Lưu Manh Lão Sư

Chương 664: Như vậy thật là hại người


Mới vừa rồi còn thi đấu nhằm dành giải thưởng, hiện tại một đám học sinh đều
cao hứng bừng bừng động tay nấu ăn. Được Lý Hân Di các nàng chỉ điểm, đám
người lập tức làm việc có trật tự. Mà Ngô Thanh cũng bị Tiểu Châu sai đi cùng
với đám học sinh nam vào rừng nhặt củi, nhìn Ngô Thanh ôm một ít củi bộ dạng
thở không ra hơi khiến Trần Thiên Minh cảm thấy hơi buồn cười.

“Thiên Minh, cậu vừa đi đâu về vậy? Tôi còn nghĩ cậu bị khủng long bắt rồi cơ?
Làm hại tôi cùng đám học sinh nhặt củi mệt gần chết.” Ngô Thanh vừa nhìn thấy
Trần Thiên Minh xuất hiện, hơn nữa bộ dạng lại nhàn nhã thong dong, hắn rất
tức giận lớn tiếng nói.

Trần Thiên Minh mỉm cười nói: “Vừa rồi tôi đi tiểu tiện, để tôi giúp anh.”
Trần Thiên Minh vừa rồi nhìn thoáng qua bên kia một cái, thấy đống củi kia đã
đủ không phải nhặt nữa. Trần Thiên Minh không biết là Tiểu Châu thấy Ngô Thanh
một mực quấn lấy Lý Hân Di cho nên mới bắt hắn đi nhặt củi.

“Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra biện pháp trốn việc này nhỉ.” Nhãn
tình của Ngô Thanh sáng lên, thầm nói. “Thiên Minh, trước tiên ta đi tiểu một
cái, nếu Tiểu Châu hỏi thì cậu cứ bảo như thế nhé.” Nói xong Ngô Thanh bỏ chạy
vào trong rừng, đoán chừng hắn đi tìm chỗ nào để ngủ đây.

“Tiểu Hoa, em mệt không?” Trần Thiên Minh thấy Diêu Tiểu Hoa ôm một bó củi,
cho nên tiến tới hỏi. Vừa rồi nghe Tôn Úy Đình bọn họ nói Diêu Tiểu Hoa thíc
nam nhân, điều này làm cho Trần Thiên Minh không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ
trong lớp mình có một tên đồng tính luyến ái.

“Thầy Trần, em không muốn phiền thầy.” Diêu Tiểu Hoa lắc đầu nói.

Trần Thiên Minh nói: “Tiểu Hoa, có rảnh thì cùng thầy nói chuyện một lát.”
Trần Thiên Minh cảm giác mình mình cần phải nói chuyện chỉnh lý tính cách của
Diêu Tiểu Hoa này, không thể để cho hắn có tính thích nam nhân được!

“Thầy, em biết thầy muốn nói gì, em không phải là người đồng tính, chỉ là bọn
họ nói linh tinh mà thôi.” Diêu Tiểu Hoa nói xong liền bỏ chạy.

“Nói linh tinh?” Trần Thiên Minh thầm nghĩ bọn người Tôn Úy Đình thật sự là
nói bậy sao? Phải đi hỏi bọn họ một chút mới được.

Bởi vì mọi người đã mang theo món ăn đã được chuẩn bị sẵn, chỉ cần cho vào nồi
đun lên là được, thoáng cái thức ăn đã nấu nướng xong xuôi. Trần Thiên Minh
bắt đầu tuyên bố đã tới giờ cơm.

Mà Ngô Thanh hình như là đoán trước được giờ cơm đã tới, khi Trần Thiên Minh
vừa hô lên bắt đầu ăn cơm, Ngô Thanh từ trong rừng nghênh ngang đi ra.

“Ngô Thanh, tôi tưởng là anh bị mất tích rồi chứ?” Trần Thiên Minh vừa cười
vừa nói.

“Vừa rồi tôi chẳng phải nói với cậu là đi tiểu tiện sao.” Ngô Thanh trợn mắt
trắng dã liếc nhìn Trần Thiên Minh, vừa rồi hắn ở trong rừng thiếu chút nữa
ngủ quên, nếu như không phải Tiểu Châu gọi điện thoại, khả năng hắn ngủ tới
tối luôn.

