
Trần Thiên Minh quả là một đồng chí tốt, luôn nghe lời lãnh đạo.

Lý Hân Di nói :

(Biên : Đoạn này em không hiểu nổi, ai pro biên lại hộ em :

'”Người người gia xem có ngươi như vậy xem sao? Nhìn nhân…”') – vốn Lý Hân
Di muốn nói ngươi cứ nhìn ngực ta, nhưng lời như vậy thì một cô gái ngây thơ
làm sao nói được !

“Ta nhìn ngươi ở đâu à ? Hân Di.” – Trần Thiên Minh cố ý nhìn vào ngực Lý Hân
Di đáp. Hắn cũng không tin lấy tính cách của Lý Hân Di dám nói mình đang nhìn
thứ đầy đặn mềm mại kia, nếu nàng dám nói thì hắn cũng dám thôi.

“Trần Thiên Minh, ngươi cố ý lưu manh.” – Lý Hân Di tức giận nói.

Nàng vốn muốn tối nay nói với Trần Thiên Minh việc Ngưu phó bộ giáo dục mời
mình đi ăn cơm nhưng bây giờ bị Trần Thiên Minh quấy rối nên không dám nói.

“Được rồi, là ta sai, Hân Di, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta ?” – Trần
Thiên Minh hỏi.

Lý Hân Di lắc đầu :

“Không có gì.”

Sau khi tan học, Lý Hân Di chạy đến khách sạn mình cùng Ngưu phó bộ giáo đã
hẹn sẵn, trong tay nàng còn cầm hai vạn hôm nay rút từ ngân hàng làm nàng có
chút không muốn. Nhưng nghe lời những người bạn của nàng, (nguyên văn :'bỏ
không hài tử bộ không lang không có nỗ lực' có lẽ là không bỏ tiền) không bỏ
tiền một chút thì làm sao có vị trí cao ? Ngược lại, chính mình ngồi được vào
vị trí đó rồi thì hai vạn kia không cần thật lâu là có thể kiếm về. Thà nghe
bạn nói, hai vạn kia người ta không để vào mắt, trừ khi là (nguyên văn :'ý tứ
ý tứ' kiểu như liếc mắt đưa tình ?) liếc mắt đưa tình một chút. (Biên : vẫn
không hiểu câu nói này lắm @@)

“Hân Di, ngươi tới rồi à !” – Ngưu phó cục trưởng thấy Lý Hân Di đến thì hưng
phấn mà kêu lên. Ngưu cục trưởng thân cao 1m8, tuy rằng hơn 40 tuổi nhưng nét
mặt hồng hào, nhìn rất “chuẩn men.” (nguyên văn :'nam nhân vị' ?)

“Ngưu cục trưởng, đã để ngươi phải đợi lâu.” – Lý Hân Di xấu hổ nói. Nàng tới
sớm nửa giờ nhưng không ngờ Ngưu phó cục trưởng tới trước.

“Hân Di, ta giới thiệu cho ngươi một người, đây là một thành viên của tổ chức
bộ cán bộ thành phố, Mao khoa trưởng.” – Ngưu phó cục trưởng chỉ vào nam nhân
cao gầy, ước chửng 40 tuổi.

Thành viên tổ chức bộ cán bộ thành phố Mao khoa trưởng ? Lý Hân Di lòng vừa
động, nghĩ không ra một trong những người chủ yếu phụ trách tranh cử lần này
cũng ở đây. Nghe bạn nói, lần tranh cử này tổ chức bộ cán bộ khoa thành phố là
người xét duyệt cuối cùng, nếu như bọn họ đã chọn một người nào thì tranh cử
chỉ còn là hình thức.

“Chào Mao khoa trưởng.” – Lý Hân Di vội vàng duỗi bàn tay mềm mại ra.

Mao khoa trưởng cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lý Hân Di, hưng phấn nói :

“Chào Lý bí thư. Tuy rằng chúng ta lần đầu gặp mặt nhưng ta vẫn nghe việc
ngươi là một nữ cán bộ có mị lực phi thường a ! Lục bí thư của Đoàn ủy thành
phố thường ở trước mặt ta nói rất nhiều điều hay về ngươi.”

“Mao khoa trưởng quá khen. Đây đều là nhờ các vị lãnh đạo quan bảo vệ.” – Lý
Hân Di nhẹ nhàng mà rút tay ra khỏi tay Mao khoa trưởng. Không biết có phải do
hưng phấn quá mức mà quên không bỏ tay ra hay không mà Mao khoa trưởng nghe
thế vẫn chưa buông tay ra.

(Biên : Dê xồm detected )

Tuy rằng Mao khoa trưởng chỉ là trưởng ở cấp khoa, nhưng vì chỗ của hắn là bộ
môn đặc thù nên có rất nhiều chỗ cấp cán bộ đều nịnh bợ, thông qua hắn mà
giành lấy một ít vị trí. Vì vậy mà Mao khoa trưởng cố làm ra vẻ quan trọng của
mình, gật đầu.

Ngưu phó cục trưởng nói gấp :

“Mao khoa trưởng, chúng ta ngồi xuống trước, gọi món ăn đi, mọi người cũng đều
đói rồi.”

