Lưu Manh Lão Sư

Chương 665: Ai câu cá của bọn tao?


Bọn người Trần Thiên Minh đi tới bờ sông thì Tôn Úy Đình cũng vừa vặn câu lên
một con cá chép to bằng bốn ngón tay. “Ha ha tớ là người thứ nhất câu được cá
nha.” Tôn Úy Đình cao hứng cười nói. Hắn gỡ con cá chép xuống, sau đó vứt vào
trong thùng nước rồi tiếp tục móc mồi ném xuống sông.

Chỉ chốc lát sau có mấy học sinh cũng câu được cá, Trần Thiên Minh nhìn bọn họ
cao hứng như vậy, hắn cũng cảm giác hưng phấn, xem ra lần dã ngoại này thật là
bổ ích. Ngày nào cũng lên lớp học quả thực cũng khiến bọn chúng buồn bực muốn
chết.

“Ta kháo, ai cho tôi mượn cần câu vậy, sau ngay cả một con cá cũng không câu
được là sao.” Ngô Thanh thấy người khác đều câu được cá, còn hắn lại không câu
được con nào, không câu được cá hắn đành trút giận lên cần câu.

“Ngô Thanh, anh chuyên tâm một chút, khi còn bé chưa có xem qua cố sự Tiểu
Miêu Điếu Ngư à? Anh đi tới đi lui như vậy sao có thể câu được cá?” Tiểu Châu
ở bên người mắng, cô ta câu được hai con cá nhỏ, thế nhưng bị Ngô Thanh ở bên
cạnh lớn tiếng, khiến đàn cá sợ chạy hết.

“Tôi tôi không phải là không biết, hồi xưa tôi câu cá rất giỏi đó.” Ngô Thanh
ấp úng nói. Học sinh đều câu được cá, hắn thân là thầy giáo nhưng lại không
câu được con nào, điều này thực có chút xấu hổ!

Tiểu Châu nói: “Ngô Thanh, anh cút ra xa một chút, không cần phải nói to như
vậy, nếu lát nữa em mà không câu được con cá nào, em sẽ tính sổ với anh.”

Không có cách nào khác Ngô Thanh đành phải đi tới bên cạnh Tôn Úy Đình ngồi
xuống, vừa rồi Tôn Úy Đình là người thứ nhất câu được cá, khả năng ở chỗ này
có rất nhiều cá.

Nhưng lại khiến hắn thất vọng là không biết kỹ thuật câu của hắn không tốt hay
là đàn cá đều chạy hết tới lưỡi câu của Tôn Úy Đình, một hồi lâu Ngô Thanh
cũng vẫn chưa câu được con cá nào, mà Tôn Úy Đình nháy mắt lại giật được một
con. “Học trò Tôn Úy Đình, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu.” Ngô Thanh
nghiêm mặt nói.

“Chuyện gì?” Tôn Úy Đình tức giận nói. Hắn vẫn còn nhớ rõ, vừa rồi Ngô Thanh
đã hung hăng đả kích tâm linh bản thân mình nhỏ bé, cho nên lúc này hắn tối
sầm mặt lại trả lời Ngô Thanh.

“Là như vậy, cậu câu được nhiều cá như vậy, cũng nên cho tôi một vài con để
tôi oai một chút. Cậu cũng biết các giáo viên khác đều câu được cá, thế nhưng
ta lại chưa câu được con nào.” Ngô Thanh nói.

Tôn Úy Đình nói: “Vậy cũng không liên quan đến tôi, lại nói tôi vất vả lắm mới
câu được vài con cá, dựa vào cái gì mà cho thầy.” Tôn Úy Đình nghĩ vừa rồi Ngô
Thanh nói đồ ăn của mình đen như rễ cây, lúc đó hắn có nghĩ đến mặt mũi của
mình hay không. Nếu như vừa rồi hắn khen ngợi một câu, ngược lại mình còn có
thể nghĩ lại.

Ngô Thanh nói: “Vậy làm thế nào cậu mới bằng lòng cho tôi cá?”

“Thầy nói đi?” Tôn Úy Đình ngược lại hỏi.