“Anh đi tiểu tiện? Ngô Thanh, tôi xem anh nếu không phải là thận hư thì cũng
là chỗ đó có vấn đề, đi tiểu mà mất những nửa giờ sao?” Trần Thiên Minh thấy
Lý Hân Di đi tới liền lớn tiếng nói.

Ngô Thanh vội vàng chạy đến trước mặt Lý Hân Di nói: “Hân Di chúng ta đi ăn
cơm thôi.”

“Anh đi ăn trước đi!” Lý Hân Di đáp. Sau đó nàng đi tới trước mặt Trần Thiên
Minh nhỏ giọng nói: “Thiên Minh, vừa rồi anh đi đâu vậy?”

“Anh đi nhặt củi.” Trần Thiên Minh nói.

“Nhặt củi ở đâu?” Lý Hân Di tiếp tục truy vấn.

Lúc trước Trần Thiên Minh cùng Tiểu Hồng vào trong rừng đi tiểu, bây giờ mà
nói với Lý Hân Di biết điều đó, vậy hình tượng chói lọi của mình ở trong lòng
nàng đúng là không còn sót lại gì. “Vừa rồi anh đi vào trong rừng mà.” Trần
Thiên Minh chỉ vào hướng mà lúc trước mình cùng với Tiểu Hồng đi rồi nói.

Lý Hân Di nói: “Chỗ đó thì em biết, em chỉ hỏi là anh ở trong rừng cây làm gì
thôi?” Lý Hân Di dường như muốn truy vấn tới cùng.

“Anh đi vào đó để tiểu tiện.” Trần Thiên Minh cảm giác mình mặt mình hơi hồng
lên, tại sao lúc trước nói dối nhiều hơn cũng không thấy đỏ mặt mà bây giờ lại
thế này a!

“Anh đi tiểu tiện? Tiểu tiện mà lâu như vậy sao? Thiên Minh, anh không phải
dấu em, anh hút thuốc phiện à? Anh không cần phải tự ái?” Sắc mặt của Lý Hân
Di lập tức thay đổi, ánh mắt của nàng dường như có điểm hồng lên.

“Anh hút thuốc phiện?” Trần Thiên Minh kinh ngạc nói. Đúng rồi lần trước mình
cố ý nói với Lý Hân Di như vậy, không ngờ nàng lại tin là thật.

Lý Hân Di đau lòng nói: “Anh đã đáp ứng em là phải bỏ thuốc, không ngờ anh lại
chạy tới rừng cây lén lút hút.”

Trần Thiên Minh vội vàng nói: “Hân Di, em tin anh đi, anh tực sự là chỉ đi
tiểu thôi mà.” Trần Thiên Minh cảm giác mình nỗi oan của mình so với Đậu Nga
còn oan hơn!

“Anh còn không chịu nói thật?” Lý Hân Di trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, dường
như muốn nhìn xuyên qua lòng hắn vậy.

“Anh…” Trần Thiên Minh còn muốn giải thích, thế nhưng lúc này Tiểu Châu đã
chạy tới nói với Trần Thiên Minh cùng Lý Hân Di: “Này hai anh chị, dừng nói
chuyện phiếm đi, chúng ta đi ăn cơm thôi! Vừa rồi nghe đám học sinh nói trong
cái sông nhỏ kia có cá, chúng ta có thể câu cá nữa đó.”

“Câu cá?” Trần Thiên Minh nghĩ thầm, không có cần câu thì câu cái gì? Chẳng lẽ
câu bằng tay?

Lý Hân Di thấy Tiểu Châu tới, cũng không truy vấn Trần Thiên Minh nữa, nàng
cùng Tiểu Châu trở lại cùng đám học sinh ăn cơm. Trần Thiên Minh thấy bộ dạng
lo lắng của Lý Hân Di như vậy, đang muốn giải thích cho nàng rõ, lần trước nói
với nàng là mình nghiện chẳng qua là đùa nàng thôi.

Cơm nước xong xuôi, một ít học sinh phụ trách thu đồ đạc bỏ vào trong túi. Lý
Hân Di vì không muốn phá hỏng hoàn cảnh ở nơi đây, cho nên bảo mọi người thu
hết rác lại.

