Lưu Manh Lão Sư

Chương 673: Người khó lường


Sau khi làm xong việc, Trần Thiên Minh lén lút từ bên kia rừng cây chui ra,
hắn thấy đám học sinh cầm mộc côn đi tới đi lui không khỏi tức giận mắng: “Các
cậu đang làm gì đó? Sao còn không ngủ, ở chỗ này đi tới đi lui làm gì, chẳng
lẽ các cậu không biết đã khuya lắm rồi sao?”

“Thiên Minh, vừa rồi cậu đi đâu vậy?” Ngô Thanh thấy Trần Thiên Minh xuất
hiện, không khỏi nén giận nói. Còn Lý Hân Di cùng Tiểu Hồng ở bên cạnh, ánh
mắt lại không giống lúc trước nữa.

Tiểu Hồng biết vừa rồi cứu mình chính là Trần Thiên Minh, mà trong miệng mọi
người nói người bịt mặt đã cứu bọn họ, cũng chính là vị thầy giáo mà mình yêu.
Nhưng hiện tại nàng thấy Trần Thiên Minh làm bộ làm tịch, trong nội tâm nàng
không khỏi cười thầm, thầy diễn trò thật là quá buồn cười đi.

Lý Hân Di lại không thể hiểu nổi, Trần Thiên Minh không phải biết có người xấu
tới sao? Hắn còn gọi bạn là người bịt mặt tới cứu mọi người, bây giờ sao hắn
lại nói như vậy? Khi thấy Trần Thiên Minh nháy mắt với mình, nàng liền minh
bạch, Trần Thiên Minh không muốn để cho đám người biết vừa rồi là bạn của hắn.

“Vừa rồi tôi đi vệ sinh, có khả năng khuya hôm nay ăn phải thứ không tốt cho
nên đi mất nửa giờ, vì thế tôi mới nhờ Hân Di giúp trông nom học sinh giúp!”
Trần Thiên Minh nhìn mọi người nói.

Tiểu Châu nói: “May mà anh gọi Hân Di giúp đó, anh xem, nếu như không phải Hân
Di sớm gọi mọi người chuẩn bị, bọn tôi đã bị đám người xấu kia làm hại rồi.”

“Thiên Minh, tôi biết cậu sợ hãi, thế nhưng cũng không nên sợ đến độ phải chạy
vào trong rừng cây trốn a, như vậy là cậu không đúng rồi. Nam nhân phải như
tôi này, dũng cảm dám đứng lên đánh cho đám người xấu kia hoa rơi nước chảy.”
Ngô Thanh làm ra vẻ mặt đầy chính khí, dường như đám lưu manh kia là do hắn
đánh vậy.

Nghe Ngô Thanh nói như vậy, có một nam sinh ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Trời ạ,
rất có khă năng người bịt mặt kia chính là Ngô Thanh lão sư a, vừa rồi bọn
mình cũng không có thấy thầy ấy đi ra.” Đám học sinh đúng là không có thấy Ngô
Thanh đi ra, bởi vì Ngô Thanh sợ chết một mực trách trong lều của mình không
dám ra.

“Đi chết đi, sao có thể chứ? Dáng người của người bịt mặt kia so với Ngô Thanh
lão sư còn cao hơn, mà buổi trưa chẳng phải Ngô Thanh lão sư bị người ta đánh
cho thành đầu heo sao?” Một nam sinh khác lên tiếng phản đối.

“Cậu không thể để cho người ta tự sướng một chút à? Cao nhân làm việc không
phải là người bình thường có khả năng đoán được.” Nam sinh kia phản đối nói.

Trần Thiên Minh ấp úng nói: “Ai ai nói tôi sợ chết, với sự lợi hại của tôi,
cho dù có tiến tới hơn trăm tên lưu manh tôi cũng đánh ngã bọn chúng như
thường.” Trần Thiên Minh nói như vậy giống như là đang thổi da trâu, nhưng sự
thực chính là như vậy, thế nhưng lại không có một ai tin hắn.

“Được, Thiên Minh cậu cứ ở đây mà nói một mình đi.” Ngô Thanh vừa cười vừa
nói.

