Lưu Manh Lão Sư

Chương 672: Có người bắt Tiểu Hồng


Trần Thiên Minh đánh ngã tên lưu manh cuối cùng, sau đó hắn vỗ vỗ tay lạnh
lùng nói: “Cái này gọi là ác giả ác báo, nếu như bây giờ bọn mày không cút,
tao sẽ giết hết.”

“Chúng tôi đi.” Đại Phi khổ sở nói. Hiện tại hắn đang đem mười tám đời tổ tông
nhà Đàm Thọ Thăng ra mà mắng, con mẹ nó Đàm Thọ Thăng để mình cùng các huynh
đệ tới đây liều mạng còn hắn ở phía sau trốn. Đàm Thọ Thăng mẹ mày, tao cầu
cho jj của mày bị cắt rơi. Đại Phi nguyền rủa. Nếu như hắn biết jj của Đàm Thọ
Thăng sớm đã bị người ta cắt mất, vậy hắn sẽ không còn mắng như vậy nữa.

Đám lưu manh Phi Thiên Bang lập tức đỡ lấy Đại Phi mà chạy, xem bộ dáng lếch
thếch của bọn chúng phỏng chừng đều bị trọng thương. May mà Trần Thiên Minh
còn nghĩ tới đám học sinh cho nên không có hạ độc thủ, nếu không bọn chúng đã
xong rồi.

“Người bịt mặt không phải đại hiệp bịt mặt xin dừng bước.” Có một nam sinh
nghiện tiểu thuyết võ hiệp lớn tiếng kêu, nhìn bộ dạng của Trần Thiên Minh
dường như có võ công rất cao, nếu như có thể được hắn dạy cho một chiêu nửa
thức mình nhất định có thể xưng bá võ lâm a.

“Tôi không có gì để nói với các cậu cả, tạm biệt.” Trần Thiên Minh xoay người
muốn ly khai khỏi đây, đột nhiên trong khu lều của đám nữ sinh vang lên tiếng
thét chói tai.

“Tiểu Hồng, có người bắt Tiểu Hồng rồi, cứu mạng a!” Đó là thanh âm của Bành
Sương, nghe nàng hét như vậy nhất định ở bên kia có kẻ đánh lén.

Trần Thiên Minh lập tức hướng tới khu lều kia bồng bềnh bay tới.

“Oa người bịt mặt có thể bay!” Tên nam sinh nghiện tiểu thuyết kia sợ hãi hô
lên.

“Ta kháo, phải nói là người đó đương nhiên biết bay mới đúng.” Có một nam sinh
khác không đồng ý nói. Những điều này là do bọn họ xen trong TV, không ngờ ở
ngoài đời có thể thấy được người kia dùng khinh công để bay. Tuy bây giờ đang
là trời tối, thế nhưng dưới ánh trăng bọn họ vẫn có thể thấy được Trần Thiên
Minh đang ở trên không trung phi hành.

Trần Thiên Minh tập trung nhìn, phía trước có một bóng ngươi dường như còn
mang theo một người nào đó, thế cho nên Trần Thiên Minh gấp gáp bay về phía
đó. “Nếu không buông người kia ra tao sẽ giết mày đó.” Trần Thiên Minh hung ác
nói. Hắn cho rằng đám người chỉ là một lũ lưu manh mà thôi, thật không ngờ
trong đó cũng có kẻ biết võ công, tuy võ công của người nọ không cao, thế
nhưng tối thiểu cũng có luyện qua.

Nguyên bản Đàm Thọ Thăng chính là dùng kế giương đông kích tây, hắn cũng biết
Trần Thiên Minh rất khó đối phó cho nên liền để cho đám Đại Phi trước tiên
công kích, hắn sẽ đánh bọc phía sau. Lúc nghe được bọn Đại Phi kêu thảm, hắn
đã biết bọn Đại Phi không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, cho nên hắn lập
tức đánh vào.

Lúc hắn đánh tới liền phát hiện ra Lý Hân Di cùng Tiểu Hồng, thế nhưng mục
tiêu của hắn chỉ là Tiểu Hồng, thế cho nên hắn liền bắt lấy Tiểu Hồng bỏ chạy,
hắn muốn trốn vào trong rừng cây sau đó giết chết nàng.