“Thầy Trần, vừa rồi bọn em đi tới con sông kia múc nước liền phát hiện ra có
rất nhiều cá đấy.” Tôn Úy Đình đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh, nhỏ giọng nói.

“Các em không phải là muốn câu cá đó chứ?” Trần Thiên Minh nói.

“Đúng vậy ạ.” Tôn Úy Đình thấy Trần Thiên Minh mở lời, không khỏi cao hứng gật
đầu nói.

Trần Thiên Minh nói: “Câu cá cũng được, dù sao mấy con cá này là từ tự nhiên
tới, nhưng mà các em có cần câu không? Không có cần thì câu bằng gì?” Trần
Thiên Minh cảm thấy hoạt động này không được an toàn cho lắm. Hãy để cho bọn
họ yên ổn kiếm một chỗ đất trống đáng bài, nói chuyện phiến sẽ an toàn hơn.

Tôn Úy Đình gật đầu nói: “Bọn em có cầm cần câu theo mà.”

“Ý em là mỗi người đều cầm một cái cần câu theo à?” Trái tim Trần Thiên Minh
đập mạnh, không ngờ đám học sinh này sớm đã dự mưu từ trước, cho nên người nào
cũng mang cần câu theo như vậy chứ.

“Không phải.” Tôn Úy Đình lắc đầu nói.

“Vậy là tốt rồi.” Trần Thiên Minh cũng hơi an tâm một chút, nếu như cũng giống
như vừa rồi ai cũng đem quần bơi theo, thật đúng là phiền toái.

Tôn Úy Đình nói tiếp: “Bọn em mỗi người mang theo hai cái cần theo cơ.”

“Gì?” Trần Thiên Minh cả kinh kêu lên một tiếng, sau đó ngã trên mặt đất.

Khi đám học sinh đều lôi cần câu trong bao hành lý ra, Trần Thiên Minh tự
nhiên hiểu, thì ra là loại cần có thể thu ngắn lại, trách không được bản thân
mình lại không phát hiện ra bọn họ mang theo cần câu.

“Lý bí thư, đây là cần câu em chuẩn bị cho cô, chúng ta đi câu thôi chứ!” Sở
Vân lập tức chạy tới bên người Lý Hân Di nịnh nọt.

Trời ạ hài tử này sau khi lớn lên nhất định là một tên đại sắc lang. Trần
Thiên Minh thấy bộ dáng của Sở Vân cùng Tôn Úy Đình không khỏi tán thưởng một
tiếng. Chính hắn là một chủ nhiệm lớp, thế mà bọn nó lại không tới nịnh nọt,
lại đi xum xoe với mỹ nữ lão sư, cái này có còn vương pháp hay không!

“Cảm ơn cậu, cậu đi trước đi, bây giờ tôi muốn đi dạo một chút.” Lý Hân Di
không khách khí đẩy lại cái cần câu vào trong tay Sở Vân rồi đuổi hắn đi. Nàng
muốn giám sát chặt chẽ Trần Thiên Minh, không để hắn đi hít thuốc phiện nữa,
nếu như hắn tiếp tục hít, mình có thể bắt được tận tay, xem xem hắn còn gì để
nói đây.

Nghe Lý Hân Di nói như vậy, Sở Vân đành phải ỉu xìu rời đi.

“Thầy, đây là cần câu em chuẩn bị sẵn cho thầy.” Hoàng Lăng cầm một cái cần
câu rất tinh xảo đưa cho Trần Thiên Minh. Mới vừa rồi bị Tiểu Hồng đoạt mất
danh tiếng, hiện tại nàng muốn đoạt lại tình cảm của thầy giáo.

“Hoàng Lăng, cảm ơn em, em đi câu trước đi.” Trần Thiên Minh cũng đem cần câu
trả lại cho Hoàng Lăng rồi bảo nàng đi chơi trước. Lúc này nếu như làm ra hành
động bất nhã với Hoàng Lăng, bị Lý Hân Di phát hiện ra mà nói, chuyện tốt của
mình coi như xong rồi.

Hoàng Lăng thấy Lý Hân Di cũng ở đó, cho nên cũng không dám làm xằng làm bậy
đành phải rời đi.