“Tốt lắm, mọi người không nói nữa, tất cả đều về lều của mình ngủ đi, tôi lưu
lại với Trần lão sư tiếp tục trông chừng.” Lý Hân Di nói với mọi người. Bởi vì
Lý Hân Di là bí thư đoàn ủy của trường, lời của lãnh đạo so với Trần Thiên
Minh còn có phân lượng hơn nhiều.

Học sinh đều trở về lều của mình ngủ một giấc, mà Tiểu Hồng muốn nói với Trần
Thiên Minh vài lời, thế nhưng thấy Lý Hân Di ở bên cạnh hắn cho nên nàng đành
từ bỏ.

“Thiên Minh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh
hỏi. Hết thảy chuyện này đều quá thần kỳ, đặc biệt là người bịt mặt kia lại
rất giống như Trần Thiên Minh lần đầu tiên cứu mình, khiến nàng thực sự rung
động.

“Hân Di, có những chuyện em nhìn thấy là được rồi, không cần thiết phải biết
chân tướng, dù sao chuyện cũng đã qua, chúng ta không còn nguy hiểm nữa.” Trần
Thiên Minh nói.

“Nhưng em muốn biết chân tướng.” Lý Hân Di có điểm sốt ruột.

Trần Thiên Minh nói: “Có một số việc em không nên biết thì tốt hơn, người bịt
mặt cứu chúng ta rốt cuộc là ai chúng ta cũng không cần phải biết.

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy Lý Hân Di cũng không tiếp tục truy vấn nữa.

“Hân Di, em về ngủ đi!” Trần Thiên Minh lo lắng nói. Hiện tại khí trời càng
lúc càng lạnh, hắn thấy thân thể Lý Hân Di có chút run rẩy, nếu như nàng không
vào trong lều sẽ bị cảm lạnh mất.

“Em muốn ở cùng anh.” Lý Hân Di cúi đầu thẹn thùng nói.

“Không cần, em đi ngủ đi, một mình anh ở đây là được rồi.” Trần Thiên Minh lắc
đầu nói, hắn muốn cẩn thận suy nghĩ một chút tại sao bỗng nhiên Đàm Thọ Thăng
lại có võ công lợi hại như vậy, mà cái loại nội lực âm nhu này có điểm giống
như Quỳ Hoa thần công của Diệp Đại Vĩ, chẳng lẽ hắn đã đầu phục Diệp Đại Vĩ?
Mà lúc trước Trần Thiên Minh cũng thử nhìn xem jj của Đàm Thọ Thăng, phát hiện
hắn không có jj, cho nên hắn mới tàn nhẫn hạ độc thủ giết chết Đàm Thọ Thăng.
Xem ra ngày mai cũng phải nói chuyện một chút với sư huynh, hỏi xem Diệp Đại
Vĩ có còn ở M thị nữa hay không.

Sáng sớm hôm sau, xe bus đúng giờ xuất hiện. Đám học sinh vội khuân đồ đạc của
mình chuyển lên xe, sau đó mọi người an vị trở lại M thị. Xe trực tiếp đi tới
từng nhà một, có vài nhà phụ huynh còn đứng ở cửa chờ. May mà Trần Thiên Minh
đã nói cho đám học sinh là không cần phải kể những chuyện không may trong
chuyến dã ngoại này ra, nếu không sẽ khiến cho đám phụ huynh lo lắng.

Trần Thiên Minh thấy đám học sinh ở nội trú đã trở lại trường học, trở về nhà
hết, lúc này hắn mới an tâm. Tuy hắn ỷ vào võ công cao cường của bản thân, thế
nhưng hơn năm mươi học sinh đi theo hắn, nếu như có xảy ra chuyện gì, mình
thực sự không có gánh nổi trách nhiệm.

“Thầy, em có việc tìm thầy.” Ánh mắt của Tiểu Hồng lộ vẻ nóng bỏng, nếu như
không có người ở đây, nàng nhất định sẽ chạy tới ôm bạch mã vương tử trong
lòng mình.