Ngô Thanh nghĩ một lát nói: “Tôi sẽ cho cậu một đồng, coi như là cậu bán cho
tôi một ít cá.”

“Gì? Một đồng?” Tôn Úy Đình thiếu chút nữa hôn mê. “Chút tiền đó thầy nên đi
mua của người khác đi!”

“Vậy cậu muốn bao nhiêu?”

“Hai mươi đồng.” Tôn Úy Đình không chút suy nghĩ nói.

Ngô Thanh bị dọa cho nhảy dựng lên, “Trên người tôi cũng chỉ có mười đồng mà
thôi.” Ngô Thanh móc ra mười đồng trong túi ném trên mặt đất, sau đó bắt một
con cá chép lớn nhất trong thùng cá của Tôn Úy Đình bỏ vào trong thùng của
mình sau đó bước đi. Ngô Thanh muốn tìm một nơi không có người sau đó đem con
cá móc vào lưỡi câu, giả vờ là chính mình câu được.

“Không thể nào, ông giáo này không phải là nói láo chứ?” Tôn Úy Đình không tin
trên người Ngô Thanh chỉ có mười đồng, thế nhưng ông thầy dù sao cũng đã cầm
cá đi rồi để tiền lại, mình chỉ đành nhận tiền mà thôi.

Lúc này có một vài chiếc xe máy đậu ở đường cái bên kia, đầu lĩnh của đám
người này chính là lão đại của Phi Thiên Bang, Đại Phi. Bởi vì Đàm Thọ Thăng
dặn dò, cho nên hắn không dám trậm trễ. Tự lần trước Đàm Thọ Thăng đánh đám
người trong bang bọn chúng một trận, sau đó đám người đều rất sợ Đàm Thọ
Thăng.

Đại Phi đám người trước tiên đang chuẩn bị dẫn đội đánh vài tên thầy giáo, sau
đó cũng đánh mấy tên nam sinh rồi dồn bọn họ vào cùng một chỗ, cuối cùng đám
người sẽ tìm vào nữ sinh xinh đẹp tiến hành phi lễ. Nghe Đàm Thọ Thăng nói,
trong đám nữ sinh này có vài đứa rất được.

Hạ chân chống xe, sau đó Đại Phi lớn tiếng kêu lên: “Đám người kia nghe đây,
bọn mày sao lại câu cá của tao?” Đám học sinh đang ở một bên vừa câu cá vừa
nói chuyện phiếm, mà lời của Đại Phi lại không lớn, cho nên tất cả mọi người
vẫn nói chuyện như thường.

Đại Phi thấy đám học sinh kia thờ ơ làm như không nghe thấy gì, hắn tức giận
đến nỗi xông lên dùng một cước đá vào cái thùng cá của một nam sinh “Bốp” một
tiếng, khiến mọi người chú ý. “Ai câu cá của bọn tao thì sang bên kia xếp
thành một hàng.” Đại Phi nghiêm mặt hung dữ nói.

“Gì mà cá của anh? Cá là ở trong con sông nhỏ này, anh dựa vào cái gì mà đá
thùng của bọn tôi?” Tôn Úy Đình thấy đối phương chẳng qua là có mấy người, mà
bên mình có tới tận ba mươi mấy người, cho nên cũng không hề sợ hãi, đứng lên
lớn tiếng quát. Vài tên nam sinh bình thường thường hay theo đuôi hắn lúc này
cũng chạy đến bên cạnh Tôn Úy Đình, chuẩn bị đánh nhau với đám Đại Phi.

“Thật không? Tao nói sông này là của tao, bọn mày rốt cuộc câu bao nhiêu cá
thì đền tiền cho chúng tao.” Đại Phi hung dữ nói.

Trần Thiên Minh đi đến bên cạnh đám người Tôn Úy Đình, hắn sợ đám Tôn Úy Đình
xúc động nhất thời mà xông lên đánh nhau, người bị thiệt nhất định là đám
người Tôn Úy Đình. Nhìn vài tên trông giống lưu manh này mà nói, bọn chúng tới
đây nhất định là muốn cố ý gây sự. Nếu như đám Tôn Úy Đình có gì sơ xuất, mấy
vị giáo viên thật đúng là không gáng vác được trách nhiệm.