Nhưng chuyện không như ý nguyện, Đám Thọ Thăng vừa bay ra ngoài liền phát hiện
phía sau có người đang truy đuổi, mà tốc độ lại rất nhanh. Chính mình chỉ vừa
bay tới bìa rừng người phía sau đã bay tới trước mặt hắn, ngăn hắn chạy tiếp.

“Mày mau bỏ người xuống.” Trần Thiên Minh nhìn người bịt mặt nói.

“Mày là thằng nào?” Đàm Thọ Thăng có điểm bất ngờ, hắn không ngờ được người
đuổi phía sau không phải là Trần Thiên Minh mà là một tên bịt mặt.

“Tao nói lại một lần nữa, nếu mày không buông người kia xuống tao nhất định sẽ
giết mày.” Trần Thiên Minh chăm chú nhìn Tiểu Hồng, hắn sợ Tiểu Hồng đã bị
thương rồi.

Đàm Thọ Thăng tuy không biết người trước mặt là ai thế nhưng chứng kiến hắn
không dám làm tổn thương tới mình, Đàm Thọ Thăng liền biết Tiểu Hồng ở trong
tay mình chính là một lợi thế. “Mày không nên lộn xộn, nếu không tao sẽ giết
ả.” Đàm Thọ Thăng vừa nói vừa lấy tay đặt lên yết hầu của Tiểu Hồng.

“Mày muốn như thế nào?” Trần Thiên Minh cũng không biết người trước mặt là Đàm
Thọ Thăng, bởi vì Đàm Thọ Thăng đeo mặt nạ thanh âm cũng trầm hơn cho nên khi
nói chuyện Trần Thiên Minh chỉ cảm giác người này dường như hơi quen nhưng lại
không nhớ nổi là ai.

“Mày đứng lại đó cho tao.” Đàm Thọ Thăng phát hiện mình tiến vào trong rừng
cây, Trần Thiên Minh cũng theo vào. “Mày nói tao sẽ ngu như vậy sao? Chỉ cần
thả người xuống tao sẽ để cho mày đi.” Trần Thiên Minh nhìn tên bịt mặt này,
một tay một mực đặt tại yết hầu của Tiểu Hồng, cho nên hắn không khỏi lộ ra vẻ
sốt ruột.

Đàm Thọ Thăng âm âm nói: “Trừ phi mày để tao đánh một chưởng, bằng không tao
sẽ giết con bé này.”

Tuy Trần Thiên Minh đã cải trang thế nhưng Tiểu Hồng vẫn nhận ra nam nhân mà
mình thích, nàng nghe Đàm Thọ Thăng muốn đánh Trần Thiên Minh cho nên lo lắng
nói: “Thầy, thầy không cần phải lo cho em.”

“Thầy? Ha ha mày là Trần Thiên Minh.” Đàm Thọ Thăng hưng phấn mà cười. Hắn còn
tưởng rằng người trước mặt là ai, thật không ngờ lại chính là Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Hồng đã vạch trần thân phận của mình, hắn không còn
cách nào để lừa gạt kẻ trước mắt này nữa, cho nên Trần Thiên Minh nói: “Mày là
ai, tại sao lại biết tao? Tao và mày có thù oán gì?” Trần Thiên Minh biết
người này dường như là kẻ thù của mình, lưu manh là do hắn tìm tới gây phiền
toái cho mình.

“Tao là ai không quan trọng quan trọng là mày phải biết nghe lời, nếu không
tao sẽ giết con bé này.” Đàm Thọ Thăng suy nghĩ một hồi, hắn muốn lừa gạt Trần
Thiên Minh tới bên cạnh, sau đó đánh một chưởng rồi giết chết Trần Thiên Minh
cùng Tiểu Hồng.

“Được rồi, mày không phải là muốn đánh tao sao, vậy tới đánh đi!” Trần Thiên
Minh giơ tay lên rồi nói. Đáng tiếc nếu như Đàm Thọ Thăng lộ ra yếu điểm, vậy
mình có cơ hội tốt rồi.

“Trần Thiên Minh, mày không cần phải đùa giỡn giả trang làm gì? Nếu không con
bé này chỉ có đường chết mà thôi.” Đàm Thọ Thăng biết võ công của Trần Thiên
Minh rất cao cường thế nhưng hắn thật không ngờ lại lợi hại tới trình độ này,
cho nên hiện tại hắn cũng không dám tới gần Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh khổ nghiêm mặt nói: “Tao nào dám giả bộ, chỉ cần mày không có
làm bị thương học sinh của tao là được. Nhưng mày cần phải giữ lời đó, chỉ
được đánh tao một chưởng mà thôi, không thể đánh hai chưởng!”