“Tiểu Hồng, có chuyện gì thì điện thoại là được, em mau về ký túc xá đi, thầy
cũng phải về tắm rửa một chút.” Trần Thiên Minh lắc đầu cự tuyệt. Hắn biết
Tiểu Hồng có ý gì, thế nhưng hiện tại hắn không thể không đi gặp Chung Hướng
Lượng kể lại tình huống.

“Vâng.” Tiểu Hồng nhu thuận gật đầu đi vào trong trường học.

Mà Lý Hân Di ba người bọn họ cũng đều từ biệt với Trần Thiên Minh, Hoàng Lăng
đi theo trả xe cho cửa hàng. Trần Thiên Minh nhìn nhìn đám học sinh đã đi hết,
hắn cũng vỗ vỗ tay muốn bắt taxi về nhà.

Trong lúc này, phía sau Trần Thiên Minh bỗng xuất hiện một người vụng trộm
theo sát hắn.

Trần Thiên Minh đứng ở phía đường bên kia, đợi một hồi vẫn chưa thấy cái taxi
nào, hắn đành đi tới con phố đối diện. Để qua con phố đối diện phải đi qua một
con hẻm nhỏ.

Người nọ một mực đi theo phía sau Trần Thiên Minh lập tức theo sát, người này
võ công cũng rất cao, đi theo Trần Thiên Minh không ngờ lại không có bại lộ,
cũng không có nghe thấy tiếng bước chân, chứng tỏ khinh công của hắn rất cao
cường.

Người nọ chỉ thấy Trần Thiên Minh lắc mình một cái đã quẹo vào còn hẻm nhỏ,
hắn vội vàng theo sát thế nhưng lại không thấy bóng dáng của Trần Thiên Minh
đâu. Chẳng lẽ hắn phát hiện ra mình rồi? Nhưng hắn cũng không có khả năng chạy
nhanh như vậy, cái ngõ này dài như vậy hắn có thể thoát sao? Nếu là như vậy,
khinh công của Trần Thiên Minh cũng thật là đáng sợ đi.

“Là người nào, muốn tìm tôi sao?” Trên đỉnh đầu của người nọ vang lên thanh âm
lạnh lùng của Trần Thiên Minh. Khi Trần Thiên Minh băng qua còn đường lớn, hắn
cũng cảm giác được có người đang theo dõi bản thân. Thế cho nên hắn liền đi
vào con hẻm nhỏ để nhìn xem người theo dõi mình rốt cuộc là ai.

Người nọ vừa định động, Trần Thiên Minh đã dùng nội lực bao phủ đỉnh đầu người
này, chỉ cần hắn tiếp tục dùng lực, cái đầu của người nọ nhất định sẽ vỡ
toang.

“Nói đi, mày là ai? Vì sao lại theo tao? Nếu không nói, hiện tại tao sẽ lấy
mạng mày.” Đầu tiên là Đàm Thọ Thăng trả thù, tiếp theo lại là người này đi
theo, Nếu không cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó. Bởi vì lần trước Ma
vương cùng Diệp Đại Vĩ đã đào thoát, Chung Hướng Lượng một mực nhắc nhở Trần
Thiên Minh bọn họ. Ma vương chắc là sẽ không bỏ qua cho một ai, mà hiện tại
bên trong Quốc An lại có vấn đề không thể tra ra, cho nên bọn họ càng phải cẩn
thận.

“Trần tiên sinh, là tôi, tôi là Điền Cát.” Người kia cảm giác được nội lực của
Trần Thiên Minh đang ép tới nỗi mình không thể nhúc nhích được. Nội lực của
Trần Thiên Minh nguyên bản so với hắn cường đại hơn rất nhiều, mà Trần Thiên
Minh lại chiếm tiên cơ trước, cho nên hắn dễ dàng bị Trần Thiên Minh khống
chế.

“Điền Cát?” Trần Thiên Minh thoáng cái suy nghĩ, Điền Cát không phải là chính
là thủ hạ của Liễu Sinh Lương Tử sao? Nghe thanh âm của hắn dường như có điểm
giống.

“Tiểu thư nhà tôi là Liễu Sinh Lương Tử, Trần tiên sinh đã nhớ ra chưa?” Người
nọ nói chuyện có điểm khó khăn, lần trước hắn cùng Trần Thiên Minh giao thủ
qua, hiện tại thật không ngờ võ công của Trần Thiên Minh lại cao tới trình độ
này, xem ra chính mình lần này tới Z quốc xem ra là lựa chọn sáng suốt.