“Vị lão đại này, anh nói là cá này có người nuôi à?” Trần Thiên Minh giả bộ sợ
hãi nói. Bộ dáng này khiến Lý Hân Di không khỏi nhíu mày, nàng cảm thấy lúc
này Trần Thiên Minh không nên nhu nhược như vậy, hắn nên dũng cảm đứng ra ngăn
cản hành động của đám lưu manh này. Thật sự nếu không được sẽ gọi điện báo
cảnh sát, bên mình có hơn năm mười người, sao phải sợ bọn chúng?

Nhưng Hoàng Lăng lại không nghĩ giống như Lý Hân Di, nàng biết võ công của
Trần Thiên Minh rất lợi hại, lần trước có mấy người cũng không đánh lại Trần
Thiên Minh, thế cho nên nàng liền chạy tới trước mặt Trần Thiên Minh, vừa cười
vừa nói: “Thầy, thầy không cần phải sợ, để bọn em hảo hảo giáo huấn bọn
chúng.” Nói xong Hoàng Lăng liền hướng về bên kia liếc mắt với Tiểu Hồng một
cái, lời này tất nhiên là cố ý để cho Tiểu Hồng nghe.

“Oa mỹ nữ nha, lão đại.” Một tên lưu manh thấy Hoàng Lăng thanh xuân mỹ lệ như
vậy, không tự chủ được khóe miệng nhỏ nước, nói với Đại Phi.

“Mẹ mày, không có tiền đồ gì cả, tao là thôn trưởng không phải lão đại.” Đại
Phi đá tên huynh đệ kia một cước, mẹ kiếp tên ngu ngốc này không biết chúng ta
đang giả trang là người trong Khê Thôn hay sao? Nói như thế nào cái tên lão
đại nghe giống hắc bang hơn. Nhưng mà ánh mắt của gia hỏa này cũng không tồi,
cô bé kia lớn lên quả là xinh đẹp, kéo vào trong rừng mà chơi đùa thì quả là
tuyệt. Đại Phi cảm giác phía dưới của mình đã cứng ngắc, hiện tại hắn đang
nghĩ lát nữa sẽ lôi Hoàng Lăng vào trong rừng. Dù sao mấy tên thủ hạ của hắn
cũng đủ đối phó với đám học sinh này.

“Dạ dạ thôn trưởng.” Tên lưu manh kia vội vàng gật đầu thế nhưng ánh mắt vẫn
một mực nhìn chằm chằm vào Hoàng Lăng. Mà Lý Hân Di cùng Tiểu Hồng các nàng ở
bên kia càng khiến đám Đại Phi hưng phấn.

Đại Phi làm ra vẻ rồi nói với Trần Thiên Minh: “Bọn tao thấy đám học sinh
chúng mày cũng không giàu có gì, một con cá một vạn đồng đi, tao đi đếm xem
chúng mày có bao nhiêu cá.”

“Gì? Một vạn đồng một con cá?” Tôn Úy Đình đám người hít một hơi lãnh khí,
trên đời có loại cá mắc như vậy sao? Đặc biệt là Tôn Úy Đình nghĩ, vừa rồi
chính mình bán một con cá cho Ngô Thanh mà chỉ thu được có mười đồng thôi a!

“Ha ha không đắt không đắt.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Lời của hắn
khiến Lý Hân Di các nàng càng nhíu mày.

“Không đắt?” Câu này cũng khiến Đại Phi giật mình. Chẳng lẽ tên trước mặt này
là thằng ngốc, không biết hắn là thầy giáo hay là học sinh, một vạn đồng mua
một con cá, nếu như vậy, cái giá này bằng với việc cả ngày của bọn họ ở bên
ngoài chém giết? Hiện tại chuyện này bắt đầu nghiêm trọng rồi đây.