Đàm Thọ Thăng gật đầu nói: “Điều đó là đương nhiên, tao đã nói là giữ lời,
đánh mày một chưởng là được rồi.” Đàm Thọ Thăng không thể ngờ Trần Thiên Minh
lại ngu như vậy, nếu như không phải hắn nhắc nhở mình, chính mình chỉ nghĩ
đánh hắn một chương thôi a. Xem ra phải đánh hắn vài chưởng giết chết hắn mới
được.

“Thầy, không nên, hắn sẽ đánh chết thầy đó.” Tiểu Hồng bi thống nói. Thấy Trần
Thiên Minh vì mình mà để cho kẻ xấu đánh một chưởng, lòng nàng tựa như đao
cắt. Nàng còn không biết Trần Thiên Minh có võ công cao cường, giống như lão
bất tử đánh mãi không chết.

“Tiểu Hồng, cho dù thầy có phải hi sinh cũng nhất định bảo vệ em, không để cho
em gặp chuyện không may.” Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng nói. Trần Thiên Minh
thật không dám nói câu: “Em là nữ nhân của anh, anh sẽ không để em gặp chuyện
không may đâu.”

Đàm Thọ Thăng sợ một hồi nữa Trần Thiên Minh sẽ sợ chết thay đổi cho nên hắn
vội vàng để Trần Thiên Minh chậm rãi đi tới, mà hắn âm thầm vận nội lực tụ tập
trên lòng bàn tay chuẩn bị khi Trần Thiên Minh vừa đến bên cạnh, hắn sẽ dùng
một chưởng xử lý Trần Thiên Minh. Trước kia hắn cũng đã thử qua với một cây
nhỏ, một chưởng này có thể cắt đứt gốc cây đó dễ dàng.

“Thầy, thầy không cần phải tới a.” Tiểu Hồng khóc lóc nói.

“Trần Thiên Minh, nếu như mày không tới tao sẽ giết ả.” Đàm Thọ Thăng uy hiếp
nói.

“Mày cũng không nên đổi ý, sau khi đánh một chưởng xong hãy lập tức thả học
sinh của tao ra.” Trần Thiên Minh chậm rãi đi tới, rốt cuộc cũng tới trước mặt
Đàm Thọ Thăng.

“Mày đi chết đi!” Đàm Thọ Thăng tung ra một chưởng đánh lên ngực Trần Thiên
Minh. Một chưởng này có thể nói là tụ tập nội lực toàn thân của Đàm Thọ Thăng,
tuy Diệp Đại Vĩ không có đưa vào thân thể Đàm Thọ Thăng bao nhiêu công lực,
thế nhưng dưới diệu dụng của Quỳ Hoa thần công lại có thể rất nhanh đề cao võ
công, cho nên võ công của võ công của Đàm Thọ Thăng cũng không yếu hơn Ngô Tổ
Kiệt, mà nội lực cũng kém không xa.

Vì không muốn để Tiểu Hồng bị thương, Trần Thiên Minh đem nội lực toàn thân
bảo vệ cơ thể đón đỡ một chưởng này của Đàm Thọ Thăng. “Ầm.” Đàm Thọ Thăng đã
đánh trúng Trần Thiên Minh. Đàm Thọ Thăng âm âm cười, hắn muốn nhìn Trần Thiên
Minh bay ra ngoài sau đó thổ huyết bỏ mình.

Thế nhưng khiến hắn thất vọng chính là một chưởng kia đánh lên người Trần
Thiên Minh giống như đá bỏ bể biến mất vô tung vô ảnh. “Đây là chuyện gì vậy?”
Tay Đàm Thọ Thăng còn đang ở trên ***g ngực Trần Thiên Minh, hắn đang muốn thu
tay về, thế nhưng cánh tay đã bị Trần Thiên Minh dùng nội lực hút chặt lại
không rút được ra.

“Bởi vì mày nhất định phải chết.” Trần Thiên Minh lạnh lùng nói. Nội lực của
Trần Thiên Minh ào ào tuôn ra, dẫn động qua cánh tay Đàm Thọ Thăng rồi tiến
vào cơ thể hắn. Hiện tại Đàm Thọ Thăng không chỉ không giết được Tiểu Hồng,
cho dù có muốn động nhẹ cũng không được, vì nội lực cường hãn của Trần Thiên
Minh đã không chế toàn thân hắn rồi.