“Tốt, ngươi gọi người phục vụ qua đây.” – Mao khoa trưởng gật đầu, nói :

“Lý bí thư à, lần này tranh cử, ta hết sức coi trọng ngươi, ngươi nhất định
phải cố gắng, đừng phụ sự kỳ vọng của Đảng với ngươi a.” – Mao khoa trưởng nói
bằng giọng hách dịch, bất quá, ý của hắn là trong lần tranh cử này, Lý Hân Di
vẫn còn có hi vọng.

“Hân Di, ngươi có nghe Mao khoa trưởng nói ngươi có hi vọng không ? Ta chuẩn
bị đưa cho bộ giáo dục tài liệu về ngươi, bên kia cũng chuẩn bị khảo sát
ngươi. Vừa lúc có Mao khoa trưởng ở đây, hắn nhất định sẽ giúp ngươi. Hân Di,
ngươi nhất định phải cố gắng hết sức, ngươi còn trẻ như vậy, nếu mà làm phó
phòng thì về sau tiền đồ vô lượng a.” – Ngưu phó cục trưởng nhìn Lý Hân Di
nói. Gặp người phụ nữ xinh đẹp như Lý Hân Di, hắn đã (Nguyên văn :'trứng mềm
buông thổng xuống' là xuống nước ?) “xuống nước” mời xin nàng nhiều lần, nhưng
nàng luôn từ chối, lần này lại đúng dịp nên mới mời được.

Lý Hân Di mìm cười nói :

“Ngưu cục trưởng, Mao khoa trưởng, các ngươi đối với Hân Di có phần yêu mến,
sau này có cơ hội ta sẽ cảm ơn.”

(Biên : đoạn sau mà không có Trần Thiên Minh là thành 3some luôn )

“Đâu có, đâu có !” – Mao khoa trưởng lớn tiếng đáp. Hắn gọi người phục vụ đến,
gọi mấy món mình thích. Lý Hân Di ngồi bên cạnh hắn, Ngưu phó cục trưởng ngồi
cạnh Lý Hân Di. Thành ra Lý Hân Di bị kẹp giữa hai người.

Lý Hân Di cũng cảm giác được bầu không khí có chút không bình thường, nhưng
nghĩ nơi này có ba người, lại thêm Mao khoa trưởng thì chắc không có vấn đề gì
nên nàng mới yên lòng.

Chẳng bao lâu sau, đồ ăn được dọn lên.

“Ngưu cục trưởng, chúng ta nên uống rượu không ?” – Mao khoa trưởng nháy mắt
với Ngưu phó cục trưởng.

“Phải, phải. Mao khoa trưởng nói rất phải.” – Ngưu phó cục trưởng nhanh chóng
đáp lại.

Hắn quay đầu nói với người phục vụ :

“Cô cho tôi hỏi nơi này có những loại rượu gì ?”

“Lão bản, nơi này có …” – Người bán hàng vội hướng tới Ngưu cục trưởng giới
thiệu một ít rượu.

“Ngưu cục trưởng, chúng ta gọi một chai Mao Đài đi, uống hết lại gọi thêm.” –
Rượu Mao Đài là rượu trắng, tác dụng lớn nhưng đặc biệt chậm, Mao khoa trưởng
thầm nghĩ.

Chỉ trong chốc lát sau, người bán hàng đem một lọ Mao Đài đến cho bọn họ, sau
đó rót cho mỗi người một ly.

“Cô à, tôi không uống rượu, cô rót cho hai người kia đi !”

Mao khoa trưởng vừa nghe nói thì có chút căm tực :

“Tiểu Lý bí thư, ngươi nói lời này là sao ? Ta cùng Ngưu cục trưởng ủng hộ
ngươi mà ngươi không uống rượu với bọn ta à ?” – Mao khoa trưởng mặt biến sắc.

Ngưu phó cục trưởng vội vàng ngăn Mao khoa trưởng lại :

“Mao khoa trưởng, ngươi đừng nóng. Hân Di còn nhỏ chưa hiểu chuyện, bây giờ
ngươi nể mặt ta tha cho nàng, sau này nàng lên phó phòng còn có thể quên ngươi
sao ?” – Ngưu phó cục trưởng vừa nói vừa nhìn về phía Lý Hân Di, ánh mắt tự
nói mình đã giúp nàng ta.

Lý Hân Di cũng biết loại người như thế này không thể đắc tội nên mới nói với
Mao khoa trưởng :

“Mao khoa trưởng không nên tức giận, quân tử không chấp với kẻ tiểu nhân.” –
Lý Hân Di dùng giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe khiến người ta thấy thật thoải mái.
Đặc biệt là một mùi thơm phả vào mũi khiến họ tâm thần bất định.

“Hân Di, ngươi uống chén rượu kia trước mặt Mao khoa trưởng để tạ lỗi.” – Ngưu
phó cục trưởng nói.

“Ngưu phó cục trưởng, ta sẽ không uống rượu.” – Lý Hân Di nhỏ giọng đáp lại.
Nàng bình thường ít uống rượu, mà loại rượu này lại nồng độ cao, sợ rằng mình
say sẽ thất thố trước mặt lãnh đạo.

“Ngưu phó cục trưởng, ngươi xem Lý bí thư khinh thường ta nên mới không uống
rượu với ta, việc của Lý bí thư ngươi tự mình giải quyết đi.” – Mao khoa
trưởng lớn tiếng nói. Số phận của nàng ta trong tay mình, hắn không tin nàng
không ngoan ngoãn nghe lời.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.