Trần Thiên Minh triệt tiêu nội lực, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống. Người này đang
đội một cái mũ lưỡi trai, cho nên Trần Thiên Minh không có thấy rõ khuôn mặc
của hắn, chẳng qua là nghe qua thanh âm, Trần Thiên Minh cảm giác có phần
giống với Điền Cát.

Người nọ bỏ mũ xuống lộ ra khuôn mặt, Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua một cái
quả nhiên là Điền Cát. “Điền Cát, anh tới đây làm gì? Lần trước không phải là
tôi nói với các anh, nếu như tới Z quốc làm bậy, tôi nhất định sẽ không buông
tha cho các anh sao?” Trần Thiên Minh trừng mắt nói. Điền Cát hắn vụng trộm
theo dõi mình nhất định là muốn làm chuyện gì đó.

Điền Cát thở dài một hơi, nói: “Trần tiên sinh, không phải là tôi muốn tới mà
là tôi không thể không tới, khắp Z quốc này tôi cũng chỉ quen một mình anh
thôi, tôi có chuyện muốn tìm anh hỗ trợ.”

“Chuyện gì?” Trần Thiên Minh cảnh giác hỏi. Lúc trước mình đã giết nhiều người
của Liễu Sinh gia tộc, ngay cả tiểu thư Liễu Sinh Lương Tử nhà người ta mà
mình còn xxx, nếu như không phải đích thân mình áp giải Liễu Sinh Lương Tử bọn
họ lên máy bay, khả năng Liễu Sinh Lương Tử sẽ cùng mình liều mạng.

Bởi vậy hiện tại Điền Cát nói chuyện cần hắn hỗ trợ, Trần Thiên Minh cảm thấy
sự tình có phần không đúng, chẳng lẽ bọn chúng lại muốn làm chuyện xấu gì đó
tại Z quốc? Muốn tìm mình hỗ trợ?

Điền Cát nhìn nhìn bốn phía sau đó nhỏ giọng nói: “Trần tiên sinh, có thể tìm
một nơi kín đáo để nói chuyện hay không? Tôi sợ nói chuyện ở đây không tiện.”

Trần Thiên Minh ngẫm lại cũng đúng, nếu như Điền Cát thực sự có chuyện trọng
yếu muốn tìm mình, nơi này đúng thật là không tiện. Thế nên hắn nói: “Được
rồi, theo tôi.” Nói xong Trần Thiên Minh dẫn Điền Cát đi tới con phố đối diện,
sao đó đi vào một khách sạn.

Sau khi ngồi xuống ghế, Trần Thiên Minh trước tiên dặn dò người phục vụ không
nên tới quấy rầy bọn họ, sau đó nhìn Điền Cát nói: “Điền Cát, nói đi, hiện tại
trong này không có người khác, anh có gì thì cứ nói thẳng ra. Nếu như muốn lừa
tôi, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.” Trần Thiên Minh cố ý tìm một
nơi như gần cửa sổ. Mà Điền Cát đi theo mình cũng không có thấy hắn gọi điện
thoại hay có bất kỳ một phương thức liên hệ nào khác.

“Trần tiên sinh, tôi muốn xin anh hãy cứu Lương Tử tiểu thư của cứu chúng
tôi.” Điền Cát vừa nói vừa quỳ trên mặt đất nhìn Trần Thiên Minh. Hiện tại
Điền Cát đã không còn bộ dạnh đắc ý uy phong như trước nữa, hiện tại hắn chỉ
là một kẻ tinh thần cùng khí lực suy sụp mà thôi. Với loại người cứng rắn, chỉ
có người khác phải quỳ xuống dập đầu trước mặt hắn như vậy, thế nhưng hiện tại
hắn lại có thể quỳ xuống dập đầu trước mặt người.

Nhìn bộ dạng của Điền Cát như vậy Trần Thiên Minh không khỏi nhíu mày nói:
“Điền Cát, Liễu Sinh Lương Tử xảy ra chuyện gì?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.