“Mày mày dùng yêu pháp gì vậy?” Đàm Thọ Thăng sợ hãi nói. Hắn thật không ngờ
Trần Thiên Minh lợi hại như vậy, bản thân mình căn bản là không nhúc nhích
được, vì sao lại không nhúc nhích được chính hắn cũng không biết.

“Tiểu Hồng, em đi tới phía sau thầy.” Trần Thiên Minh nói. Bởi vì sai lầm vừa
rồi mà dẫn đến chuyện Tiểu Hồng bị bắt, Trần Thiên Minh không muốn phạm thêm
sai lầm nữa.

Tiểu Hồng lập tức đi đến bên người Trần Thiên Minh, sự tình vừa rồi khiến nàng
rất sợ hãi, thế nhưng nàng vẫn quan tâm tới Trần Thiên Minh, vì vậy nàng lên
tiếng hỏi: “Thầy, thầy không sao chứ?”

“Thầy không có chuyện gì, Tiểu Hồng em mau trở lại chỗ Lý bí thư đi, nói cho
bọn họ biết không cần phải tới đây, nói là có một người bịt mặt đã cứu em, sau
đó đánh tên xấu xa kia chạy rồi. Nhớ kỹ ngàn vạn lần không nên làm bại lộ thân
phận của thầy.” Trần Thiên Minh nói. Tuy hắn nghĩ Lý Hân Di bọn họ sẽ không
rời khỏi lều, thế nhưng bọn họ vì lo lắng cho Tiểu Hồng, nhất định sẽ cử người
tới tìm nàng. Trần Thiên Minh không nghĩ buông tha cho tên trước mắt này, bất
kể là ai, chỉ cần muốn giết mình, như vậy nhất định hắn sẽ phải chết. Trải qua
nhiều mưa gió như vậy, Trần Thiên Minh luôn nghĩ, mình không thể để cho người
bên cạnh mình bị tổn thương dù chỉ một điểm, kẻ nào làm tổn thương bọn họ,
chính là địch nhân của chính mình.

Tiểu Hồng gật gật đầu sau đó quay đầu trở về.

Trần Thiên Minh duỗi tay điểm lên huyệt đạo của Đàm Thọ Thăng, tiếp đó triệt
tiêu nội lực của mình, sau đó hắn lột mặt nạ của kẻ này. “Là mày? Đàm Thọ
Thăng?” Trần Thiên Minh có điểm bất ngờ, hắn thật không ngờ người trước mặt
này là Đàm Thọ Thăng, Đàm Thọ Thăng lúc trước không phải là không biết võ công
mà? Sao lại trở nên lợi hại như vậy?

“Trần Thiên Minh, cậu đại nhân đại lượng hãy bỏ qua cho tôi đi, lần sau tôi sẽ
không dám nữa.” Đàm Thọ Thăng thấy mình bị Trần Thiên Minh chế trụ, mà hắn
cũng đã nhận ra mình, hắn lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin.

Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “Đàm Thọ Thăng, đã quá muộn rồi, lần trước tao đã
cảnh cáo rồi, nói là mày không nên chọc giận tao, mà bây giờ không những có
gan chọc giận tao, mà còn muốn giết tao nữa. Mày có biết nguyên tắc hiện tại
của tao là gì không?”

“Là cái gì?” Đàm Thọ Thăng vội vàng nói.

“Người khác đối tốt với tao, tao cũng sẽ đối tốt lại y như thế, ngược lại,
người khác muốn giết tao, tao cũng sẽ nhất định phải giết kẻ đó. Cho nên vừa
rồi tao đã cho mày cơ hội buông tha Tiểu Hồng mà chạy, nhưng mày lại không
những không thả còn muốn giết tao nữa. Bởi vậy bây giờ mày đi chết đi!” Nói
xong Trần Thiên Minh dùng nội lực đẩy vào trong người Đàm Thọ Thăng, giết chết
hắn.

Sau khi giết chết Đàm Thọ Thăng, Trần Thiên Minh mang theo xác Đàm Thọ Thăng
bay vào trong rừng cây, hắn muốn chôn cái xác này đi, miễn cho người khác chú
ý. Với công lực hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể dùng một chưởng tạo ra một
cái hố lớn, nhưng mà nơi này quá gần với chỗ đám học sinh đang nghỉ, cho nên
hắn cẩn thận đi xa hơn một chút.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.