Trần Thiên Minh nói: “Đúng vậy không đắt, như vậy đi, đám người các anh lưu
lại số điện thoại, chờ ngày mai sau khi bọn tôi trở về sẽ đem tiền trả cho mấy
anh, được không?” Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Lý Hân Di biết Trần Thiên
Minh đang dùng kế hoãn binh, vừa rồi nàng còn tưởng rằng Trần Thiên Minh nhát
gan sợ phiền phức, hiện tại nàng liền yên lòng lại vì bản thân không có nhìn
nhầm người.

“Lão thôn trưởng, việc này có thể thương lượng mà!” Vừa nói là cái tên lưu
manh lúc trước bị Đại Phi đá, nếu như một vạn đồng bán được một con cá, tính
ra mà nói đám học sinh kia phải câu được hơn một trăm con, như vậy bọn họ đã
có hơn một trăm vạn rồi! Làm lưu manh kiểu này rất có lãi nha.

“Mẹ mày, tao biết mày ngu thế nhưng không ngờ mày lại ngu như vậy, để cho bọn
chúng đi, mày đi đâu mà tìm bọn chúng đây!” Đại Phi không hổ là lão đại của
Phi Thiên Bang, hắn rõ ràng nghe được ý đùa bỡn trong lời nói của Trần Thiên
Minh. Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, ngày mai sẽ có cảnh sát tới tìm
mà không phải bọn người này tới tìm a.

“Ha ha.” Các học sinh nghe được câu chửi của Đại Phi, không khỏi ha ha cười
lớn.

“Ha ha, tôi lại câu được một con cá rồi này.” Ngô Thanh ở bên kia liều mạng
lớn tiếng kêu, hắn dường như sợ người khác không biết được hắn câu được cá
vậy, cho nên tiếng hô phi thường khủng bố.

Đám người Trần Thiên Minh không khỏi biến sắc, Ngô Thanh tự dưng sao lại trở
nên lợi hại như vậy? Mọi người đang bởi vì vấn đề tranh chấp với bọn người Đại
Phi, mà đúng lúc này Ngô Thanh lại lớn tiếng nói như vậy khiến cho người ta dở
khóc dở cười.

Thật ra mọi người nghĩ oan cho Ngô Thanh rồi, vì Ngô Thanh đang vội vàng mắc
con cá vào lưỡi câu cho nên không có nghe thấy chuyện xảy ra bên này, khi hắn
thả con cá xuống nước liền cố ý kéo lên rồi lớn tiếng kêu.

Đại Phi đám người nhìn thoáng qua người vừa hô câu được cá, có tên chửi thề:
“Mẹ kiếp chúng nó coi lời nói của chúng ta như gió thổi qua tai, hôm nay bọn
này không nôn tiền ra thì không xong đâu.”

“Bọn mày thử xem.” Tôn Úy Đình ỷ vào bên mình nhiều người, lại có Trần Thiên
Minh biết võ công cho nên trong lòng hắn nào có chữ sợ!

“Các huynh đệ mọi người chuẩn bị xông lên.” Đại Phi thấy đám người Tôn Úy Đình
muốn cậy thế đông người khi dễ bọn mình, cho nên quay đầu ra lệnh cho đám
huynh đệ ở phía sau, đám lưu manh lập tức rút tiểu khảm đao bên hông ra. Ánh
sáng lập lòe của thanh đao khiến đám học sinh sợ hãi lùi lại một bước, bọn họ
ngày thường nhiều nhất dùng dùng quyền cước đá để đánh nhau mà thôi, trận
chiến này thực sự làm cho bọn họ sợ hãi.

Lúc này Ngô Thanh thấy mọi người không có phản ứng gì về việc hắn câu được cá,
chỉ thoáng nghe qua hắn liền biết có người đang quấy rối, cho nên lớn tiếng
nói: “Đứa nào khi dễ học sinh của bọn tôi vậy?” Thật ra Ngô Thanh cũng thấy
được vài tên lưu manh đầu nhuộm xanh đỏ tím vàng, nghĩ bọn chúng chỉ có mấy
người, mà bên mình có hơn năm mười người, Ngô Thanh cảm thấy lúc này chính là
thời cơ tốt nhất để làm anh hùng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.