Tiểu Châu cùng Ngô Thanh mượn được hai cái cần của hai học sinh cũng chạy tới
bờ sông câu cá.

“Thiên Minh, xem ra nữ sinh đối với anh rất tốt thì phải, toàn giúp anh chuẩn
bị mọi thứ.” Lời nói của Lý Hân Di có điểm chua xót.

Trần Thiên Minh cười cười nói: “Anh là chủ nhiệm lớp của bọn chúng, các nàng
dĩ nhiên là đối tốt với anh rồi. Ngược lại nam sinh trong lớp anh mỗi người
gặp em đều là chảy nước miếng, đều muốn dạy em bơi cùng với đi câu cá a.”

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, khuôn mặt của Lý Hân Di không khỏi đỏ lên,
nàng phun phì phì nói: “Những học sinh này không phải là học từ anh sao?
Thượng bất chính, hạ tất loạn, anh là chủ nhiệm lớp lưu manh, cho nên đám học
sinh nam kia mới chịu ảnh hưởng đó.”

“Trời ạ, Hân Di trong mắt của em cho rằng anh là hạng người như vậy sao?” Trần
Thiên Minh cảm giác mình hơi có chút đau lòng, Lý Hân Di sao lại nói như vậy
đây? Chẳng lẽ mình chỉ giống như một tên lưu manh nghiện ngập thôi sao?

“Có phải hay không thì tự anh biết? Ngay cả Hà Đào xinh đẹp cũng nguyện ý làm
bạn gái của anh, anh còn tới chỗ này phong lưu khoái hoạt, không sợ phụ lòng
nàng sao?” Lý Hân Di nói. Thật ra Lý Hân Di muốn nói Hà Đào đã là bạn gái của
anh, anh sao còn tới trêu chọc tôi? Nhưng lời như vậy nàng lại nói không được.

Trần Thiên Minh nói: “Hân Di, em hiểu lầm anh rồi, anh không có phong lưu
khoái hoạt mà!”

“Hừ có phải hay không thì tự mình biết? Còn nữa, anh đừng học người ta hít
thuốc phiện nữa, thứ đó sẽ làm hại anh đó.” Lý Hân Di đau lòng nói.

“Hân Di, em hiểu lầm anh rồi, anh không có hít thuốc phiện, em không nên nghe
người khác nói bậy.” Trần Thiên Minh khổ sở nói. Xem ra lần sau có vui đùa
cũng không thể nói loại a.

Lý Hân Di nói: “Nghe người khác nói bậy? Lần trước chính anh nói cho em biết
cơ mà, chẳng lẽ là anh cũng nói bậy sao?”

“Đúng vậy, là anh nói bậy.” Trần Thiên Minh vội vàng gật đầu nói: “Không, là
anh nói giỡn với em thôi.”

“Thiên Minh, nam tử hán đại trượng phu phải đỉnh thiên lập địa, chính mình làm
sai nên tự mình gánh chịu, không nên trốn tránh.” Lý Hân Di nói.

Trời ạ, vì sao lại khổ như vậy a? Rõ ràng là nói dối lại để người ta tin là
nói thật, mà nói thật người ta lại tưởng nói dối. Chẳng lẽ muốn ta nói ta biết
hít thuốc phiện nàng mới tin là ta không hít? Trần Thiên Minh vừa định nói với
Lý Hân Di là mình biết hít thuốc phiện, thế nhưng lại nghĩ, nói như vậy có
điểm không đúng, nếu như mình nói như vậy Lý Hân Di sẽ càng cho là thật.

“Thầy Trần, Lý bí thư, sao hai người lại không đi câu cá?” Lúc này Tiểu Hồng
đã chạy tới bên cạnh Trần Thiên Minh cùng Lý Hân Di.

“Thiên Minh, những lời vừa nãy tôi nói mong anh hãy suy nghĩ cẩn thận. Hiện
tại chúng ta đi câu cá thôi!” Nói xong Lý Hân Di đứng lên nhìn Trần Thiên
Minh, ý của nàng là muốn Trần Thiên Minh cùng đi câu cá với mình. Hiện tại
nàng bắt đầu quản chặt để Trần Thiên Minh không còn tiếp tục hít thuốc phiện
nữa.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.